Chương 820: Chuyện không may

Sau khi Vu Tiêu Tiếu nghe thấy tiếng xe cô vội chạy vào trong phòng của Bạch Tình Đình, chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình đang đứng chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

- Tỷ tỷ, sư phụ lái xe đi rồi sao?

Vu Tiêu Tiếu nói.

Bạch Tình Đình quay người lại, cô đi đến bên giường đặt mông ngồi xuống. Vu Tiêu Tiếu hiện rõ có chút lo lắng nói:

- Tỷ tỷ, em thấy hình như sư phụ đã giận rồi, tỷ tỷ, lúc nãy chị không nên nói vậy!

- Chị.., chị không ngờ anh ấy lại nhỏ mọn thế!

Bạch Tình Đình lúc này có chút hối hận, nói:

- Chị chỉ nghĩ người ta có lòng tốt giúp chị, nhưng anh ấy lại không phân biệt trắng đen gì cả mà nói người ta, chị nhất thời không nhịn được đã nói thêm mấy câu, đâu ngờ anh ấy sẽ giận chứ, còn lái xe đi rồi.

Vu Tiêu Tiếu cũng ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình nói:

- Tỷ tỷ, em thấy sư phụ cũng là lo lắng cho chị. Chúng ta thực sự đã trở về hơi muộn rồi, sư phụ em tức giận cũng là điều đương nhiên, tỷ tỷ, nếu như là em em đã gọi điện xin lỗi sư phụ, nói không chừng sư phụ sẽ nguôi giận mà quay trở về!

Bạch Tình Đình cũng cảm thấy có lý, lúc này trong lòng cô có chút hối hận, vốn cô có thể về sớm hơn chút, nhưng chuyện gặp phải trên đường Bạch Tình Đình chỉ là nói tiếng cảm ơn người có tên Đới Vinh Cẩm. Chỉ tiện thể nói thêm mấy câu, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nghĩ nhiều thế. Bạch Tình Đình tự cho rằng người đàn ông tên Đới Vinh Cẩm chẳng qua chỉ là cảm ơn, vốn không có ý định muốn làm quen, vì thế cô cũng chẳng để ý mấy, vốn không nhận thức được Diệp Lăng Phi có tâm thái căm thù trong bụng đối với người đàn ông này. Lúc này Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi biệt thự trong lòng cô có chút hối hận, sớm biết Diệp Lăng Phi sẽ tức giận thì không nên nói như thế với Diệp Lăng Phi, cùng lắm sau này khí gặp lại người đàn ông đó thì xem như là quen biết nữa.

Bạch Tình Đình cầm điện thoại lên, vừa định bấm số gọi nhưng cô nghĩ lúc rồi lại đặt xuống nói:

- Việc gì chị phải gọi cho anh ấy, vốn dĩ là anh ấy không đúng, anh ấy quen nhiều cô gái ở bên ngoài chị đã không nói gì, bây giờ chị chỉ nói mấy câu với người đã giúp đỡ chị mà anh ấy đã như vậy rồi, nếu như giờ chị gọi điện xin lỗi anh ấy, chẳng phải sau này ngay cả việc nói chuyện với đàn ông chị cũng không được phép sao, chị cũng chẳng làm gì sai, dựa vào cái gì mà phải gọi điện xin lỗi anh ấy chứ!

Bạch Tình Đình vứt điện thoại xuống giường, tay cầm chiếc váy liền màu hồng vừa mới mua lúc chiều lên nói:

- Tiêu Tiếu, em nói xem chị mặc chiếc váy liền này có đẹp không?

- Tỷ tỷ, em thấy chị nên gọi điện cho sư phụ trước đi!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Em lo sư phụ giận rồi anh ấy sẽ chạy đến mấy chỗ đại loại như quán bar chẳng hạn!

- Không sao, tửu lượng của anh ấy rất được!

Bạch Tình Đình cười nói.

- Tiêu Tiếu, em không cần phải lo đâu. Chị hiểu rõ anh ấy nhất, anh ấy ra dạo một vòng rồi về thôi, đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ xin lỗi chị. Chị không thể nhượng bộ được, nếu không sau này chị muốn quản anh ấy càng khó hơn!

Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói vậy cô cũng hết cách, đành nghe theo lời của bts, không nói chuyện này nữa… Diệp Lăng Phi chạy xe trên con đường vòng thành phố, Diệp Lăng Phi chỉ tùy tiện chạy đi, hắn vốn cũng không biết mình nên đi đâu, thường giống như những gì Bạch Tình Đình đoán, Diệp Lăng Phi chỉ muốn chạy một vòng, tìm một nơi bình tĩnh lại sau đó sẽ về nhà. Từ đầu đến cuối Diệp Lăng Phi không hề để ý đến chuyện hắn bị người ta theo dõi.

Lúc Diệp Lăng Phi chạy xe men theo sườn núi bên bờ biển thì nhìn thấy trước mặt xuất hiện một chiếc xe hơi nằm ngang giữa đường, còn con đường vốn dĩ đã không rộng này hoàn toàn bị kẹt cứng lại.

- Mẹ kiếp, mẹ thằng nào rãnh chuyện đi gây chuyện đây, nữa đem còn cho xe nằm ngang giữa đường, đây chẳng phải là gây chuyện đó sao?

Diệp Lăng Phi đứng ở thật xa nhìn thấy chiếc xe hơi đang chắn đường, hắn cố ý ấn còi thật lâu, ý muốn bảo chiếc xe hơi đang chắn đường kia tránh ra.

Đúng lúc này Diệp Lăng Phi đột nhiên nhìn thấy sau đuôi xe mình cũng có một chiếc Audi màu đen bám theo, hình như chiếc xe đó bám theo hắn đã lâu lắm rồi, lúc nãy Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy chiếc Audi này bám theo đằng sau, có điều trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện khác vốn không để ý, lúc này, chính trên con đường men theo sườn núi này sau khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy có chiếc xe bám đuôi mình chợt thấy nghi hoặc.

Trước mặt có chiếc chặn lại, đằng sau lại có một thêm chiếc bám đuôi, Diệp Lăng Phi lập tức cảm thấy có chút không thỏa. Trong lúc Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện không thỏa thì hắn lại nhìn thấy cánh cửa chiếc xe hơi đó bật mở, từ trong xe nhảy ra năm sáu người đàn ông tay cầm súng.

- Ôi, sắp phiền phức rồi đấy!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy trước mặt có năm sáu người đàn ông đang đứng tay cầm súng hắn liền thấy không ổn, nhưng lúc này hắn cũng nhìn thấy chiếc Audi màu đen phía sau cũng dừng lại, hai tên đàn ông tay cầm súng cũng xuất hiện bên cửa xe.

Trong lòng Diệp Lăng Phi đã rõ, là có người muốn lấy mạng của hắn. Đúng lúc này Diệp Lăng Phi không có năng lực phản kháng nào, hắn không có đem theo vũ khí, hơn nữa đối mặt với mấy đạo tặc có súng này cho dù Diệp Lăng Phi có lợi hại đến mấy nếu như phản kháng cũng sẽ chết. Diệp Lăng Phi nhìn thấy mấy tên đàn ông trước mặt giơ súng lên, Diệp Lăng Phi không có thời gian suy nghĩ, tăng mạnh ga xông thẳng vào chiếc xe hơi đó.

Đùng, đùng, đùng!

Những tiếng súng liên tiếp vang lên, mấy người đàn ông trước mặt nhắm chuẩn ngọn súng vào xe Diệp Lăng Phi bắn điên cuồng. Trong lúc bọn họ nổ súng, Diệp Lăng Phi đã từ trong xe nhảy ra, dựa vào địa thế sườn núi, đùng đùng lăn dưới núi. Giờ là buổi đêm, hơn nữa đám người đó tập trung chú ý vào chiếc xe của Diệp Lăng Phi, vốn không hề để ý trong khoảnh khoắc nổ súng Diệp Lăng Phi đã nhảy ra ngoài rồi.

Chiếc xe không người lái đó chạy thẳng đâm vào chiếc xe hơi trước mặt, sau khi mấy người trước mặt tập trung bắn vào thì lúc này hai chiếc xe cũng đụng vào nhau, bọn họ phản ứng theo bản năng tránh ra tứ phía, chiếc xe đó của Diệp Lăng Phi đâm lên chiếc xe hơi trước mặt, chỉ nghe thấy tiếng bùm, lập tức bùng nổ, lửa cháy sáng rực cả một vùng.

Chiếc xe Audi màu đen đó ở đằng sau cũng đã chạy đến, bảy tám tên đàn ông tay cầm súng đứng trước ngọn lửa, lại một trận nổ súng nhằm vào chiếc xe của Diệp Lăng Phi… Bạch Tình Đình ở trong phòng đợi mãi đến mười hai giờ đêm vẫn không nghe thấy tiếng xe nào cả. Diệp Lăng Phi vẫn chưa về. Bạch Tình Đình nằm trên giường không yên, cô vứt quyển tạp chí đang cầm trong tay xuống bên giường, cầm điện thoại lên cắn chặt môi thầm nghĩ:

- Bạch Tình Đình, ngươi là tên ngốc, cho dù ngươi có xin lỗi chồng ngươi thì có sao đâu, lại cũng chẳng phải là chuyện mất mặt gì, nếu như ngươi để cho anh ấy làm loạn bên ngoài chẳng phải càng tệ hơn đó sao, ngộ nhỡ uống say rồi chạy xe nếu xảy ra chuyện… Bạch Tình Đình không dám nghĩ tiếp, cô gọi gọi điện cho Diệp Lăng Phi, kết quả điện thoại của Diệp Lăng Phi ở trạng thái không liên lạc được, lập tức Bạch Tình Đình hoảng loạn, cô vội gọi lại một lần nữa, vẫn ở trạng thái không liên lạc được. Bạch Tình Đình cắn chặt môi gần như sắp cắn chảy cả máu ra. Lúc này cô có chút hỗn loạn, nhất thời không biết nên làm thế nào đây.

Bạch Tình Đình nghĩ đến Dã Thú, cô vội vàng gọi điện cho Dã Thú, Bạch Tình Đình có số điện thoại của Dã Thú, đó là cô đã lưu vào máy trước đây, rất nhanh Dã Thú đã nghe máy.

- Đại tẩu, có chuyện gì thế?

Dã Thú hỏi.

- A, Dã Thú, cái này…cái này…Diệp Lăng Phi có ở cùng với cậu không?

Dã Thú có bộ dạng giống như vừa mới tỉnh, hắn mơ mơ màng màng nói:

- Đại tẩu, sao thế, lão đại không có ở cùng chị sao?

- A, không phải, tôi chỉ tiện thể hỏi thôi!

Bạch Tình Đình nghe ra khẩu khí đó của Dã Thú thì biết Diệp Lăng Phi không có ở cùng với Dã Thú. Bạch Tình Đình cúp máy, trong lòng cô lúc này đã hối hận, sớm biết Diệp Lăng Phi đi mà đến giờ này vẫn chưa về thì cô đã không làm cho Diệp Lăng Phi tức giận.

- Chẳng lẽ anh ấy ở bên Hân Mính?

Bạch Tình Đình lại nghĩ đến Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình hy vọng nhất chính là Diệp Lăng Phi có thể ở bên Chu Hân Mính, nhưng Bạch Tình Đình lại phủ nhận cách nghĩ này của mình, giờ Chu Hân Mính đang ở nhà, chắc không ở cùng Diệp Lăng Phi. Nói không chừng Diệp Lăng Phi gọi điện cho Hân Mính, Hân Mính cùng đi ra quán bar uống rượu với Diệp Lăng Phi, hoặc có thể hai người đó đang ở cùng nhau. Trong lòng Bạch Tình Đình mong may mắn, cô lại gọi điện đến cho Chu Hân Mính.

Sau khi Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói Diệp Lăng Phi không có ở chỗ Chu Hân Mính thì tim của Bạch Tình Đình đóng băng cả một nữa rồi, Bạch Tình Đình rất muốn biết giờ này rốt cuộc Diệp Lăng Phi đã ở đâu.

Chu Hân Mính không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc cô vừa định hỏi Diệp Lăng Phi có chuyện gì thì Bạch Tình Đình đã cúp máy. Trong lòng Bạch Tình Đình rối như tơ vò, không biết làm thế nào cả, trong lúc Bạch Tình Đình sốt ruột thì Dã Thú đã gọi điện đến.

- Đại tẩu, em …em…!

Dã Thú ở đầu dây bên kia ấp úng nói, Bạch Tình Đình vốn đang lo cho Diệp Lăng Phi, lúc này nghe Dã Thú lại ấp a ấp úng, trong lòng có dự cảm không lành, cô vội truy hỏi:

- Dã Thú, rốt cuộc là chuyện gì, cậu mau nói đi, cậu khiến tôi sốt cả ruột lên đây nè!

- Đại tẩu, chị đừng sốt ruột, em cũng không biết là chuyện gì, chính là lúc đại tẩu vừa gọi điện cho em xong thì lão đại bảo em đi đón anh ấy, hình như…hình như…!

- Hình như cái gì?

Bạch Tình Đình truy hỏi.

- Hình như lão đại xảy ra chuyện rồi, lão đại bảo em đừng nói chuyện này với chị, nhưng em thấy nên nói cho đại tẩu biết vậy, giờ chị đừng có sốt ruột nữa, đợi sau khi em đi đón lão đại về sẽ gọi lại cho chị!

- Dã Thú, tôi cũng đi!

Bạch Tình Đình lo lắng trong lòng nói.

- Anh ấy ở đâu?

- Đại tẩu, chị đừng làm khó em nữa, lão đại bảo em không được nói với chị, chỉ là lúc nãy Tuyết Hoa bảo em nên nói với chị một tiếng, đừng để đại tẩu lo lắng!

Dã Thú nói.

- Đại tẩu, chị đợi điện thoại của em, em đi đón lão đại trước đã!

Bạch Tình Đình không còn cách nào đành phải đợi điện thoại của Dã Thú, lúc này Bạch Tình Đình cảm giác trải qua một ngày dài đằng đẵng như một năm. Không biết tại sao luôn cảm thẩy mi mắt đang nhảy, giống như có chuyện xảy ra vậy. Bạch Tình Đình lúc này chỉ mong sao cho Diệp Lăng Phi bình an vô sự, không có một chút sự cố nào là tốt nhất.

Mãi đến hơn một giờ sáng, Bạch Tình Đình nghe thấy trước cửa biệt thự vọng lại tiếng xe hơi, Bạch Tình Đình mừng trong lòng, cô tưởng là Dã Thú đã đón Diệp Lăng Phi trở về, không thèm thay đồ vội mang đôi dép chạt ra. Lúc Bạch Tình Đình chạy đến trước cổng biệt thự mới thấy người đứng trước cửa lại là Dã Lang.

Bạch Tình Đình nhìn thấy Dã Lang, cô vội vàng chuyển ánh mắt vào trong xe nhìn, trong xe không một ai. Bạch Tình Đình sốt ruột hỏi:

- Diệp Lăng Phi đâu?

- Lão đại, em đến đón chị đi gặp lão đại!

Bạch Tình Đình nghe thấy câu nói này của Dã Lang liền cảm giác hai chân mềm nhũn ra, nếu không phải Dã Lang nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Bạch Tình Đình thì Bạch Tình Đình đã ngã xuống đất rồi. Sắt mặt Bạch Tình Đình trắng bệch, môi run run, Dã Lang vội nói:

- Lão đại giờ đang ở bệnh viện, anh ấy đã bị thương, có điều vết thương không nghiêm trọng lắm, lão đại bảo em đón chị qua đó.

Bạch Tình Đình vừa nghe không màn quay trở vào thay đồ vội vội vàng vàng nói:

- Mau đưa tôi đến bệnh viện!

Bạch Tình Đình lên xe, lúc này Vu Tiêu Tiếu cũng từ trong biệt thự đi ra. Vu Tiêu Tiếu không biết xảy ra chuyện gì, cô nghe thấy tiếng xe nên mới thức tỉnh, sau khi nhìn thấy Bạch Tình Đình đi ra biệt thự Vu Tiêu Tiếu cũng đi theo ra.

- Tỷ tỷ, chị đi đâu?

Vu Tiêu Tiếu hỏi.

Lúc này cả đầu Bạch Tình Đình đều nghĩ đến Diệp Lăng Phi, vốn không có tâm trạng trả lời câu hỏi của Vu Tiêu Tiếu, vẫn là Dã Lang thay lời Bạch Tình Đình nói:

- Tôi đưa đại tẩu đến bệnh viện!

- Đến bệnh viện?

Vu Tiêu Tiếu đâu có biết chuyện gì cô cũng leo lên xe của Dã Lang.

Sau khi Vu Tiêu Tiếu lên xe rồi mới hỏi:

- Tỷ tỷ, tại sao phải đến bệnh viện!

- Diệp Lăng Phi đang ở trong bệnh viện!

Bạch Tình Đình chỉ nói câu này, nước mắt của cô giống như chuỗi cườm đứt ra, nhịn không được những giọt lệ tuông ra từ khóe mắt, câu nói này của Bạch Tình Đình khiến cho Vu Tiêu Tiếu cảm thấy bất ngờ, Vu Tiêu Tiếu vốn định hỏi thêm mấy câu nhưng nhìn thấy Bạch Tình Đình như vậy cô cũng không tiện hỏi tiếp nữa.

Dã Lang không nói gì nhiều lái xe rời khỏi biệt thự chạy thẳng đến bệnh viện, đợi lúc bọn họ đến bệnh viện đã một giờ rưỡi đêm rồi, lúc này bệnh viện hiện rõ rất yên tĩnh, trước cổng lớn bệnh viện đang đỗ chiếc xe của Dã Thú, xem ra Dã Lang vẫn chưa rời khỏi bệnh viện.

Dã Lang dẫn Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đi vào trong bệnh viện, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đều mặc đồ ngủ, chân mang dép, hai người bọn họ đều không kịp thay đồ đi thẳng đến đây, cảm thấy rất không tiện, chỉ là hai người lúc này không có tâm trạng để ý đến chuyện này nữa, nước mắt Bạch Tình Đình không ngừng rơi, nước mắt cô cứ thế rơi mãi. Lúc này trong lòng Bạch Tình Đình rất hối hận, nếu như Diệp Lăng Phi thật sự có mệnh hệ gì Bạch Tình Đình cũng không thể nào mà sống tiếp được nữa.

Đến phòng bệnh 303 trên tầng ba của bệnh viện, vừa đẩy cửa liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi nằm trên giường bệnh đanh chuyền nước, còn Dã Thú ngồi bên giường. Bạch Tình Đình vừa xuất hiện Dã Thú vội đứng lên nói:

- Đại tẩu, lão đại bảo đừng có gọi điện cho chị mà bảo Dã Lang đi đón chị!

Bạch Tình Đình lúc này không có tâm trạng nói chuyện với Dã Thú, tâm tư cô đều dồn hết vào người Diệp Lăng Phi đang nằm trên giường, mặt Bạch Tình Đình đầy nước mắt, cô bổ nhào vào người Diệp Lăng Phi không ngừng nói:

- Ông xã, xin lỗi, xin lỗi, em không nên nói những lời như thế, đều tại em, đều tại em!

Diệp Lăng Phi nằm trên giường bệnh đưa tay ra vỗ vỗ vai Bạch Tình Đình, mỉm cười nói:

- Tình Đình, không sao, chỉ là vết thương nhỏ, anh vốn không định nói cho em biết, nhưng tiểu tử Dã Thú đã nói chuyện của anh cho em biết rồi, anh không muốn để em lo, nên mới bảo Dã Lang đến đón em qua!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu mang dép lê mặc đồ ngủ, Diệp Lăng Phi nói với Dã Thú:

- Dã Thú, cậu mau đưa Tiêu Tiếu về trước đi, đừng để cô ấy ở đây!

- Sư phụ, em muốn ở lại đây, trong biệt thự cũng không có ai, một mình em ở đó cũng sợ!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Như vậy đi, Dã Thú cậu dẫn Tiêu Tiếu về nhà cậu, chẳng phải Tuyết Hoa cũng ở nhà sao, bảo Tuyết Hoa tìm quần áo đưa cho Tiêu Tiếu, nửa đêm rồi đừng để Tiêu Tiếu lạnh cóng, sáng ngày mai cậu nhớ đưa Tiêu Tiếu trở lại chỗ anh!

Diệp Lăng Phi dặn dò Dã Thú, Dã Thú gật đầu đáp:

- Lão đại, em biết rồi!

- Chuyện tối nay tạm thời không nhắc nữa, ngày mai anh sẽ về nhà, đến lúc đó, cậu và Dã Thú đều đến nhà anh!

Diệp Lăng Phi nói xong quay qua nói với Dã Lang bên cạnh:

- Dã Lang, sáng ngày mai đến đón anh!

- Ừm!

Dã Lang gật đầu.

Đợi ba người Dã Thú, Dã Lang và Vu Tiêu Tiếu đều rời khỏi bệnh viện, Diệp Lăng Phi mới nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã đại nhân, xem bộ dạng em kìa, mặc ít vậy đó, nào, lên đây, để anh ôm em!

- Ông xã, anh đang chuyền nước, đợi lát nữa anh chuyền nước xong hẳn nói!

Bạch Tình Đình lấy tay gạt nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Đều tại em, em không nên nói bậy với anh!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, anh không sao, chỉ là có chút vết trầy xướt và va chạm thôi, nhưng bác sĩ bắt buộc phải chuyền nước sợ anh bị nhiễm. Anh cũng hết cách đành nghe theo lời của bác sĩ!

Diệp Lăng Phi không nói rõ mọi chuyện cho Bạch Tình Đình biết, Diệp Lăng Phi chỉ là lo nếu như Bạch Tình Đình biết hắn bị người ta dùng súng tấn công sẽ sợ khiếp vía, Bạch Tình Đình thấy Bạch Tình Đình thực sự chỉ bị trầy xướt sơ sơ, vốn không có nghiêm trọng như cô tưởng tượng mới thấy nhẹ nhõm hẳn. Bạch Tình Đình không dám rời khỏi người Diệp Lăng Phi, cô nhìn thấy bình nước chuyền đã hết, sau khi cô rút kim ra Bạch Tình Đình mới chui vào mềm của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi ôm chặt Bạch Tình Đình, tay hắn nắm đôi bàn chân nhỏ lạnh ngắt của Bạch Tình Đình đau lòng nói:

- Bà xã, xem em lạnh cóng kìa, sao không chịu thay đồi rồi mới đến!

- Em đang sốt ruột mà!

Bạch Tình Đình nói.

- Em nghe Dã Lang nói anh đang ở bệnh viện, không màn thay đồ vội chạy đến đây!

Bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình đặt trên ngực Diệp Lăng Phi, cô nghiêng mặt nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, em biết hôm nay đều là lỗi tại em, em không nên về muộn như vậy, hơn nữa cũng không nên nói những lời như thế, sau này em gặp lại người đàn ông đó cũng xem như không quen biết hắn, anh đừng có giận em nữa!

- Bà xã, tên tiểu tử đó không rõ lai lịch, anh rất lo hắn có mưu đồ gì đó với chúng ta!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hôm nay hắn tìm anh, nói muốn kết bạn với anh, anh thấy rất kỳ lạ, sao hắn biết được anh ở bên Dã Lang, cách giải thích việc này của anh chính là tên tiểu tử đó theo dõi anh. Còn chuyện em trên đường về cũng càng ngạc nhiên hơn. Anh không tin có chuyện trùng khớp như vậy, cảm thấy quá trùng hợp rồi, khùng hợp đến mức khiến cho người ta không thể nào tin là thật!

Diệp Lăng Phi phân tích nói.

- Vì thế nên nói, anh cho rằng tất cả chuyện này rất có khả năng là cái tên Đới Vinh Cẩm đó cố ý sắp đặt, mục đích hắn làm như vậy chẳng qua là muốn làm quen với em và anh, đương nhiên, cụ thể thì anh cũng không nói chắc được!

Bạch Tình Đình nghe tỉ mỉ, sau khi cô nghe xong sát môi lại môi Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi một cái nói:

- Ông xã, sau này em nghe anh tất!

Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt nhỏ bé kiều diễm đó của Bạch Tình Đình, hắn đưa tay ra nhéo nhéo cái má Bạch Tình Đình âu yếm nói:

- Bà xã, em phải biết là em đẹp biết bao, bất cứ lúc nào anh cũng lo có người có ý đồ với em!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy chợt nở nụ cười, cô khẽ hé miệng âu yếm nói:

- Ông xã, em đã là người phụ nữ của anh rồi, ai dám có ý đồ gì chứ, sau này nếu như có người bám lấy em em sẽ bảo ông xã dạy cho họ bài học!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Đó là điều đương nhiên!

Tay hắn đưa ra thò vào trong chiếc áo ngủ của Bạch Tình Đình, mò đến nơi giữa hai chân bt, ngón tay của hắn khiến cho Bạch Tình Đình chịu không được khẽ động đậy cái mông, hơi thở Bạch Tình Đình cấp bách hơn, nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, em thật có chút không chịu nỗi rồi, anh đừng có làm ở đây, nếu như anh thật sự muốn thì đợi chúng ta về nhà được không?

Tay Diệp Lăng Phi vẫn không có dừng lại, tay hắn từ giữa hai chân Bạch Tình Đình mò đến tận mông cô, cái mông hồng hồng của cô cuộn lại, chiếc miệng xinh xắn nói nhỏ bên tai Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, đừng có mò ở đó, ở đó rất… a!

Bạch Tình Đình không nói tiếp được gì nữa, chiếc môi nhỏ bé của cô chủ động dán lên môi của Diệp Lăng Phi, sau đó Bạch Tình Đình lật người lại đè lên người Diệp Lăng Phi, tay còn lại của Diệp Lăng Phi cũng thò vào trong, hai tay hắn tàn bạo trên cặp mông Bạch Tình Đình, cảm giác này khiến cho Bạch Tình Đình ra sức lắc cái mông của mình, cô lúc này chỉ muốn thân mật với Diệp Lăng Phi… Trong lúc Diệp Lăng Phi vào viện không lâu thì trong căn phòng của khách sạn Quốc Tế ở thành phố Vọng Hải, một người đàn ông đứng trước mặt Đới Vinh Cẩm, tên đàn ông đó chính là tên khốn đã đánh nhau với Dã Thú.

- Ông chủ, bên kia đã truyền tin rồi, nói đã trừ khử nên khốn Diệp Lăng Phi đó rồi!

Đới Vinh Cẩm mặc chiếc áo ngủ thượng hạng, tay hắn cầm ly rượu, trong ly rượu còn lại chừng nửa rượu vang. Sau khi nghe được tin này, trên mặt Đới Vinh Cẩm nở nụ cười hỏi:

- Tin này chính xác chứ?

- Là ông chủ Chu đích thân gọi điện đến, ông chủ Chu đã đích thân sắp xếp chuyện này, chắc không xảy ra vấn đề gì!

Đới Vinh Cẩm gật đầu nói:

- Vậy là tốt nhất, có điều ta vốn không tin tưởng gì ông chủ Chu đó cả, phong cách làm việc của hắn ta không thích, càng không thích tên tiểu tử mà ta gặp mặt ở thành phố Vọng Hải, có điều cũng chẳng thành vấn đề. Dù sao mục tiêu của ta cũng đã đạt được rồi, ta thấy chỉ không quá ba ngày thì có thể khiến cho người phụ nữ đó chết mê ta rồi, đến lúc đó ta sẽ dẫn người phụ nữ đó trở về Mỹ, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta hứng thú rồi!

- Ông chủ, anh thật sự muốn dẫn cô ta về Mỹ?

- Sao, có vấn đề gì sao?

Đới Vinh Cẩm hỏi.

Người đàn ông đó lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải, chỉ là em cảm thấy lần này hình như ông chủ làm thật rồi, vậy thì ông tốt cho lắm!

- Đây là chuyện của ta, không cần ngươi lo!

Đới Vinh Cẩm nói đến đây liền uống một hơi sạch rượu trong ly, nói:

- Được rồi, ta phải ngủ rồi, ngày mai ta còn phải đi gặp người đẹp nữa, nhất định phải giữ trạng thái tốt đẹp!