Có đôi khi Diệp Lăng Phi nói đúng sự thật thì lại không có ai tin tưởng hẳn, có đôi khi hắn nói nhăng nói cuội lại khiến rất nhiều người tin tưởng. Lúc này Diệp Lăng Phi nói ra sự thật trăm phần trăm thì lại bị Vu Tiêu Tiếu coi là ông vua nói khoác. Diệp Lăng Phi cũng không muốn giải thích nhiều với Vu Tiêu Tiếu, thấy Vu Tiêu Tiếu như vây, Diệp Lăng Phi nhân cơ hội nói:
- Tiêu Tiếu, anh thấy em nên nói chuyện với cha mình một chút, nói thế nào thì ít nhất em cũng phải gọi điện thoại về cho gia đình chứ. Anh tin rằng cha mẹ em nhất định đang rất lo lắng cho em.
Vu Tiêu Tiếu đưa tay lấy điện thoại di động của Diệp Lăng Phi, vừa định gọi điện thoại thì Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Tiêu Tiếu, cha em biết số điện thoại của anh đấy. Nếu em mà lấy điện thoại di động của anh để gọi thì chẳng phài là cha em sẽ biết em đang ờ chỗ của anh sao?
- Làm sao thế. anh sợ à?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Đương nhiên là sợ rồi. Cha em là thị trưởng cơ mà. Nếu như anh đã làm gì đó thì chắc chắn anh sẽ thừa nhận, thế nhưng anh còn chưa làm gì mà. Nếu như cha em mà tìm anh để tính sổ thì anh chi có nước ăn đòn thôi. Tiêu Tiếu, cha em có đánh người không vậy?
Câu cuối cùng của Diệp Lăng Phi chọc cho Vu Tiêu Tiếu bật cười. Vu Tiêu Tiếu "xì" một tiếng, cười đáp:
- Anh yên tâm đi. cho tới bây giờ cha em chưa từng đánh người nào đâu!
Vu Tiêu Tiếu vừa nói xong câu đó đột nhiên nghĩ đến vết thương trên mặt mình, lập tức bổ sung thêm một câu:
- Đương nhiên là ngoại trừ ngày hôm nay ra!
- Đúng là thế đấy, nếu tối nay em mà cầm di động của anh để gọi cho cha em nói không chừng anh sẽ trở thành người thứ hai bị cha em đánh đấy!
- Sướng được anh!
Vu Tiêu Tiêu chu cái miệng nhỏ nhắn ra, từ trên đùi Diệp Lăng Phi đứng lên. cô uốn éo lắc mông đi tới chỗ bàn điện thoại cố định. Vừa định ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Vu Tiêu Tiếu bỗng nhiên kêu lên: - A - Sư phụ, anh đến đây ngồi đi!
- Sao anh lại phải ra đó ngồi?
Diệp Lăng Phi kỳ quái hỏi.
- Em đang không mặc gì mà. sao có thể ngồi lên cái ghế bẩn đó chứ. Ai biết được cái ghế này đã bị kẻ ghê tởm nào đó ngồi lên rồi. Sư phụ, em muốn ngồi trên người anh.
- Em không mặc đồ lót à. ai cho phép em trần truồng chạy lung tung ở đây chứ!
Diệp Lăng Phi lẩm bầm trong mồm. đi tới chỗ chiếc ghế, ngồi xuống. Vu Tiêu Tiếu thì an vị trên đùi Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu còn cố dùng sức ép xuống khiến cho Diệp Lăng Phi phải chau mày. Vu Tiêu Tiếu thấy vậy thì cười thị uy, với tay lấy chiếc điện thoại bấm số của nhà mình. Người nhận điện thoại là mẹ của Vu Tiêu Tiếu, vừa nghe thấy giọng nói của Vu Tiêu Tiếu, mẹ cô lập tức kích động đến mức thét một tiếng thật to.
- Tiêu Tiếu, con đang ở đâu vậy. con làm mẹ lo muốn chết rồi đây này. Mẹ và cha con đã gọi điện thoại cho các bạn cùng lớp của con ở bên đó mà vẫn không tìm được, rốt cuộc con đang ờ đâu vậy?
- Mẹ à. Con không sao đâu. Con đang ở chỗ một người bạn!
Vu Tiêu Tiếu tay phải cầm điện thoại cố định, tay trái cô thì ôm cổ Diệp Lăng Phi. Bộ ngực cao thẳng hình búp măng của cô lúc ẩn lúc hiện trước mắt Diệp Lăng Phi. Làm cho Diệp Lăng Phi chi muốn cắn vào đó một cái. Vu Tiêu Tiếu vừa nghe điện thoại vừa cố ý khiêu khích Diệp Lăng Phi, gương mặt hiện lên nụ cười rất vui vẻ.
- Tiêu Tiếu, khi đó là do cha con giận quá mất khôn nên mới đánh con như vậy. Mặt của con thế nào rồi? Có cần phải đến bệnh viện kiểm tra không? Cha con đúng thật là. sao có thể nặng tay với con mình như vậy chứ. nếu con gái mà có chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói.
- Mẹ. con không sao đâu. Chỉ là vết sưng trên mặt hơi phiền phức, có lẽ phải nghỉ ngơi vài ngày nữa mới tan đi được!
Vu Tiêu Tiếu vừa nói vậy, ở đầu dây bên kia mẫu thân của Vu Tiêu Tiếu lại bắt đầu trách cứ Vu Chấn. Vu Tiêu Tiếu cầm điện thoại, không nói gì cả. chợt nghe thấy tiếng mẹ mình đang trách cứ cha. xem ra vừa nãy Vu Chấn đã đứng cạnh điện thoại rồi. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói với Vu Chấn rất lâu mới bảo với Vu Tiêu Tiếu rằng:
- Tiêu Tiếu, bao giờ thì con về? Bây giờ cũng không còn sớm nữa, bên không được an toàn, nếu không để mẹ kêu tài xế đến đón con nhé?
- Mẹ, con không về đâu, tối nay con sẽ ngủ ở nhà bạn con!
Vu Tiêu Tiêu nói.
- Mẹ, mẹ yên tâm. con không có chuyện gì đâu, con gọi điện thoại cho mẹ chỉ là muốn báo cho mẹ yên lòng thôi!
Vu Tiêu Tiếu trầm mặc trong chốc lát rồi nói thêm:
- Mẹ à, mẹ nói với cha là, cái tên Tưởng Nhạc Dương kia chính là một kẻ khốn kiếp. Sáng hôm nay ở công viện con thấy hắn đang mắng chửi một cô bé chừng 17,18 tuổi. Hắn làm con gái nhà người ta có thai rồi bỏ mặc đấy không để ý đến nữa. Con đã nói với hắn vài câu, hắn còn cố ỷ bảo con nói láo. Tóm lại là con sẽ không bao giờ gả cho tên khốn đó đâu!
- Tiêu Tiếu, mẹ hiểu mà, hôm nay tính khí cha con hơi nóng nảy, con cũng đừng trách ông ấy nhé!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói.
- Tiêu Tiếu, cha con muốn nói chuyện với con.
Chưa nghe mẹ mình nói hết câu, Vu Tiêu Tiếu đã ngắt lời:
- Mẹ, con không muốn nói chuyện với cha. Mẹ chỉ cần nói lại những gì con vừa nói cho cha con biết là được!
- ừ, Tiêu Tiếu, thế cũng được!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu cẩn thận nói.
- Tiêu Tiếu, tối nay con không về nhà cũng được, nhưngi mà phải chú ý an toàn đó. À, mẹ quên khuấy mất, ngày mai mẹ phải đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, nếu như con có thời gian rảnh thì cùng mẹ đến bệnh viện nhé!
- Mẹ, mẹ cảm thấy khó chịu ở đâu ạ?
Vu Tiêu Tiêu vội vàng hỏi.
- Gần đây mẹ cảm thấy hơi tức ngực, muốn đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe vậy lập tức tỏ ra nóng nảy:
- Dạ, rảnh, ngày mai con cùng mẹ đến bệnh viện.
Vu Tiêu Tiếu trò chuyện với mẹ xong liền dập điện thoại. Cô vòng hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, nói:
- Sư phụ, tối nay em không đi đâu nữa, em sẽ ngủ lại chỗ này. Sáng sớm mai em sẽ đến bệnh viện, lúc đó chúng ta sẽ liên lạc điện thoại sau.
- Được!
Diệp Lăng Phi đáp.
Trong lúc đang nói chuyện, Diệp Lăng Phi sơ ý để môi minh chạm vào bộ ngực của Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi liếc nhìn Vu Tiêu Tiêu, nói:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em mau đi ngủ đi. Anh phải đi tắm nước lạnh một cái!
- Tắm nước lạnh ư?
Vu Tiêu Tiếu tỏ vẻ sửng sốt, nói:
- Sư phụ, sao anh lại tắm nước lạnh thế, anh không sợ bị cảm lạnh à?
- Đương nhiên là anh phải tắm nước lạnh rồi, bị tiểu nha đầu nhà em khiêu khích làm cho lửa dục đang thiêu đốt anh đây này. Nếu bây giờ anh mà không đi tắm nước lạnh thì tối nay không khống chế được mình, chẳng phải là sẽ làm chuyện sai lầm sao?
Diệp Lăng Phi buông Vu Tiêu Tiếu ra, đứng lên, nói:
- Tiểu nha đầu, em cũng mau mặc quần áo vào cho anh. Nếu em không chịu mặc quần áo vào thì anh sẽ tự thuê một gian phòng khác để ở.Hiện tại anh cũng không muốn chọc đến cô bé vứt cũng không chịu đi như em.
Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi đi đến phòng tắm, cô "xì" một tiếng, bật cười. Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Là do ý chí của anh không kiên định, đâu có chuyện gì liên quan đến em!
Diệp Lăng Phi không để ý đến Vu Tiêu Tiếu, đi thẳng vào trong phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Vu Tiêu Tiếu quay về phía phòng tắm làm ra một cái mặt quỷ, vừa cười vừa nói:
- Em còn đang lo anh lại làm chuyện xằng bậy với em, làm cho ngày mai người ta không có cách nào đi gặp mẹ em nữa!
Diệp Lăng Phi tắm nước lạnh một hồi, cuối cùng cũng dập tắt dục hỏa trong người mình. Diệp Lăng Phi chưa bao giờ gặp phải chuyện khó giải quyết như thế này. Thân phận của Vu Tiêu Tiếu rất đặc thù, trong khoảng thời gian nhạy càm này, Diệp Lăng Phi không thể dính vào. Quan trọng hơn Diệp Lăng Phi cảm thấy hiện tại chỉ là tâm tình của Vu Tiêu Tiếu không được tốt. muốn đến đây để phát tiết mà thôi.
Trên phương diện cư xử với phụ nữ. Diệp Lăng Phi cũng không phải là loại người thích làm những chuyện kiểu cháy nhà hôi của, huống chi, ngày mai Vu Tiêu Tiếu còn phải đi gặp mẹ của cô ấy. nếu như Diệp Lăng Phi không khống chế được bản thân, thực sự phát sinh quan hệ nam nữ với Vu Tiêu Tiếu, những chuyện sau này chắc chắn sẽ khiến Diệp Lăng Phi phải đau đầu. Bây giờ Diệp Lăng Phi thầm nghĩ mình phải xử lý cho xong chuyện của Chu Hân Mính đã, không nên làm phức tạp chuyện này thêm nữa.
Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, chỉ mặc một cái quần con. Hắn vừa đi vào trong phòng đã thấy Vu Tiêu Tiếu đang đắp một cái chăn màu trắng nằm trên giường. Diệp Lăng Phi đi tới bên giường. Vu Tiêu Tiếu nằm nghiêng, gối đầu lên tay mình, đôi mắt long lanh xinh đẹp, chăm chú ngắm nhìn thân thể cường tráng của Diệp Lăng Phi.
- Em nhìn cái gì vậy, mau ngủ đi!
Diệp Lăng Phi với tay tắt đèn đi, trong phòng lập tức biến thành một màu tối đen. Diệp Lăng Phi vén chăn, bước lên giường, cố ý giữ khoảng cách với Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi nằm quay lưng về phía Vu Tiêu Tiếu, nghĩ là có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ, không ngờ Vu Tiêu Tiếu không để hắn được toại nguyện. Vu Tiêu Tiếu sán tới. hai tay ôm lấy Diệp Lăng Phi. bộ ngực hấp dẫn cũa cô kề sát lưng Diệp Lăng Phi.
- Sư phụ, em lạnh quá!
- Em lạnh à?
Diệp Lăng Phi không hề xoay người lại. Chỉ nói - Lạnh cái gì, trong phòng có bật điều hòa mà. Hơn nữa thời tiết hôm nay không bật điều hòa thì cũng sẽ không thấy lạnh. Cái con bé này, đừng náo loạn nữa!
- Sư phụ, nếu anh không chịu ôm em, em sẽ cởi hết quần áo ra để anh ngủ không yên!
Vu Tiêu Tiếu ghé môi thì thầm váo tai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy từng đợt hương thơm như hoa lan truyền đến mũi mình.
- Sư phụ. em rất thích anh. thích cảm giác ở cùng một chỗ với anh, thích cùng anh lên mạng chơi game. thích cùng anh...
Vu Tiêu Tiếu còn chưa nói xong. Diệp Lăng Phi đã quay người lại, nói:
- Được rồi. được rồi, anh sợ em rồi đấy!
Vừa nói hắn vừa ôm lấy vòng eo của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu tựa đầu vào cánh tay của Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Sư phụ, em rất thích cảm giác như lúc nàỵ!
Diệp Lăng Phi cũng không nói gì thêm nữa. Chỉ nhắm mắt lại muốn mau chóng nghỉ ngơi. Thanh âm của Vu Tiêu Tiếu cũng dừng lại. Không lâu sau. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi mở mắt ra, thấy Vu Tiêu Tiếu đã ngủ rồi. dáng vẻ vô cùng hạnh phúc. Nhìn bộ dáng khi ngủ của Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cảm thấy có một cái gì đó thôi thúc mình hôn Vu Tiêu Tiếu một cái. nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén loại xung động này xuống. Dần dần, hắn cũng nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ.
Khi Diệp Lăng Phi tỉnh lại thì Vu Tiêu Tiếu đã không còn ở trên giường nữa, chỉ để lại mùi thơm cơ thể thoang thoảng trong mũi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không biết Vu Tiêu Tiếu rời giường vào lúc nào. có thể nguyên nhân là do Diệp Lăng Phi ngủ quá say, lúc Vu Tiêu Tiếu rời đi vẫn không hề phát hiện ra chuyện gì cả.
Diệp Lăng Phi bỏ chăn ra sau đó mặc lại quần áo. Diệp Lăng Phi rửa mặt qua loa rồi mở cửa phòng ra. Ngay lúc Diệp Lăng Phi mở cửa thì cửa phòng Chu Hân Mính cũng mở ra, Chu Hân Mính quần áo giày dép chỉnh tề xuất hiện trước mặt Diêp Lăng Phi.
- Hân Mính, chào buổi sáng!
Diệp Lăng Phi hỏi thăm.
- Chào buổi sáng à!
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi hỏi một câu đầy thâm ý:
- Tối qua mấy giờ anh về khách sạn thế?
- Anh ấy à? Khoảng chừng chín mười giờ gì đó thì phải, anh cũng không nhớ rõ lắm, có chuyện gì sao?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi tới chỗ Chu Hân Mính. Chu Hân Mính quay trở lại gian phòng. Diệp Lăng Phi cũng đi vào theo, thuận tay đóng cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi bước nhanh hai bước, từ phía sau ôm lấy Chu Hân Mính. Chu Hân Mính thấp giọng nói:
- Đừng xằna bậy, mẹ em dậy rồi đấy!
- Anh biết, anh chỉ muốn ôm bảo bối Hân Mính của anh một cái thôi!
Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Chu Hân Mính lên giường, sau đó đè Chu Hân Mính ra, hai người trao nhau một nụ hôn nóng bỏng. Hai người quấn lấy nhau hồi lâu. Chu Hân Mính mới đẩy Diệp Lăng Phi ra, ngồi dậy chỉnh trang lại y phục vừa bị làm cho xộc xệch, nói:
- Chúng ta phải làm gì đó đi chứ, cứ ngồi chờ thế này cũng không phải biện pháp, em cảm thấy rất sốt ruột.
Diệp Lăng Phi thò tay vào trong áo của Chu Hân Mính, vuốt ve bộ ngực của cô. vừa làm mấy chuyện xấu xa vừa nói:
- Không thể gấp gáp được. Nếu như gia đình em mà quay lại thành phố Vọng Hải lúc này thì những người hãm hại cha em nhất định sẽ cảnh giác, lúc đó khó mà có thể điều tra được. Anh đã phái người đi thăm dò rồi. Tối hôm qua Dã Thú và Dã Lang đã gọi điện thoại thông báo, bọn họ đã tra ra được người phụ nữ tên là Tôn Cúc đã chuyển tiền cho cha em rồi!
- Tìm được cô ta rồi sao? Như vậy không phải là có thể chứng minh cha em bị người khác vu cáo rồi sao?
Chu Hân Mính vừa nghe vậy lập tức vui vẻ hẳn lên, vội vàng hỏi:
- Hiện tại người đang đâu?
- Chết rồi. Bị xe đâm chết!
Diệp Lăng Phi nghiêng người ngồi dậy. làm y phục trên người Chu Hân Mính vốn đang chỉnh tề lại trở nên xộc xệch. Hắn cố ỷ giờ trò đen tối cởi cả nịt ngực của Chu Hân Mính ra. Chu Hân Mính vốn đang dành hết sự chú ý lên người Tôn Cúc, không có thời gian để ý đến việc Diệp Lăng Phi đang làm bậy như vậy, cô vội vàng hỏi:
- Sao cô ta lại bị xe đâm chết chứ?
- Em nói thử xem?
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
- Giết người diệt khẩu!
Chu Hân Mính trả lời theo bản năng.
Chu Hân Mính là cảnh sát. tự nhiên sẽ nghĩ đến chuyện như vậy. Diệp Lăng Phi gật đầu. nói:
- Hân Mính, em đoán đúng rồi đấy. rất có thể đây là một vụ giết người diệt khẩu. Hiện giờ anh đã phái người đi điều tra tên hung thủ kia. Căn cứ theo như lời cùa Dã Thú thì tên hung thủ kia bình thường hay xuất hiện tại Hồng Phấn Đế Quốc. Phải biết rằng Hồng Phấn Đế Quốc không phải là chỗ ăn chơi bình thường, anh cảm thấy phương diện này nhất định có chuyện gì đó mà Hồng Phấn Đế Quốc chắc chắn có liên can.
Thấy Chu Hân Mính hơi nhíu mày, Diệp Lăng Phi còn tưởng rằng những lời của mình làm cho Chu Hân Mính ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vừa định bổ sung thêm vài câu thì lại nghe Chu Hân Mính nói:
- Anh nhẹ tay một chút, đau chết mất. cái đồ xấu xa này!
Diệp Lăng Phi rời tay khỏi bộ ngực của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính vừa mặc lại áo lót vừa oán giận nói:
- Nếu như buổi tối anh để lại mấy cái dấu tay trên người em thì anh cứ chờ đó, nhất định em sẽ trả thù anh. Hừ, anh đúng là một kẻ vô cùng xấu xa!
Diệp Lăng Phi bật cười ha hả. Hắn đưa tay bóp mông Chu Hân Mính một cái rồi mới chịu đứng dậy, nói với Chu Hân Mính rằng:
- Hân Mính, bây giờ em không thể sốt ruột, cứ ngồi ở đây đã, nghĩ lại xem ngày hôm nay em có việc gì cần làm không?
Chu Hân Mính sửa sang lại y phục, từ trên giường đứng dậy, nói:
- Em muốn đi mua quần áo, từ lúc đến nơi này em vẫn chưa được tẳm giặt thay quần áo gì cà, thật là khó chịu!
- Thế cũng được, hôm nay chúng ta ra ngoài mua quần áo nhé!
Diệp Lăng Phi đáp.
Chu Hân Mính gật đầu đồng ý, nhưng cô còn chưa ăn sáng. Nghĩ đến đây, Chu Hân Mính trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Đều tại anh đấy. mới sáng sớm ra đã làm loạn rồi. vốn là em muốn cùng mẹ đi ăn điểm tâm, đều tại anh cả đấy. Được rồi. được rồi, đừng làm loạn nữa, mau ra ngoài ăn sáng đi! ………………..
Từ sáng sớm. Vu Tiêu Tiếu đã đến trước cửa bệnh viện trung tâm để chờ mẹ của minh, vết thương trên mặt Vu Tiêu Tiếu đã đỡ khá nhiều nhưng vẫn còn có thể nhìn ra một vết máu nhàn nhạt. Vu Tiêu Tiếu phải lấy tay che mặt mình lại, trong thiên hạ có tiểu cô nương nào không thích xinh đẹp chứ.
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu cũng đến rất sớm. Thật ra thì sức khỏe của bà cũng không có bệnh tật gì quá nặng, sở dĩ muốn tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe chỉ là cái cớ để được gặp con gái thôi. Vu Tiêu Tiếu không biết đêm qua cô không ở nhà, cha của cô đã bị bà nhà trách cứ đến hơn nửa đêm. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu họ Trần, đơn danh có một chữ Nhụy, xuất thân cũng không hề đơn giản. Nhà mẹ đẻ của bà ờ Bắc Kinh, từ khi Trần Nhụy kết hôn với Vu Chấn mới theo Vu Chấn tới tỉnh này rồi mới ở lại đây.
Từ lúc kết hôn, Trần Nhụy và Vu Chấn rất ít khi cãi vã. Tính cách của Trần Nhụy rất tốt, hoàn toàn trái ngược với con gái Vu Tiêu Tiếu của mình. Trần Nhụy thuộc loại hiền thê lương mẫu điển hình. Đương nhiên, xuất thân của bà đã quyết định Trần Nhụy sẽ không chỉ làm một người vợ hiền mẹ tốt đơn giản như vậy. Bà cũng công tác ở trong chính quyền thành phố, sự nghiệp của Vu Chấn cũng được Trần Nhụy hỗ trợ không ít.
Lần này vì việc Vu Chấn đánh Vu Tiêu Tiếu, Trần Nhụy tỏ ra cực kì bất mãn đối với trượng phu của mình, hôm qua quở trách Vu Chấn đến hơn nửa đêm. Vu Chấn đối mặt với sự trách cứ của vợ mình cũng chỉ có thể thầm khó chịu trong lòng mà thôi.
Trần Nhụy đã tỏ thái độ rất rõ ràng, nếu Vu Tiêu Tiếu không muốn lấy Tưởng Nhạc Dương, bà không cần Vu Chấn đi nói chuyện mà sẽ đích thân đi nói với cha chồng. Bà không bao giờ muốn thấy con gái mình cả đời không được hạnh phúc, về điểm này, Trần Nhụy cũng có quyền bàn bạc, có thế lực của Trần gia bên kia dàn xếp, nói thế nào bà cũng có quyền lợi nói chuyện với cha chồng về hạnh phúc của con gái mình.
Thực ra Vu Chấn cũng vô cùng hối hận. Ông ta cũng không biết mấy chuyện ở bên ngoài mà Tưởng Nhạc Dương đã gây ra. Khi Trần Nhụy nói lại những lời của Vu Tiêu Tiếu cho Vu Chấn nghe thì Vu Chấn đã biết mình không nên đánh Vu Tiêu Tiếu. Trần Nhụy còn ngay trước mặt mặt quở trách Vu Chấn, nói cái gì mà Vu Tiêu Tiếu là một đứa bé rất ngoan ngoãn, sao có thể làm ra loại chuyện này đươc, mà dù Vu Tiêu Tiếu có thích một người đã có gia đình đi nữa thì nó sẽ không ở bên ngoài làm bừa đâu. Cuối cùng Vu Chấn cũng chỉ còn biết gật đầu mà thôi.
Đừng nhìn Vu Chấn ở bên ngoài uy phong bát diện, nhưng ở nhà ông ta lại là một kẻ rất sợ vợ, thuần túy chính là điển hình cùa loại đàn ông bị vợ quản chặt. Trần Nhụy thấy trượng phu của mình như vậy, cơn giận cũng tiêu tan, nói với trượng phu là mình sẽ tâm sự với Vu Tiêu Tiếu, còn bảo Vu Chấn nên bớt quản những chuyện sau này của Vu Tiêu Tiếu đi một chút.
Khi Trần Nhụy tới bệnh viện, nhìn thấy vết thương trên mặt Vu Tiêu Tiếu, trong lòng cảm thấy đau như dao cắt! Dù như thế nào đây cũng là đứa con mình chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, bình thường đừng nói là đánh, ngay cả là mắng Vu Tiêu Tiếu bà cũng cảm thấy không nhẫn tâm. Bây giờ thấy Vu Chấn đánh Vu Tiêu Tiếu nặng như thế này, bà lập tức nổi cơn lôi đình, ở ngay trước mặt Vu Tiêu Tiếu, lấy điện thoại gọi cho Vu Chấn lúc này đang ở nơi làm việc, trong điện thoại bà còn quở trách Vu Chấn một lần nữa. Vu Chấn ở đầu dây bên kia vừa nghe con gái bảo bối của mình bị thương rất nặng, trong lòng cực kì nóng nảy. sự áy náy và ân hận của ông không thể dùng ngôn từ đế hình dung, vội vã chạy tới bệnh viện trung tâm.
Khi Vu Tiêu Tiếu vừa nhìn thấy cha mình, cô lập tức quay mặt sang chỗ khác. Vu Chấn hiển nhiên thấy hơi xấu hổ, quay lại nhìn thê tử của mình. Trần Nhụy nhìn trượng phu một cái, sau đó bà thân mật kéo tay Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, cả nhà mình đi ra ngoài chơi nhé. Mẹ biết trong lúc con được nghỉ, mẹ và cha con đều bận công chuyện, cả nhà mình chưa có thời gian đi chơi một chuyến. Khó khăn lắm mới có một ngày rành rỗi như hôm nay, chúng ta ra ngoại thành chơi nhé!
Trần Nhụy nói đến đây. quay ra nháy mắt với Vu Chấn. Vu Chấn nhìn thấy khuôn mặt Vu Tiêu Tiếu còn hằn rõ năm vết ngón tay do mình đánh, trong lòng tự trách tội hồi lâu. ông hận không thể dùng những thứ quý giá nhất để bù đắp cho thương tổn của con gái, thấy vợ mình nói là muốn ra ngoại thành dạo chơi, Vu Chấn vội vàng tiếp lời:
- ừ, hôm nay bên chính phủ cũng không có chuyện gì, vừa lúc cả nhà mình ra ngoại thành chơi một chuyến. À, có thể nấu cơm ngoài trời nữa.
Vu Chấn nói xong những lời này, thấy Vu Tiêu Tiếu vẫn không chịu hé răng. Vu Chấn không đoán nổi trong lòng con gái đang nghĩ cái gì nữa, nhất thời không biết có nên nói tiếp nữa hay không. Đừng nhìn Vu Chấn là thị trưởng, dù thế nào Vu Tiêu Tiếu cũng là con gái bảo bối của ông ta, đây là Trung Quốc, cha mẹ Trung Quốc tất nhiên không giống như cha mẹ người Mỹ, chỉ cần con cái mình đủ tuổi thành niên là sẽ không để ý đến nữa.
Trần Nhụy thấy Vu Tiêu Tiếu không nói gì. bà ngầm nháy mắt với Vu Chấn, nói:
- Ông đừng nói nữa. mau đi chuẩn bị đi, mà ông cũng đừng có dùng xe công đó!
- À à, thiếu chút nữa thì tôi quên mất, để bây giờ tôi gọi tiểu Vương để cậu ấy lái xe của tôi đến đây!
Vu Chấn vội vàng phân phó cho tài xế để cậu ta lái xe của mình đến nơi này. Vu Tiêu Tiếu tuy không nói gì nhưng thái độ của cô đúng là đã ngầm đồng ý rồi.
Khi tài xế đến nơi, Vu Chấn tự mình lái xe. Vu Tiêu Tiếu và mẹ cô ngồi ở ghế sau xe. Lúc này Trần Nhụy bắt đầu thì thầm tâm sự với Vu Tiêu Tiếu, bà dịu dàng nói:
- Tiêu Tiếu, tối qua mẹ đã nói chuyện với cha con rồi. Thật ra mẹ cũng biết con không thích Tưởng Nhạc Dươngẽ Con yên tâm, mẹ sẽ làm chủ chuyện này cho con. Nếu như tương lai con thực sự không thích thằng bé Tưởng Nhạc Dương kia, mẹ sẽ nói chuyện với ông nội của con.
- Vốn là như vậy rồi. Cái tên Tưởng Nhạc Dương kia căn bản là một tên cặn bã. Mẹ. mẹ không thấy dáng vẻ của hắn hôm qua đâu, nếu như để mẹ nhìn thấy, nhất định mẹ sẽ mắng chửi hắn một trận. Một cô bé như vậy mà hắn cũng nhẫn tâm làm người ta mang thai sau đó đá văng cô bé đó không thương tiếc. Mẹ nói một tên như vậy có phải là một kẻ cặn bã hay không?
Vu Tiêu Tiêu nói.
Trần Nhụy phụ họa theo:
- Đúng vậy, Tiêu Tiếu, con nói rất đúng. Mẹ ủng hộ con!
- Mẹ, thực ra con không hề mang thai!
Vu Tiêu Tiếu ghé sát tái Trần Nhụy, nói nhỏ:
- Hôm qua là vì con tức quá nên mới nói bậy một trận như vậy. Nhưng mà con cũng đã có người mình thích rồi. mẹ. con chưa bao giờ thích qua một người nào. con thực sự cảm thấy rất hạnh phúc!
Trần Nhụy nghe con gái nói không mang thai, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi, thấp giọng nói:
- Con gái. mẹ là người từng trải, thích và yêu rất khác nhau. Bây giờ con vẫn còn nhỏ, chờ khi con trưởng thành thì con sẽ hiểu!
- Mẹ, mẹ yên tâm đi. con biết rồi!
Vu Tiêu Tiêu nói.
- Mẹ à, con muốn hỏi mẹ một vấn đề. Nếu như cho cho mẹ hai sự lựa chọn, mẹ sẽ lựa chọn sống với người đàn ông mình không yêu, hay là lựa chọn người đàn ông mà mẹ yêu?
- Tiêu Tiếu, cái này rất khó nói!
Trần Nhụy không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Tiêu Tiếu, không phải con thực sự yêu một người đã có vợ đấy chứ?