Lưu Hải từng ảnh hưởng tới quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân, nhớ trước đây, lúc Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân đang trong giai đoạn bốc lửa, xảy ra chuyện Lưu Hải này, khiến một thời gian dài Diệp Lăng Phi chịu ám ảnh, không muốn tiếp xúc với Lý Khả Hân. Lý Khả Hân cũng thế. Hai người từng có thời gian lạnh nhạt với nhau, ngay lúc cả hai nghĩ đã quên đi chuyện của Lưu Hải, bắt đầu làm hòa lại, Lưu Hải lại xuất hiện.
Khi Lý Khả Hân ở hành lang của bệnh viên, cảm giác của cô rất phức tạp, một mặt vi Lưu Hải vừa mới tinh dậy, trong lòng không còn cảm thấy áy náy nữa, mặt Khác, cô cũng lo Lưu Hải sẽ ảnh hưởng tới cảm tình giữa cô và Diệp Lăng Phi.
Sau khi Lý Khả Hân thông báo cho Diệp Lăng Phibiết Lưu Hải tinh dậy, muốn gặp cô, quả nhiên thấy biểu hiện của Diệp Lăng Phi có chút thay đổi, nụ cười trên khuôn mặt Diệp Lăng Phi có phần ngượng ngùng hẳn.
Mẹ của Lý Khả Hân không biết chuyện này. Ngay khi nghe Lưu Hải đã tỉnh lại, bà liền vui mùng cho Lưu Hải, nói với Lý Khả Hân:
- Khả Hân. Lưu Hải muốn gặp con thì con mau đi đi, ở đây có mẹ rồi, con không cần lo cho bố đâu!
Lý Khả Hân ồ một tiếng, rồi đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Chỉ thấy khuôn mặt Diệp Lăng Phi nở nụ cười, có điều, nụ cười đó không xuất phát từ tâm, nụ cười của Diệp Lăng Phi lúc này so với khóc còn thấy đỡ hơn.
- A, bác gái, cháu vừa nhớ mình còn có việc, cháu đi trước đây ạ!
Diệp Lăng Phi kiếm cớ, rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi đi, cô vội vàng chào mẹ của Lý Khả Hân, rồi cũng bước đi.
Lý Khả Hân vội vàng đuổi theo, ngay lúc tại cầu thang bệnh viện, Lý Khả Hân mới đuổi theo Diệp Lăng Phi.
- Diệp đại ca!
Lý Khả Hân gọi một tiếng;
Diệp Lăng Phi dừng chân, quay người lại, nhìn Lý Khả Hân, hắn khẽ cười nói:
- Khả Hân, anh về trước đây, có thời gian chúng ta gọi điện cho nhau nhé, em cũng biết Tình Đình đang ở nhà đợi anh, anh nên về nhà trước thì tốt hơn!
-Diệp đại ca, em.., em!
Lý Khả Hân liên miệng nói hai chữ em. Diệp Lăng Phi liền đưa tay vỗ vỗ lấy vai Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, không cần phải giải thích với anh, trong lòng anh rất hiểu. Lưu Hải tỉnh lại, là chuyện vui, anh biết, trong sâu thẳm lòng em, luôn cảm thấy áy náy, thật ra, anh cũng vậy, anh cũng hy vọng Lưu Hải có thể tỉnh lại, giờ anh ta đã tỉnh lại, anh nghĩ lúc này đối với chúng ta mà nói, là một chuyện tốt. Có lẽ, từ giờ trở đi, chúng ta không cần phải nghĩ tới chuyện của Lưu Hải nữa.
- Diệp đại ca, em biết!
Lý Khả Hân vừa nói vừa đưa hai tay ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Em yêu anh!
Nhìn bóng dáng rời đi của Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi cười cười, rồi gọi Đường Hiểu Uyển, nói:
- Hiểu Uyển, chúng ta đi thôi!
Đường Hiểu Uyển biết tâm trạng không vui của Diệp Lăng Phi, có ôm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, chúng ta tới biệt thự đi, hai ngay trước em mới mua mấy bộ quần áo mới, muốn mặc cho anh xem!
- Được!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi quay lại biệt thự,, vừa bước vào, Đường Hiểu Uyển liền để Diệp Lăng Phi ở tầng một chờ, không được nhìn trộm. Đường Hiểu Uyển lao lên tầng. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa phòng Khách, hắn dựa vào ghế, khẽ thở dài. Diệp Lăng Phi vẫn đang nghĩ chuyện của Lưu Hải, câu nói của Lý Khả Hân đã châm đau trái tim Diệp Lăng Phi, một thời gian dài, trong lòng Diệp Lăng Phi chịu ám ảnh, có thể nói, giữa Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân có một khoảng cách, vốn nghĩ đó đã là quá khứ, không biết vi sao, hôm nay lúc nghe tới cái tên Lưu Hải từ miệng Lý Khả Hân bật ra, những chuyện trước kia lại hiện về trong đầu Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thật sự khó quên được, vi đó là một nỗi sĩ nhục trong đời hắn.
- Diệp đại ca!
Tiếng nói vui vẻ của Đường Hiểu Uyển vọng lại từ phía cầu thang. Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn về phía cầu thang, chì thấy Đường Hiểu Uyển toàn thân tựa*, trên người cô không hề mặc bất cứ quần áo nào, hoàn toàn khỏa thân, còn hạ thân của Đường Hiểu Uyển chi mặc có chiếc quần nhỏ khá sexy.
Thân người Đường Hiểu Uyển vốn đã vô cùng thu hút rồi, bộ ngực nõn nà đầy kiêu hãnh của Đường Hiểu Uyển luôn là vũ khí chí mạng với những người đàn ông. Đường Hiểu Uyển lại có khuôn mặt búp bê Lori, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng lại có bộ ngực sữa bắt mắt, dù Đường Hiểu Uyển không mặc chiếc quần nhỏ sexy kia, cũng đã đủ mê chết người rồi.
Giờ Đường Hiểu Uyển lại còn mặc một chiếc quần nhỏ sexy, khuôn mặt cô ửng đỏ, cô để đôi chân trần đi trên chiếc dép lê, từ từ bước xuống cầu thang, cô từng bước từng bước tới trước mặt Diệp Lăng Phi, người còn chưa tới, mùi hương của cô đã bay tới bên Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy mùi hương khiến người ta nôn nao bay thẳng vào mũi hắn, hắn nuốt nước bọt tới ực một cái, còn chưa đợi Đường Hiểu Uyển nói, Diệp Lăng Phi đã đưa tay ôm lấy Đường Hiểu Uyển, lao thẳng tới hôn lên Đường Hiểu Uyển.
Cả người Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi hôn tới run bật lên. Đường Hiểu Uyển vi Diệp Lăng Phi mà chuẩn bị tất cả những điều này, dưới nụ hôn nồng cháy của Diệp Lăng Phi, cả người Đường Hiểu Uyển run run lên.
Ngay lúc Diệp Lăng Phi cởi quần áo. Đường Hiểu Uyển liền cúi xuống chiếc ghế sofa, đưa chiếc mông nhô cao lên, tạo tư thế quyến rũ. Điều này cũng làm khó Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vốn là cô gái hay thẹn thùng, trước khi Diệp Lăng Phi chưa xuất hiện. Đường Hiểu Uyển luôn là một cô gái ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt mọi người. Cô thậm chí tới nói chuyện thôi cũng đã đỏ mặt, càng không nói tới việc tạo ra tư thế này. Nhưng lúc này. Đường Hiểu Uyển lại làm nó vì Diệp Lăng Phi. Tư thế ướt át khiến người Khác phải phụt máu này khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy mạch máu giật giật nổi lên, hắn cảm thấy cả người nóng phát điên, vội vàng lao tới.
Dưới nụ hôn điên cuồng của Diệp Lăng Phi, thân hình nhỏ nhắn của Đường Hiểu Uyển như run trong cơn mưa ướt át, lay động. Sau đó liền nghe thấy tiếng rên sung sướng của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển cảm thấy cả người cô như được tan ra vậy. Lúc này, trong đầu cô chì có người đàn ông mà cô yêu đang đứng trước mặt cô đây, ngay cả trong mơ cô cũng thấy người đàn ông này xuất hiện. Cô khao Khát được người cô yêu ôm ấp cô, khát khao thân thể cô dính đầy mùi hương của người đàn ông này.
Diệp Lăng Phi trần truồng nằm trên giường. Đường Hiểu Uyển thân hình trắng nõn nà từ trên xuống dưới còn lưu đầy tàn tích mà Diệp Lăng Phi để lại đang nằm bên cạnh, đầu cô gối lên tay Diệp Lăng Phi, bà tay nhỏ nhắn, trắng nõn đặt lên chiếc ngực nở nang của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, nhìn thời gian. Đã hơn bốn giờ chiều rồi, cũng không biết Bạch Tình Đình đã quay về biệt thự chưa. Diệp Lăng Phi ra hiệu Đường Hiểu Uyển không được lên tiếng, hắn gọi điện cho Bạch Tình Đình.
- Bã xã, giờ em đang ở đâu thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chúng em còn chưa vê!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, tối nay anh ăn một mình nhé, em và Tiếu Tiếu. Hân Minh đi ăn cùng nhau!
- Thế cũng được, bà xã, em định lúc nào quay về?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Bảy giờ hơn đi!
Bạch Tình Đình nói.
-Ồ!
Diệp Lăng Phi chi đáp một tiếng, rồi cũng không nói thêm gì cả, hắn chi dặn dò Bạch Tình Đình nên cẩn thận, không nên chơi muộn quá rồi cúp điện thoại.
Diệp Lăng Phi cúp máy xong, hắn liền nghiêng mặt, nhìn Đường Hiểu Uyển đang nẳm trong lòng, nhịn không được lại hôn lên đôi má nõn nà đỏ hồng của Đường Hiểu Uyển một cái, ngay sau đó lại ôm Đường Hiểu Uyển vào lòng.
Đường Hiểu Uyển cảm thấy Diệp Lăng Phi có tâm sự. Đường Hiểu Uyển nhô nhô đôi ngực của mình đè vào người Diệp Lăng Phi, rồi đặt đùi lên người Diệp Lăng Phi. Hạ thân của Đường Hiểu Uyển dán chặt lấy đùi Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, anh có phải đang phiền não về chuyện của chị Khả Hân không?
Diệp Lăng Phi không phù nhận, gật gật đầu, nói:
- Có lẽ thế, chỉ là trong lòng anh có chút loạn, nhất thời không rõ là thế nào!
Đường Hiểu Uyển dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, thật ra em nghĩ chị Khả Hân rất yêu rất yêu anh, hai người vốn là đôi tình nhân rất đẹp, ồ. Diệp đại ca, em sai rồi!
Đường Hiểu Uyển ý thức được cô đã nói nhỡ miệng, không nên nhắc tới chuyện này, liền vội vàng đổi giọng nói:
- Diệp đại ca, nãy em cảm thấy rất hạnh phúc, lâu rồi không được nhìn thấy Diệp đại ca, em rất nhớ Diệp đại ca, ngay cả lúc đêm mơ, cũng mơ thấy Diệp đại ca ôm em trong lòng, em cảm thấy thật sự rất hạnh phúc!
Diệp Lăng Phi ghé người qua, tay phải đặt lên mông Đường Hiểu Uyển, khẽ nhéo một cái, nói:
- Hiểu Uyển, nên nói là phúc phận của anh, anh có thể có được một cô gái đáng yêu như em đây, thật sự là tạo hóa kiếp trước của anh!
Nghe câu này của Diệp Lăng Phi, trong lòng Đường Hiểu Uyển ngọt như rót mật, mặt cô đỏ ửng, nở nụ cười mãn nguyện. Cô khẽ hé miệng, nhẹ giọng nói:
- Diệp đại ca, em cảm thấy rất hạnh phúc, mãi được như thế này thì tốt biết mấy. Diệp đại ca, em muốn.., em muốn.., muốn có một đứa con!
Ngay khi Diệp Lăng Phi nghe xong câu nói này của Đường Hiểu Uyển, hắn liền nhẹ giọng nói:
- Hiểu Uyển, chuyện này không gấp, cho anh một thời gian, để anh giải quyết xong những chuyện này, em yên tâm, anh không để em cứ mơ mơ hồ hồ mà đi theo anh đâu, anh nhất định sẽ có câu trả lời rõ ràng cho em, đợi anh làm xong chuyện, lúc đó em hãy quyết định có sinh con hay không, được không?
Đường Hiểu Uyển gật mạnh đầu một cái, rồi nói:
- Dạ, em nghe lời Diệp đại ca!
Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển, nhỏ giọng nói:
- Hiểu Uyển, nãy thoải mái không?
Đường Hiểu Uyển đỏ ửng mặt, rồi lại gật gật đầu. Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Đường Hiểu Uyển, kéo Đường Hiểu Uyển dịch lên trên chút, để tay hắn vừa khéo đặt vào giữa hai mông Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi nói:
- Hiểu Uyển, đợi lát nữa anh phải về nhà rồi, nếu em có chuyện gì, nhớ gọi điện cho anh nhé! À, anh nghĩ ra rồi, cái tên Lương Hóa Long đó theo anh thấy hắn không phải là kẻ đáng tin cậy, em cố gắng tiếp xúc ít với hắn thôi. Nếu hắn cố tình bám lấy em, em cứ bảo anh, anh sẽ giúp em giải quyết!
- Dạ. Diệp đại ca, em biết rồi!
Đường Hiểu Uyển dán mặt vào ngực Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Diệp đại ca. Hiểu Uyển không muốn anh đi sớm đâu, anh ôm em lát nữa đi. Em muốn được Diệp đại ca ôm!
- Được!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Thực tế, Đường Hiểu Uyển chi được Diệp Lăng Phi ôm một lát, cảm giác ấm áp của cô bị chiếc điện thoại cắt ngang. Đường Hiểu Uyển cầm điện thoại qua, thấy là điện do Vu Đình Đình gọi tới. Đường Hiểu Uyển liền nhấc điện thoại nghe, hỏi:
- Đình Đình, có chuyện gì thế?
- Chị Hiểu Uyển, chị giờ có rảnh không?
Vu Đình Đình hỏi.
Đường Hiểu Uyển đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Cô ừm một tiếng. Vu Đình Đình liền nói:
- Bố mẹ em muốn gặp chị, bố mẹ em muốn cảm ơn chị đã chăm sóc em, chị Hiểu Uyển, giờ gia định em đang ở Khách sạn Hải Tinh, ừm, gần ngay nơi chúng ta ở ấy!
Vu Đình Đình nói tới câu cuối cùng, cố ý nói nhỏ hơn:
- Chị Hiểu Uyển, em nói với bố mẹ em là chị chăm sóc em, chúng ta thường xuyên chơi cùng nhau, em không bảo với bố mẹ rằng hai chị em mình ở với nhau, chị Hiểu Uyển, chị đừng nói lộ ra nhé!
Vu Đình Đình lo Đường Hiểu Uyển nói lộ chuyện, khiến bố mẹ cô nghi ngờ. Đường Hiểu Uyển vui vẻ cười nói:
- Được, đợi lát nữa chị qua là được chứ gì?
- Lát nữa?
Vu Đình Đinh nghĩ nghĩ, rồi nói:
- Gia định em chi còn khoảng mười phút nữa là tới Khách sạn Hải Tinh rồi!
- Chị đang ở cùng với Diệp đại ca trong biệt thự!
Đường Hiểu Uyển nói thẳng:
- Diệp đại ca lát nữa phải về nhà, chị muốn để Diệp đại ca đưa chị tới đó!
- A, Diệp đại ca cũng ở đó, ừm, vâng!
Vu Đình Đình nói tới đây, có dùng lại một lúc, rồi nói:
- Hay đợi lúc nào gia đình em tới Khách sạn, em sẽ gọi điện cho chị, lúc đó chị Hiểu Uyển hãy qua, được không?
Vu Đình Đình gắng để Đường Hiểu Uyển có được thời gian dài bên cạnh Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình vừa nói tới đây, bỗng lại nói:
- Chị Hiểu Uyển, thế này đi, em nói với bố mẹ chị tối nay có chuyện, không thể qua được. Đợi lúc nào có thời gian vậy!
Đường Hiểu Uyển nghe xong, hỏi:
- Đình Đình, bố mẹ em lúc nào về?
- Trưa mai bố mẹ em ngồi tàu về!
Vu Đình Đình nói:
- Mai là mùng sáu, bố mẹ em mùng tám phải đi làm, thế nên hai người ngày mai phải lên tàu về nhà rồi!
Đường Hiểu Uyển nghe tới đây, liền nói:
- Đình Đình, nếu em đã nhắc tới chị với bố mẹ em, chị không đì thì không hay cho lắm. Đình Đình, thế này đi, đợi lát nữa chị qua, lúc nào chị tới, chị sẽ gọi điện cho em!
- Chị Hiểu Uyển, em không nên gọi điện làm phiền chị và Diệp đại ca!
Vu Đình Đình xin lỗi nói.
- Ngốc, không sao, được rồi, đợi lát nữa chị sẽ qua!
Đường Hiểu Uyển cúp máy xong, có có chút không nỡ nói:
- Diệp đại ca. Đình Đình tìm em, em phải qua đó lát!
Diệp Lăng Phi nãy đã nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói chuyện với Vu Đình Đình, hắn liền ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa nói:
- Hiểu Uyển, em mau dậy mặc quần áo đi, sớm qua đó thì tốt hơn. Thời gian chúng ta ờ bên nhau còn rất nhiều, lúc nào anh có thời gian anh sẽ chạy lại đây, xem lúc nào chúng ta có thời gian đi chơi vài ngày.
- Được!
Đường Hiểu Uyển vui vẻ nhận lời. Đường Hiểu Uyển đương nhiên không thể mặc quần áo ngay được. Cô phải đi tắm trước, trên người Đường Hiểu Uyển lúc này dính đầy mùi của Diệp Lăng Phi, nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, nếu không, rất dễ gây ấn tượng không tốt với bố mẹ Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển tắm rất nhanh, sau đó thay bộ quần áo vào, Diệp Lăng Phi liền đưa Đường Hiểu Uyển tới thẳng Khách sạn Hải Tinh.
Ngay lúc gần tôi, Đường Hiểu Uyển liền gọi điện cho Vu Đình Đình, tuy trong điện thoại Đường Hiểu Uyển không nói cả Diệp Lăng Phi cũng tới, nhưng Vu Đình Đình lại nghe được rằng Diệp Lăng Phi cũng qua đây. Vu Đình Đình vội vàng bước ra ngoài Khách sạn, ngay bên đường cách Khách sạn Hải Tinh khoảng hai mươi mét hơn đứng đợi xe Diệp Lăng Phi.
Xe của Diệp Lăng Phidùng lại bên Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển xuống xe, lúc này Vu Đình Đình lại chui người vào trong xe, hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, hai tay cô ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, em nhớ anh, rất nhớ anh!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ lên vai Vu Đình Đình một cái, cười nói:
- Tiểu nha đầu, đợi qua dịp mùng một tháng mười, anh sẽ ở cạnh hai em, để hai em sau này không còn dám gặp anh nữa!
Câu này của Diệp Lăng Phi chọc cả Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển cười phá lên. Vu Đình Đình buông tay ra, xuống xe. Diệp Lăng Phi lúc này mới lái xe rời khỏi quảng trường Hải Tinh.
Bạch Tình Đình nói trước với Diệp Lăng Phi hôm nay bọn họ sẽ về muộn, để Diệp Lăng Phi ăn tối một mình. Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, thấy một mình ngồi ăn thì rất vô vị, hắn liền gọi điện cho Dã Thú, muốn gọi Dã Thú đi ăn cùng. Không ngờ điện thoại lại do Lục Tuyết Hoa nghe. Lục Tuyết Hoa nghe Diệp Lăng Phi muốn tìm Dã Thú đi ăn com. Lục Tuyết Hoa liền vội vàng nói:
- Diệp đại ca, anh tới nhà em ăn cơm đi, em đều đã làm xong cả rồi!
- Thế cũng được!
Diệp Lăng Phi nghĩ, hắn chưa tới qua nhà của Dã Thú lần nào, liền đồng ý ngay tới nhà Dã Thú ăn cơm. Diệp Lăng Phi lái xe tới bên ngoài nhà của Dã Thú. Dã Thú mặc chiếc quần đùi sớm đã đứng bên ngoài cổng đợi Diệp Lăng Phi.
- Đại ca, lúc đó em đang đi vệ sinh, không nghe điện của anh được!
Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi liền vội vàng nói:
- Đều tại Lục Tuyết Hoa tùy tiện đưa ra ý kiến, nãy em vừa nói cô ấy rồi, đại ca muốn ăn cơm, nhất định phải ra ngoài ăn chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Dã Thú, tới nhà cậu ăn cơm cũng không tồi!
Diệp Lăng Phi và Dã Thú bước vào, Lục Tuyết Hoa thấy Diệp Lăng Phi tới rồi, liền vội vàng bày đồ ăn ra bàn. Dã Thú để Lục Tuyết Hoa đi lấy chai rượu nho năm 84 tốt nhất trong tù rượu ra. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng Dã Thú nói chuyện với Lục Tuyết Hoa, trong lòng liền cảm thấy về mặt này, hắn thực sự không bằng Dã Thú.
Diệp Lăng Phi. Dã Thú và Lục Tuyết Hoa cùng ngồi ăn cơm. Tuy chi là bữa cơm gia đình bình thường, nhưng tài nghệ nấu ăn của Lục Tuyết Hoa cũng không kém so với Khách sạn. Dã Thú liên tục kính rượu Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lo hắn uống quá nhiều không lái xe được, chỉ đành uống mấy cốc, rồi không uống thêm nữa.
Ngay lúc Diệp Lăng Phi ăn cũng hòm hòm, điện thoại của hắn liền reo lên. Diệp Lăng Phi vốn nghĩ là điện thoại của Bạch Tình Đình, nhưng vừa nhìn cuộc gọi tới, không ngờ lại là Bành Nguyên. Diệp Lăng Phi nghe điện, cười nói:
- Lão già, nửa đêm canh ba gọi điện cho tôi làm gì thế hả, chẳng lẽ muốn xem tôi chạy hay chưa sao?
- Tiểu Diệp, cậu đang ở đâu?
Bành Nguyên hỏi.
- ở đâu?
Diệp Lăng Phi giật mình, nói:
- Tôi ở thành phố Vọng Hải mà. Lão già, sao thế, có gì không ổn à?
- Có chuyện tôi phải nói trước với cậu, để cậu có tinh thần chuẩn bị trước!
Bành Nguyên nói:
- Có thể ngày mai Hiểu Lộ sẽ tới thành phố Vọng Hải!