Tiêu Tiếu đi vào phòng tắm, rất mau từ trong phòng tắm truyền ra tiếng hoa loa hoa loa, Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, trong lòng buồn bực, sao lại đột nhiên xảy ra chuyện này, Vu Tiêu Tiếu vô cớ lôi hắn vào cuộc. Bản thân với Tiêu Tiếu chẳng có gì, cô lại có thể nói với ba mẹ cô là đang mang thai đứa con của hắn, nếu quả thật có chuyện gì, chẳng phải sẽ rắc rối to.
Diệp Lăng Phi nghe tiếng nước trong phòng tắm, trong lòng bắt đầu rung động, con bé Vu Tiêu Tiếu này hắn không thể trêu chọc, vẫn cứ tránh đi thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi quyết định chủ ý, dự định lén lén bỏ ra ngoài, nhưng không ngờ khi hắn vừa bước đi đến trước cửa phòng tắm, thì nghe thấy trong đó truyền ra giọng nói của Vu Tiêu Tiếu:
- Sư phụ!
- Hả! Anh đây!
Diệp Lăng Phi đứng trước phòng tắm nói.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng bước chân, tiếp đó cửa phòng tắm mở ra khe hở, Vu Tiêu Tiếu ló đầu ra.
- Sư phụ, sao anh đứng trước cửa phòng tắm, không lẽ anh muốn nhìn trộm?
Vu Tiêu Tiếu nghịch ngợm hỏi.
- Làm gì có chuyện đó, anh đi qua đi lại trong phòng, vừa đi đến đây, ồ, anh đi xem ti vi đây!
Diệp Lăng Phi nói rồi vội vàng chạy đến trước ti vi, mở ti vi, cầm remote chỉnh đài. Vu Tiêu Tiếu ha ha cười nói:
- Sư phụ, anh nhìn trộm thì nhìn, đâu phải anh chưa từng thấy!
- Anh chưa nhìn qua, anh nhìn qua khi nào?
Diệp Lăng Phi vừa nghe, liền nói:
- Cô bé này đừng có vu khống anh!
- Sư phụ, anh đừng giả vờ, không lẽ anh thật không nhớ đêm đó xảy ra chuyện gì sao?
Vu Tiêu Tiếu đóng cửa phòng tắm lại, tiếng của cô ấy từ trong phòng tắm truyền ra, nói:
- Tuy rằng em không nhớ rõ, nhưng mà em lại nhớ chung chung, em không tin sư phụ không nhớ, ồ, nếu như anh thật không nhớ có thể đi hỏi Tuyết Hàn, cô ấy lại rất rõ!
- Em nói Tuyết Hàn biết?
Diệp Lăng Phi vừa rồi vốn nghĩ muốn nhân lúc Vu Tiêu Tiếu đi tắm, lén lén trốn ra ngoài, nhưng sau khi bị cô gọi lại hắn dự định tạm thời giả vờ xem ti vi, đợi cô tắm, hắn trốn đi tiếp. Nhưng lại không ngờ từ miệng Vu Tiêu Tiếu lại nghe được chuyện này, hắn đã cho rằng chuyện đêm đó đã cho vào dĩ vãng, đêm đó hắn và Trịnh Khả Nhạc từng phát sinh quan hệ. Nhưng mà, hắn luôn cảm thấy trong lòng có chút hoài nghi khó hiểu, tại sao hỏi đương sự đêm hôm đó mọi người đều giữ im lặng, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Khi hắn nghe Vu Tiêu Tiếu nhắc đến Trương Tuyết Hàn, trong đầu hắn chợt lóe sáng đột nhiên nhớ ra đêm đó Trương Tuyết Hàn không ở trong biệt thự uống rượu, có lẽ là tỉnh táo, nói như vậy, toàn bộ sự việc chỉ có Trương Tuyết Hàn rõ nhất. Hắn không dự định lén lút bỏ trốn, hắn muốn từ miệng Vu Tiêu Tiếu biết thêm càng nhiều chuyện liên quan đến đêm đó.
Hắn bước đến cửa phòng tắm. Hỏi:
- Tiêu Tiếu. Nói xem. Tuyết Hàn biết những chuyện gì?
- Sao em biết được, có hỏi qua Tuyết Hàn. Cô ấy cũng không chịu nói với em!
Vu Tiêu Tiếu trong phòng tắm. Nói:
- Nhưng mà, Tuyết Hán dưới sự truy hỏi của em đã nói với em vài chuyện. Sư phụ có muốn biết là chuyện gì không?
- Đương nhiên anh muốn biết. Con tiểu a đầu này đừng có vòng vo nữa, mau nói!
Diệp Lăng Phi thúc giục nói. Hắn càng giục. Vu Tiểu Tiếu lại càng không nói haha cười nói:
- Chuyện này chút nữa nói với anh. Em phải chuyên tâm tắm!
Hắn bị Vu Tiêu Tiếu chọc đến không còn cách nào lại không thể vào trong. Chỉ có thể trở về ngồi trên giường. Hắn vừa ngồi xuống không lâu. Dã Thú gọi điện đến. Hắn cho Dã Thú làm một vài việc. Dã Thú lúc này gọi đến để báo cáo lại với hắn về tiến triển sự việc.
- Lão đại. Ngủ chưa?
Dã Thú không trực tiếp nói tiến triển sự việc. Mà trước tiên hỏi hắn ngủ chưa.
Hắn than trách nói:
- Anh nói nè Dã Thú. Tên tiểu tử cậu có phải thừa biết còn hỏi. Nếu như anh ngủ rồi anh còn có thể nhận điện thoai của cậu sao?
Đầu dây bên kia truyền tới giọng cười ha ha lớn tiếng của Dã Thú, hắn cười nói:
- Lão đại, đây chẳng phải là câu đầu tiên mà em quen hỏi hay sao, không có ý gì khác, cũng chỉ là tùy tiện hỏi, em sợ gọi điện cho lão đại vào giờ này, làm phiền lão đại ngủ. Lão đại, anh không biết, Tuyết Hoa vừa rồi oán trách em vào giờ này còn gọi điện cho lão đại, cô ấy sợ em phá giấc ngủ ngon của lão đại!
- Không sao, mà cho dù anh ngủ, cậu có chuyện cũng không gọi cho anh sao?
Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, chuyện đó làm đến đâu rồi?
- Lão đại, tôi và Dã Lang điều tra ra được tài xế chiếc xe đó, ây da, Tuyết Hoa, em cắn anh nhẹ chút, bên đó của anh bị em cắn rách rồi, em không thể đổi chỗ khác để cắn sao?
Dã Thú đang nói chuyện ngon lành, đột nhiên nói một câu như vậy, làm cho Diệp Lăng Phi ở đầu dây bên kia giật mình, hắn hỏi:
- Dã Thú, giờ cậu đang ở trên giường?
-À, lão đại, em đang ở trên giường, nhưng mà anh đừng nghĩ bậy, em và Tuyết Hoa chẳng làm gì cả!
Dã Thú vội vàng giải thích nói:
- Tuyết Hoa đang đùa với em.
- Được rồi, đừng giải thích với anh, anh cũng đâu có quan tâm chuyện trong nhà của hai người. Giải thích với anh nhiều vậy có tác dụng gì, tên tiểu tử cậu anh còn không hiểu sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Còn không mau nói việc chính cho anh biết!
- Ừ, được rồi!
Dã Thú nói:
- Lão đại, tụi em điều tra ra được tài xế chiếc xe đó là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuồi, có người nói đã gặp qua tên đó ở gần Hồng Phấn Đế Quốc, dường như là tên đó thường ra vào Hồng Phấn Đế Quốc, lão đại, em vốn muốn dẫn người đến Hồng Phấn Đế Quốc bắt tên tiểu tử đó, nhưng mà Dã Lang đã ngăn em lại không cho em đi, nó nói phải chờ đợi, không biết sao Dã Lang lại nhát gan như vậy, em nhớ ngày xưa khi ở nước Anh, gan nó cũng không nhỏ như vậy, lão đại, em thấy tên tiểu tử này đã bị cô vợ thối của nó dạy hư rồi, ây da, Tuyết Hoa em đừng phá nữa!
Dã Thú lại la lên, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Dã Thú, Tuyết Hoa đang trách cái miệng của cậu ăn nói không kiêng cữ, Tuyết Hoa cũng là phụ nữ, sao có thể để anh tùy tiện mắng phụ nữ, tiểu tử cậu nói chuyện phải chú ý hơn, chuyện này anh thấy Dã Lang làm rất đúng, lúc này không cần thiết hung hăng xông vào Hồng Phấn Đế Quốc, làm sự việc rối lên, trái lại không tốt, Dã Lang dự định thế nào?
- Dã Lang tên tiểu tử đó nói phải phái người canh giữ Hồng Phấn Đế Quốc, nói là phải thụ động, lão đại, anh nói có phải dư hơi hay không, trực tiếp dẫn người vào tìm tên khốn đó là xong chuyện, cớ sao phải khờ khạo canh giữ ngoài cửa!
Dã Thú oán trách nói:
- Em kiên quyết phản đối, lãng phí thời gian!
- Dã Thú, cậu đừng oán trách, Dã Lang làm rất đúng, cậu cứ làm theo Dã Lang nói.
Diệp Lăng Phi nói:
- Lúc này đừng có gây thêm chuyện cho anh, anh ở thành phố xử lý một số chuyện không thể lo chuyện bên thành phố Vọng Hải, bây giờ thành phố Vọng Hải có chút loạn, có chuyện gì đợi anh về xử lý!
- Lão đại biết rồi!
Dã Thú nói:
- Em sẽ không gây chuyện, bây giờ em là đàn ông đã có gia đình, đương nhiên phải sống tốt, lão đại, anh nói xem em nói đúng không?
- Biết thì tốt!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tên thư ký đó theo dõi thế nào?
- Ây da, lão đại không nhắc, em suýt quên chuyện này!
Dã Thú nói:
- Em cho người theo dõi tên thư ký đó rồi, em phát hiện y có vấn đề, rõ ràng có nhà, nhưng lại không về, chạy vào trong tòa lầu mới xây của tiểu khu!
- Cậu nói thư ký Vương có khả năng nuôi tình nhân hay không?
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Có lẽ là vậy, chỉ là không nhìn thấy gã thư ký cùng phụ nữ ra vào, người của em lại không dám mạo muội xông vào!
Dã Thú nói.
- Cậu cho người theo dõi trước, anh tin gã trước sau cũng lòi đuôi cáo, bây giờ anh ở đây vài ngày, vài ngày sau anh quay về thành phố Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú nói chuyện xong quay lưng lại, giật mình không biết từ khi nào Vu Tiêu Tiếu đã quấn khăn tắm đứng sau lưng hắn.
Nhìn thấy đôi vai lộ ra của Vu Tiếu Tiếu, mái tóc ướt có hương thơm bay vào mũi của Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu chỉ là dùng một khăn tắm lớn quấn lại bộ phận quan trọng trên người, đôi chân thon dài tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân lộ ra trước mặt. Vu Tiêu Tiếu lộ ra chiếc cổ thon, vai gầy…, luôn tỏa ra sức mê hoặc khiến người ta ngột thở.
Hương thơm cơ thể từ trên người Vu Tiêu Tiếu không ngừng khích động trái tim Diệp Lăng Phi, làm cho hắn có chút không dám nhìn chăm chú vào cô. Hắn nuốt nước bọt, miệng nói:
- Con a đầu này, chạy ra đây từ lúc nào vậy, cũng không nói anh biết một tiếng, làm anh giật mình!
- Thì ngay lúc anh đang gọi điện thoại, em thấy anh đang gọi điện, nên không nói với anh!
Vu Tiêu Tiếu bước đi qua bên người Diệp Lăng Phi, đi thẳng đến bên giường, cô đảo mắt nhìn cái chăn bị Diệp Lăng Phi đẩy đến cuối giường, miệng nói:
- Sư phụ, cái chăn của anh có bẩn không?
- Rất bẩn, anh đã ngủ mấy ngày rồi, Tiêu Tiếu, hay là anh đi lấy một phòng cho em, ra giường và chăn mền ở đó nhất định là sạch!
Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ làm cách nào để cho Vu Tiêu Tiếu rời khỏi phòng hắn, để một cô gái thanh xuân tươi mát nằm bên cạnh, ai biết hắn có phạm sai lầm hay không. Tuy rằng hắn nói rất tự tin vào khả năng khống chế của hắn, nhưng mà, chung quy hắn cũng là đàn ông, lỡ như có sơ suất gì, vậy thì không tốt. Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ muốn đổi phòng cho Vu Tiêu Tiếu, nhưng lại không nghĩ đến cô đã bước lên giường, đôi chân ngọc ngà tinh tế của cô đưa vào trong chăn, miệng nói:
- Không sao đâu, dù gì đây cũng là sư phụ ngủ qua, em cũng không ngại.
- Anh ngại, giường anh có một đại mỹ nhân như vậy nằm lên, ban đêm anh ngủ không được!
Diệp Lăng Phi lầm bầm khẽ nói.
Vu Tiêu tiếu kéo tấm chăn che thân mình lại, kế đó bỏ một tay vào trong chăn lục đục một hồi, phất tay, bỏ chiếc khăn tắm từ trong chăn ra ngoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm lộ ra nụ cười rạng rỡ như hoa anh đào, gọi Diệp Lăng Phi nói:
- Sư phụ, giúp em thoa thuốc!
- Ồ! Được!
Diệp Lăng Phi lấy thuốc tới, vốn muốn đảo qua bên kia, thoa thuốc cho Vu Tiêu Tiếu đang nằm trên giường, nhưng Vu Tiêu Tiếu lại di chuyển thân thể, vừa đúng nằm ngay giữa cái giường lớn, như vậy, bất kể Diệp Lăng Phi ở bên nào, cũng phải thoa thuốc cho Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi không hề muốn lên giường, hắn ngồi một bên, thân thể chỉ có thể nghiêng xuống, thoa thuốc lên mặt Vu Tiêu Tiếu, ngay khi thuốc trên tay hắn vừa chạm vào mặt Vu Tiêu Tiếu, cô đột nhiên đưa hai tay ra, ôm chặt lấy cổ hắn, hắn không kịp đề phòng, nhất thời đè lên người cô.
- Tiêu Tiếu, đừng phá, anh thoa thuốc cho em!
Diệp Lăng Phi ngửi thấy mùi hương cơ thể tươi mát của Vu Tiêu Tiếu, liền cảm thấy ngứa ngáy mình mẩy, hắn kềm nén lại, miệng nói:
- Nghiêm túc, đừng phá!
- Sư phụ, em thích anh, em phải phá anh!
Vu Tiêu Tiếu làm bộ dạng đeo bám, hai chân cô ta cũng từ trong chăn tung ra, như con rắn quấn lấy eo Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không nhìn thì thôi, vừa nhìn mặt của Vu Tiêu Tiếu, thì cảm thấy toàn thân muốn trào máu.
Diệp Lăng Phi cắn môi, cực lực kiềm nén lửa dục, miệng nói:
- Đừng phá nữa, em mới bao nhiêu tuổi, biết gì!
- Em biết sư phụ tốt với em là đủ rồi!
Vu Tiêu Tiếu quàng cổ Diệp Lăng Phi, cô ta áp sát người cô vào người hắn, cái môi mềm mại áp sát vào môi hắn, chủ động hôn hắn. Đầu óc hắn vang lên một tiếng, nói thế nào thì hắn cũng là một người đàn ông, bị Vu Tiêu Tiếu trêu chọc như vậy, cảm thấy mạch máu toàn thân căng ra, tay vốn đè lên giường, sau khi trải qua nụ hôn của Vu Tiêu Tiếu, hay tay hắn ôm chặt mông căng mịn của cô. Chăn từ trên người cô rớt xuống đất, Diệp Lăng Phi đè lên người cô, bắt đầu hôn cô.
Một tiếng điện thoại gấp rút, cắt ngang hai người hôn nhau, Diệp Lăng Phi dời môi ra khỏi người Vu Tiêu Tiếu, hắn mang theo mùi hương cơ thể của cô chép chép miệng, động tác muốn xuống giường nghe điện thoại, nhưng không ngờ hai tay Vu Tiêu Tiếu lại ôm chặt lấy eo hắn, không để hắn xuống giường. Hắn ngoắc đùi cô một cái, miệng nói:
- Đừng phá nữa, có lẽ là có chuyện lớn gì!
Nói rồi dùng sức kéo tay Vu Tiêu Tiếu ra, xuống giường cầm di động lên xem, là điện thoại của Trương Quốc An gọi đến, Diệp Lăng Phi không đoán được khuya như vậy ông ta gọi điện cho hắn là có ý gì, hắn hướng về phía Vu Tiêu Tiếu nằm trên giường, đang chăm chú nhìn hắn nói:
- Là ba của Trương Tuyết Hàn gọi!
Diệp Lăng Phi nói xong rồi nghe điện thoại.
- Diệp tiên sinh, thật ngại quá, khuya như vậy còn gọi điện cho anh!
Trong điện thoại truyền ra giọng xin lỗi của Trương Quốc An. Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Không sao, có việc gì cứ nói.
Lúc này Vu Tiêu Tiếu xuống giường đi về phía Diệp Lăng Phi. Hắn đang ngồi trên chiếc ghế gần bên giường và nói chuyện với Trương Quốc An, Vu Tiêu Tiếu đi tới ngồi lên đùi của Diệp Lăng Phi, đưa tay cầm lấy điện thoại của hắn, không để hắn nói điện thoại với Trương Quốc An. Vu Tiêu Tiếu đã đoán ra được Trương Quốc An tại sao lại gọi điện cho Diệp Lăng Phi, nhất định là vì chuyện của mình, cô ta không muốn về nhà, vì thế, giở tính cách cô bé con ra, muốn giật điện thoại từ trên tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đương nhiên không để cô giật lấy điện thoại, tay trái hắn nắm lấy Vu Tiêu Tiếu, làm cho cô ta không thể cử động, tay phải cầm di động nói chuyện điện thoại với Trương Quốc An.
Trương Quốc An cười cười, có chút áy náy, ông ta nói:
- Thật ra, tôi không nên gọi điện cho Diệp tiên sinh, nhưng tôi cũng không có cách nào khác, tôi cũng bị lão gia nhà tôi ép buộc.
- Trương tiên sinh, không sao, ông cứ nói!
Lăng Phi nói.
- Là chuyện như vậy, con gái của chủ tịch Vu, a, cũng là Vu Tiêu Tiếu, tôi nhớ hai người có lẽ là bạn, ừ, chuyện này nói thế nào nhỉ, nói chung, chính là Vu Tiêu Tiếu giận dỗi bỏ nhà ra đi, chủ tịch Vu lo lắng đứa con Tiêu Tiếu, ông ta tìm bạn học và bạn bè của Tiêu Tiếu, cô ấy cũng không có ở đó, cho nên ông ấy mới gọi điện cho lão gia nhà tôi, dù gì thì hai nhà chúng tôi đều là thế giao, Tuyết Hàn và Tiêu Tiếu từ nhỏ đã là bạn, a… tiên sinh nói thế nào, chính là lão gia nhà tôi muốn tôi tìm cách tìm Tiêu Tiếu, tôi gọi điện cho Tuyết Hàn, ý của Tuyết Hàn nói Diệp tiên sinh có lẽ có thể giúp đỡ tìm cô bé Tiêu Tiếu, cho nên, tôi mới trễ thế này gọi cho Diệp tiên sinh!
Lăng Phi nghe Trương Quốc An nói vậy, mới biết Vu Tiêu Tiếu khi chạy ra ngoài, không có nói với gia đình, xem ra ba mẹ của Vu Tiêu Tiếu nhất định là bị lo đến điên. Diệp Lăng Phi nhìn Vi Tiêu Tiếu một cái, thì nhìn thấy chiếc môi nhỏ nhắn của cô bĩu môi, xem ra rất giận. Diệp Lăng Phi nghĩ, nói với Trương Quốc An:
- Trương tiên sinh, Tiêu Tiếu quả thật ở chỗ tôi, cô ta vừa chạy qua đây, ông có chuyện gì muốn nói với cô ấy!
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa điện thoại cho Vu Tiêu Tiếu, cô ta vừa thấy hắn bán đứng cô, cay đắng nhìn hắn, không thể không đưa tay cầm lấy điện thoại.
- Chú Trương, chú đừng nói cho ba biết, cứ nói chú không tìm thấy cháu, nói chung, cháu không muốn gặp ba!
Vu Tiêu Tiếu cầm điện thoại, nói thẳng:
- Chú Trương, còn gì không, không có gì cháu cúp máy!
- Tiêu Tiếu, chú còn chưa nói chuyện, mà cháu đã muốn cúp máy!
Trương Quốc An cười nói.
- Vừa rồi khi ba cháu gọi điện cho lão gia nhà chú, nói sơ câu chuyện, lúc đó lão gia nhà chú đã nói ba cháu một trận rồi, Tiêu Tiếu, không phải cháu không biết tính cách lão gia nhà chú chứ, giáo huấn người có thể cho là lợi hại, chú thấy cháu cũng đừng giận, về nhà đi!
- Cháu không về nhà, ngày mai cháu sẽ về thành phố Vọng Hải, nếu như ba cháu không cho tôi học ở thành phố Vọng Hải, vậy thì cháu sẽ không học, cứ ở thành phố Vọng Hải làm việc!
Vu Tiêu Tiếu kiên quyết nói:
- Chú Trương, chú cứ nói với ba cháu là cháu không muốn gặp ông!
- Tiêu Tiếu, lời này chú không thể nói, đó là chuyện cha con hai người!
Trương Quốc An nói:
- Hay là vậy, chú sẽ gọi cho ba cháu báo trước cho ông biết cháu đang bình an, để ông đừng lo, còn chuyện khác, chú không quản nữa!
- Cảm ơn chú Trương, cháu biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, cúp máy, cô quăng điện thoại cho Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chặt cổ hắn, miệng nói:
- Sư phụ, nếu như em và ba em thật sự trở mặt, vậy em chỉ có thể đi theo sư phụ, đừng nói anh không thu nhận em đấy!