Tiêu Tiếu nói với Diệp Lăng Phi nếu như cô ta trở mặt với ba, thì sẽ đi theo hắn kiếm sống, câu này vừa nói xong, thì nghe Diệp Lăng Phi vô cùng buồn bực nói:
- Anh không thu nhận em, em có nhà mà không về, lại muốn theo anh, nếu như ba em tìm anh tính sổ, làm sao anh gánh nổi, không biết chừng ba em còn nói anh bắt cóc em, bỏ anh vào tù, vậy thì anh chẳng phải thiệt lắm sao!
- Hừ, sớm biết anh sẽ nói như vậy, anh là người đàn ông không chịu trách nhiệm!
Vu Tiêu Tiếu nghe xong câu nói này của Diệp Lăng Phi, nhếch môi một cái, nói:
- Không sao, anh không cần em, em đi tìm chị em, em nói cho chị em biết em đã có thai với anh, anh nói chị em sẽ thế nào?
- Em điên rồi sao, tuổi tác không lớn mà lại lấy chuyện này ra đùa!
Diệp Lăng Phi cảm thấy dường như Vu Tiêu Tiếu đã biến thành một Trương Lộ Tuyết khác, nhớ lúc đó, Trương Lộ Tuyết đã từng nói với hắn như vậy, nhưng mà, Trương Lộ Tuyết là thật, còn Vu Tiêu Tiếu chỉ là nói xàm.
Cánh tay trắng như tuyết của Vu Tiêu Tiếu đặt lên trên vai của Diệp Lăng Phi, cô khẽ lắc mông, tay trái cầm tay Diệp Lăng Phi, kéo tay hắn đặt lên ngực cô, nhìn hắn nói:
- Em đùa gì, chuyện vốn là vậy, em và sư phụ đã vậy rồi, chẳng lẽ anh còn tưởng rằng em có thể cùng người đàn ông khác hay sao, sư phụ, chung quy anh đã hủy hoại đời em, thì em theo anh!
- Khoan, câu này nói có vấn đề, sao lại gọi là anh hủy hoại đời em!
Diệp Lăng Phi bỏ tay đặt trên ngực Vu Tiêu Tiếu xuống, miệng nòi:
- Anh đâu có cùng em phát sinh quan hệ, vậy sao cho là anh hủy hoại đời em, cô bé này, đừng trông mong dùng cớ này để bức hôn, ồ, anh hiểu rồi, Tiêu Tiếu, cô bé này dùng anh làm bia đỡ đạn đúng không, không muốn cùng tên khốn đó đám cưới, cho nên mới lấy anh làm cớ, có đúng không?
Câu nói của Diệp Lăng Phi trúng tâm sự của cô nhất thời có chút cứng họng, cô không biết tìm lý do gì để phản bác lời nói của hắn, sau cùng cô ta chỉ cười lạnh hừ một câu nói:
- Sao hả, cho dù em có lấy sư phụ làm cớ thì sao, ai bảo đêm đó sư phụ có ý đồ với em, tuy nhiên đêm đó chúng ta không có phát sinh quan hệ, nhưng mà, những gì cần làm đã làm rồi, muốn trách thì trách anh, đều là lỗi của anh!
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu, hắn thở dài, dùng tay vỗ vỗ sau lưng mịn màng của cô, nói:
- Đi lấy điếu thuốc anh để trên bàn qua đây!
Vu Tiêu Tiếu từ trên người Diệp Lăng Phi đứng lên, quay lưng đi đến bên giường, cầm thuốc lá và bật lửa hắn để trên bàn bên giường, lại ngồi lên đùi hắn. Cô lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, nhét vào miệng hắn, bật lửa, mồi thuốc cho hắn, cô ta cầm thuốc lá và bật lửa trong tay, đặt ở giữa hai đùi.
Lăng Phi dùng sức hút vài hơi thuốc, mới quay sang Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì?
Hai má Vu tiêu tiếu ửng đỏ kề môi đến bên tai Diệp Lăng Phi, lầm bầm vài câu, hắn nghe rồi há to miệng không dám tin nói:
- Không phải chứ, anh có thể làm ra chuyện như vậy?
- Anh đã làm, anh không biết sao?
Vu Tiêu Tiếu hai má ửng đỏ, miệng nói:
- Em ngại quá, anh cứ muốn người ta nói, giờ anh còn gì để nói, em không có quan hệ với anh, nhưng mà, anh và em làm vậy, có khác gì với phát sinh quan hệ, người ta sau này còn mặt mũi nào nhìn người!
- Những chuyện này đều là Tuyết Hàn nói cho em biết?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không phải toàn bộ. Tuyết Hàn bị em ép buộc chỉ nói một phần. Anh thật sự nghĩ người ta chẳng nhớ gì à. Chỉ là người ta không muốn nói với anh thôi. Anh có biết sáng sớm hôm sau, đầu người ta rất đau. Còn là Tuyết Hàn dìu em cùng đi. Sư phụ, anh nói toàn bộ sự việc có phải có liên quan tới anh không?
Diệp Lăng Phi không phủ nhận. Hắn gật đầu, nói:
- Anh thừa nhận. Chuyện này có liên quan với anh.
Hắn nói tiếp:
- Nhưng mà, chuyện này cũng không thể trách anh. Nguyên nhân ngọn ngành cũng do em gây nên. Nếu không phải vì em và Tiêu Vũ Văn gây nhau. Có thể khiến Tiêu Vũ Văn có cơ hội bỏ thuốc hay sao. Đây đều do em tự tạo thành. Cô bé này, giờ quay ngược lại trách tội lên người anh!
- Sư phụ, chính là anh gây nên, chính là anh gây nên!
Vu Tiêu Tiếu vừa thấy không nói lại Diệp Lăng Phi. Bắt đầu ăn vạ. Cô ta lợi dụng triệt để sức quyến rũ của thân thể cô. Hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi. Mông lắc động giữa hai đùi của Diệp Lăng Phi. Cặp ngực đó cũng chà sát vào ngực của Diệp Lăng Phi. Hắn lại không thể chịu đựng được sức quyến rũ như vậy của cô. Hai tay dùng sức ngoắc mông cô vài cái. Miệng nói:
- Được rồi. Được rồi. Cứ cho là anh gây nên!
Vu Tiêu Tiếu thấy hắn đầu hàng mới ngừng lại. Kề chiếc môi kiều diễm của mình đến bên môi của hắn, hôn nhau với hắn.
Diệp Lăng Phi ôm chặt Vu Tiêu Tiếu. Miệng dùng sức ** môi của Vu Tiêu Tiếu. Suýt chút khiến cô ngạt thở. Ngay lúc hai người hôn nhau nồng cháy. Điện thoại của Diệp Lăng Phi lại reo lên. Hắn vừa muốn đi qua đó thì bị Vu Tiêu Tiếu giật trước một bước, cô ta cầm điện thoại trong tay, bấm nút từ chối nghe máy.
- Cô bé, cô làm gì vậy!
Diệp Lăng Phi nói:
- Đó là điện thoại của em!
- Lỡ như có người có chuyện quan trọng tìm anh thì sao?
- Là chú Trương của em gọi điện tới, em đoán nhất định là ba em muốn chú Trương gọi đến!
Vu Tiêu Tiếu nhếch môi, nói:
- Em không muốn để ý đến ba em!
- Anh nói nè Tiêu Tiếu, em thật là thông minh một giờ, hồ đồ cả đời!
Diệp Lăng Phi đưa tay cầm di động, nói với Tiêu Tiếu:
- Trương tiên sinh biết nơi anh ở, nếu như ông ta thấy em không nghe điện thoại, sẽ đích thân qua đây tìm anh thì sao, đến lúc đó nhìn thấy em như vậy, em còn giải thích thế nào. Vừa rồi không phải em nói rồi sao, rất có khả năng là ba em nhờ Trương tiên sinh gọi đến, nếu đã như vậy, điều đó chứng minh Trương tiên sinh không có nói chuyện em ở bên chỗ anh cho ba em biết, nếu không ba em sẽ đích thân gọi điện đến, Tiêu Tiếu, em nói có phải em đã làm chuyện khờ dại?
Vu Tiêu Tiếu nghĩ nghĩ lời nói của Diệp Lăng Phi quả thật là như vậy, cô bất đắc dĩ nói:
- Điện thoại cũng bị em từ chối nhấc máy rồi, bây giờ nói những chuyện này cũng đã muộn!
- Ai nói vậy, anh không gọi qua sao?
Diệp Lăng Phi nói rồi bấm gọi cho Trương Quốc An, đợi điện thoại đã kết nối, hắn áy náy nói:
- Trương tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa muốn nhấc máy, không cẩn thận bấm sai phím, thật là xin lỗi!
- Nói đi đâu vậy, phải nói là tôi xin lỗi, khuya vậy còn làm phiền cậu, thật là ngại quá, thật ra là chuyện của con bé Tiêu Tiếu không dễ xử lý, Tiêu Tiếu có đó không?
Trương Quốc An hỏi.
- Có, ông đợi máy!
Lăng Phi đưa điện thoại cho Vu Tiêu Tiếu, ra hiệu muốn cô nghe máy, cô nghe lời nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi, trong lòng cũng cảm thấy bản thân không nên không nghe điện thoại, nếu như vậy, ngược lại làm cho sự việc càng tệ hơn.
Cầm lấy điện thoại, nói với điện thoại:
- Chú Trương, chú tìm cháu à!
- Không thì tìm ai, con bé này, đúng là ngoan cố. Chú vừa gọi điện cho ba cháu, ba cháu muốn chú nói cho cháu biết, ông có hơi nóng giận, hi vọng con đừng giận nữa!
Trương Quốc An nói:
- Tiêu Tiếu, ba cháu cũng nhận lỗi rồi, cháu cũng đừng giận nữa, về nhà đi, đừng quấy nữa!
- Không, cháu không muốn trở về!
Vu Tiêu Tiếu kiên trì nói.
- Tiêu Tiếu, đừng quấy nữa, thật đó, có những chuyện không phải cháu có thể quyết định đâu.
Trương Quốc An thở dài, nói:
- Thật ra, chú hiểu cháu nghĩ gì, nếu như Tuyết Hàn nhà chú không phải sức khỏe không cho phép, có thể con bé cũng sẽ gặp phải vấn đề như cháu, đây là vấn đề gia tộc, Tiêu Tiếu, những lời này chú không thể nói quá sâu, cụ thể thì cháu nên hỏi ông nội cháu, được rồi, chú nói đến đây thôi, cháu có về hay không thì cháu quyết định, bất kể thế nào, ít ra cũng phải gọi điện cho ba cháu, cha con mà, có thù gì chứ!
- Chú Trương, cháu biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu cúp máy, cúi đầu không nói gì. Diệp Lăng Phi ôm Vu Tiêu Tiếu trong lòng, dịu dàng nói:
- Tiêu Tiếu, cha con với nhau sao lại có thù, ba em cũng vì bị em chọc tức như vậy, em nghĩ qua chưa, chuyện này cũng có một phần nguyên nhân. Anh biết, em bất mãn đối với hôn nhân của mình, mới cự lại ba em, làm ông tức giận, nhưng mà, em có từng nghĩ qua đây không phải là biện pháp tốt nhất, anh cho rằng em không cần phải sợ, chỉ cần em có bản lĩnh, gia tộc của em không thể nào điều khiển em được, cho dù là ông nội em thì sao, ông nội em cũng không thể lấy hạnh phúc tương lai của cháu gái ra đùa, tin anh, anh cho rằng chỉ cần cho người nhà em thấy tài năng của em, người nhà em sẽ cho em không gian phát triển lớn hơn, không nhất định thông qua mai mối mới có thể ổn định thế lực của gia tộc.
Vu Tiêu Tiếu ngẩng đầu lên, nói:
- Ông nội em rất cố chấp, ông không dễ bị thuyết phục đâu!
- Đó là đối với người ngoài, có lẽ anh có thể thuyết phục ông nội em. Ừ, đợi giải quyết xong chuyện của Hân Mính, anh cùng em đi gặp ông nội em!
- Anh?
Vu Tiêu Tiếu không tin tưởng nhìn Diệp Lăng Phi, đôi mắt đẹp của cô chăm chú nhìn hắn, miệng hỏi:
- Sư phụ, anh dựa vào đâu thuyết phục ông nội em, có lẽ ngay cả mặt ông nội anh cũng không gặp được.
- Chuyện đó thì không nhất định!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh gặp qua rất nhiều tổng thống thế giới, cũng đi qua liên hiệp quốc, vốn muốn gặp gỡ tổng bí thư liên hiệp quốc, nhưng đáng tiếc, anh đã bỏ lỡ cơ hội, em biết tại sao anh bỏ lỡ không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Vu Tiêu Tiếu lắc đầu, nói:
- Không biết!
- Bởi vì anh bị cục tình báo Mỹ mời đi bàn công việc, má nó, cục trưởng cục tình báo đó thật là, vì 100 triệu muốn cưỡng ép kéo anh vào cục tình báo.
- Vua khoác lác!
Vu Tiêu Tiếu nghe xong ha ha cười lên, cô ta hôn mặt Diệp Lăng Phi một cái, cười nói:
- Cho dù lời nói vừa rồi của sư phụ là giả dối, em cũng rất vui, quả thật, em không nên trầm lặng như vậy, em nên nói ý nghĩ của em cho ông nội em biết!