Diệp Lăng Phi vừa nghe những lời này của Kỷ Tuyết, hắn bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm rồi, mà sai lầm này rất có thể sẽ khiến Tần Dao nguy hiểm đến tính mạng. Diệp Lăng Phi vội vàng tóm lấy cánh tay của Kỷ Tuyết, sốt ruột hỏi:
- Kỷ Tuyết, có chắc là tối hôm đó Tần Thiên không ờ cùng với các cháu không?
- Không có thật mà!
Kỷ Tuyêt há miệng, đau đớn kêu:
- Chú à, đau quá, chú đừng dùng lực mạnh như vậy!
- A a, xin lỗi, xin lỗi, chi tại chú hơi căng thẳng!
Diệp Lăng Phi lập tức hiểu ra mình vừa làm đau Kỷ Tuyết, hắn vội vàng thả tay ra, nói với Kỷ Tuyết rằng:
- Tiểu nha đầu, chú có chuyện, cháu đi trước đi nhé. À, đừng quên những lời mà chú đã nói với cháu, sau này không được qua lại với mấy con bé hư hỏng đó nữa!
- Vâng, cháu biết rồi mà, chú cứ yên tâm đi!
Kỷ Tuyết lầu bầu trong miệng. Kỷ Tuyết dợm bước đi, đột nhiên quay người lại hôn lên mặt Diệp Lăng Phi một cái, cười hi hì nói:
- Cháu thực sự rất thích được đi chơi với chú!
Diệp Lăng Phi lấy tay lau chỗ vừa bị Kỷ Tuyết hôn vào, khẽ lẳc đầu, cười nhẹ nói:
- Cái con bé này thật là!
Nhưng ngay sau đó, Diệp Lăng Phi thu hồi vẻ tươi cười, lấy điện thoại di động ra bấm số của Tần Dao. Điện thoại di động Tần Dao mãi mà vẫn không có người nghe máy, Diệp Lăng Phi cảm thấy rất sốt ruột, không biết có phải Tần Dao đã gặp chuyện không may rồi không. Diệp Lăng Phi liên tục gọi ba lần mà vẫn không thấy Tần Dao nhận nghe. Diệp Lăng Phi cực kì nóng ruột, nếu như Tần Dao xảy ra chuyện gì thì quả thực mình sẽ phải cắn rứt rất nhiều.
Diệp Lăng Phi vội vàng chạy ra khỏi hẻm nhỏ, hắn vừa về đến nơi thì đã nhìn thấy Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đang ngồi trong xe của mình nói chuyện phiếm. Thấy Diệp Lăng Phi đã quay lại, hai cô gái liền xuống xe. Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, mọi chuyện ra sao rồi?
- Không có việc gì đâu!
Diệp Lăng Phi quả thực đang rất cấp bách, không có thời gian để mà ở đây trò chuyện với Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi mở cửa xe, nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, anh có chuyện, là một việc rất hệ trọng anh phải lập tức đi ngay, em đi dạo phố mua sắm với Trương Lộ Tuyết nhé!
- Vâng!
Bạch Tình Đình thấy dáng vẻ gấp gáp của Diệp Lăng Phi không giống như là đang giả vờ, cô gật đầu, nói:
- Ông xã, công việc là quan trọng, anh mau đi đi, em ngồi xe của Lộ Tuyết là được rồi. Vừa đúng lúc bọn em đang bàn luận chuyện đi spa để dưỡng da, anh không cần lo lắng cho bọn em đâu!
- Ừ, anh đi đây!
Diệp Lăng Phi hôn lên gương mặt Bạch Tình Đình một cái, dặn Bạch Tình Đình phải chú ý an toàn, sau đó lên xe, vội vội vàng vàng lái đến bách hóa An Thịnh của Tần Dao. Nhìn Diệp Lăng Phi lái xe rời đi. Trương Lộ Tuyết cười nói:
- Tình Đình, cậu nói xem Diệp Lăng Phi đi làm chuyện gì vậy?
- Mình cũng không biết, anh ấy phải lo lắng rất nhiều chuyện!
Bạch Tình Đình quả thực cũng không muốn biết Diệp Lăng Phi đến rốt cuộc đi làm chuyên gì, cô đi tới bên cạnh chiếc xe của Trương Lộ Tuyết, cười nói:
- Lộ Tuyết, xem ra mình phải ngồi xe của cậu rồi, cậu cũng đừng đòi mình tiền đồ xăng nhé!
Diệp Lăng Phi phóng xe đến bách hóa An Thịnh, hắn vừa chạy đến phố Trung Sơn thì nhận được điện thoại của Tần Dao, vừa may phía trước là đèn đỏ. Phố Trung Sơn cách bách hóa An Thịnh chỉ khoảng ba con đường nữa thôi, nếu như không bị tắc đường thì chỉ cần lái xe khoảng năm, sáu phút là đến.
Diệp Lăng Phi dừng xe chờ đèn đỏ, thuận tiện nhận điện thoại của Tần Dao.
- Diệp đại ca, anh tìm em có việc gấp gì sao?
Giọng nói của Tần Dao từ đầu dây bên kia truyền tới. Diệp Lăng Phi rõ ràng nghe được bên trong điện thoại có tiếng mở cửa xe. Diệp Lăng Phi không lập tức nói ra điều mình lo lắng, chỉ hỏi thăm:
- Tần Dao, bây giờ cô đang ờ đâu vậy?
- Em vừa mới rời công ty. Em đang định đến cửa hàng đồ thề dục thể thao ờ đầu phố mua cho Tiểu Thiên một bộ quần áo thể thao. Cái thằng bé Tiểu Thiên này suốt ngày mặc mấy quần jean rách nát, đúng thật là. Vì thế nên em mới định mua cho nó một bộ quần áo thể thao, bắt nó ăn mặc cho giống học sinh bình thưởng một chút rồi sẽ đưa nó đi học!
Tần Dao vừa nói vừa khởi động ôtô. Diệp Lăng Phi nghe Tần Dao nói muốn lái xe rời công ty, liền bảo rằng:
- Tôi đang ở ngay phố Trung Sơn rồi, khoảng chừng năm sáu phút nữa sẽ đến trước cửa công ty của cô. Tần Dao. Tôi có chuyện muốn nói với cô, hay là cô chờ tôi đến rồi tính tiếp nhé!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này thì đèn đỏ ở ngã tư đã chuyển thành đèn xanh. Diệp Lăng Phi một tay điều khiền vô-lăng, tay kia cầm điện thoại di động, nói:
- Tần Dao, chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định hai chúng ta phải gặp trực tiếp để nói mới được!
Trong điện thoại vang lên tiếng Tần Dao bắt đầu lái xe, sau đó lại nghe Tần Dao đáp:
- Vâng. Diệp đại ca, em biết rồi!
Diệp Lăng Phi vừa định cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe được ờ đầu dây bên kia có tiếng thét của Tần Dao, ngay sau đó đó là tiếng nố mạnh " oành" một cái. Diệp Lăng Phi lập tức cảm thấy rất căng thẳng,, vội vàng hỏi:
- Tần Dao, làm sao thế, vừa có chuyện gì vậy?
- Diệp đại ca à, không có chuyện gì đâu, chi là em vừa mới va quệt với một chiếc xe thôi!
Tần Dao đáp.
- Diệp đại ca, em không trò chuyện tiếp với anh được nữa, em phải xuống kiểm tra xem xe của mình có bị làm sao không đã!
Diệp Lăng Phi nghe thấy điện thoại chi còn những tiếng "tít tít", không biết vì sao trong lòng sinh ra một loại dự cảm bất thưởng. Hắn vội vàng bỏ điện thoại di động xuống, nhấn ga, phóng như bay đến bách hóa An Thịnh.
So với thời gian bình thưởng là năm sáu phút, Diệp Lăng Phi chỉ tốn không đầy ba phút đã đến nơi. Diệp Lăng Phi vừa qua khỏi ngã tư, rẽ vào đường nhò thì nhìn thấy Tần Dao đã đứng ở đó, nói chuyện với một gã đàn ông đeo kính râm ngồi trong một chiếc xe màu đen làm Diệp Lăng Phi không thể nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông kia. Diệp Lăng Phi thấy Tần Dao vẫn bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm, giảm tốc độ xe lái đến chổ Tần Dao.
Ngay khi Diệp Lăng Phi vừa dừng xe lại đột nhiên hắn nghe thấy một thanh âm chát chúa, sau đó thì Tần Dao ngã xuống đất. Lúc này, cửa xe cũng mở ra, một gã đàn ông đeo kính râm bước từ trên xe xuống, trong tay lăm lăm một khẩu súng lục, tuyệt nhiên không thèm để ỷ đến mọi người xung quanh, cực kỳ kiêu ngạo đi đến chỗ Tần Dao vừa ngã xuống.
Diệp Lăng Phi thầm kêu hỏng bét, điều mình lo lắng đã thành sự thật mất rồi. Diệp Lăng Phi cảm thấy cực kì hối hận, nếu như mình đến sớm một bước nữa thôi rất có thể đã cứu được Tần Dao rồi. Diệp Lăng Phi liếc thấy gã cầm súng đang chạy thẳng đến chỗ Tần Dao đang nằm, hắn không kịp suy nghĩ nhiều nữa, lập tức điều khiển xe tăng tốc lao thẳng vào gã đàn ông đang cầm súng. Tốc độ xe của Diệp Lăng Phi cực nhanh, người đàn ông kia mới đi đến trước người Tần Dao, vừa giơ súng lên chợt nghe thấy tiếng ôtô đang đến gần. Chờ khi hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì chiếc xe của Diệp Lăng Phi đã lao đến, trong nháy mắt tông gã cầm súng bay xa hơn mười mét, làm hắn rơi ngay xuống giữa lòng đường.
Mà người đàn ông còn lại điều khiền chiếc xe màu đen, thấy tình thế bất lợi cho mình, cũng không có rảnh để quan tâm đến sự sống chết của Tần Dao, vội vàng phóng xe để chạy trốn. Diệp Lăng Phi không đuổi theo chiếc xe màu đen đang bỏ trốn mà là khẩn cấp phanh lại, để lại trên đường một vết phanh gấp cực kì sâu.
Diệp Lăng Phi nhảy xuống, nâng Tần Dao đang nằm trong vũng máu đỡ lên xe, sau đó hỏa tốc chạy đến bệnh viện ở gần nhất. Trên đường chạy đến bệnh viện, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại Chu Hân Mính, thuật lại ngắn gọn chuyện vừa xảy ra, bảo Chu Hân Mính lập tức dẫn người đi xử lý chuyện này.
Chu Hân Mính chính đang thẩm vấn mấy thành viên của hội Đông Liên vừa bị cảnh sát tóm được. Hai ngày nay, đại đội cảnh sát hình sự đã bắt không dưới hai trăm thành viên của hội Đông Liên, một con số vượt xa dự liệu của Chu Hân Mính, hơn nữa trong số này có không ít phần tử xã hội đen đã từng có tiền án tiền sự. Chu Hân Mính đã cấp báo chuyện này lên cục trưởng cục cảnh sát Triệu Thiên Khiếu. Triệu Thiên Khiếu nghe báo cáo, quả thực không ngờ được rằng cảnh sát vừa mới xoá sạch một băng nhóm xã hội đen ở thành phố Vọng Hải, kết quả là bây giờ lại xuất hiện một băng nhóm khác với quy mô rất lớn, không hề thua kém gì. Triệu Thiên Khiếu lập tức thành lập một tổ chuyên án, yêu cầu cảnh sát thành phố nghiêm khắc tấn công tiêu diệt hội Đông Liên, cần phải quăng một mẻ lưới tóm gọn bọn này.
Đúng lúc này thì Chu Hân Mính nhận được cuộc điện thoại của Diệp Lăng Phi, nghe Diệp Lăng Phi tóm tắt lại tình huống xong, Chu Hân Mính lập tức hạ lệnh cho các thành viên đại đội cảnh sát hình sự dừng ngay công việc hiện giờ, cho dù là đang thẩm vấn phạm nhân cũng phải tạm thời gác lại, lập tức xuất phát hành động. Đại đội cảnh sát hình sự xuất động, khoảng chừng 15 phút đường xe, Chu Hân Mính đã dẫn theo khá nhiều cảnh sát đến nơi xảy ra vụ việc. Nơi này đã có hai chiếc xe tuần tra của cảnh sát và bốn nhân viên cảnh sát đang bảo vệ hiện trường.
- Tôi là Chu Hân Mính, vụ này sẽ do đại đội cánh sát hình sự chúng tôi tiếp nhận và xử lý!
Chu Hân Mính lập tức thông báo chức vụ của mình, tự thân đi ra bảo vệ và khám nghiệm hiện truờng.
- Chu đại đội trưởng có nhân chứng nói là đã nhìn thấy một chiếc Mercedes màu bạc đã húc vào nạn nhân!
Một trong bốn viên cảnh sát đến hiện trường trước báo cáo.
- Nhưng chúng tôi thấy vụ việc lần này không giống như những vụ án bình thưởng khác. Tại hiện trường chúng tôi vừa phát hiện được một vết máu rất lớn. Gần đó còn tìm được một khẩu súng lục nữa.
- Súng lục à?
Chu Hân Mính vừa mới nghe Diệp Lăng Phi nhắc tói chuyện này trong điện thoại, cô vội vàng hỏi:
- Hiện giờ khẩu súng đang ờ đâu vậy?
Viên cảnh sát kia giao khẩu súng lục đã được bảo quản tốt cho Chu Hân Mính. Chu Hân Mính chỉ kiểm tra khẩu súng một chút, sau đó gọi hai viên cảnh sát hình sự đến, giao việc:
- Lập tức giao khẩu súng này cho bộ phận kỹ thuật!
- Rõ!
Hai viên cảnh sát hình sự nhanh chóng cầm theo khẩu súng, hỏa tốc chạy về đại đội cảnh sát hình sự. Chu Hân Mính để lại một vài người ở lại hiện truờng để tiếp tục điều tra, còn cô dẫn số cảnh sát hình sự còn lại chạy tới bệnh viện trung tâm ở gần đấy. Khi Chu Hân Mính dẫn người đến nơi thi thấy Diệp Lăng Phi đang hút thuốc ờ chỗ ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Chu Hân Mính yêu cầu nhóm cảnh sát hình sự đi theo ở lại tầng một, quan sát có kẻ khả nghi ra vào nơi này không, còn một mình Chu Hân Mính đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng hỏi han:
- Tình hình của Tần Dao thế nào rồi?
- Tình hình không được khả quan cho lắm!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Bác sĩ nói rằng cơ hội để cứu sống Tần Dao chỉ có bốn mươi phần trăm, may mà viên đạn đi chệch một chút. Nếu như nó lệch đi chút ít thôi, trúng vào chỗ yếu hại thì Tần Dao không có bất kỳ hy vọng nào để sống sót cả!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hút mạnh một hơi, sau đó ném điếu thuốc lá xuống đất, lấy chân di di thật mạnh, miệng thì nói:
- Hân Mính, Tần Dao gặp chuyện này hoàn toàn là lỗi của anh. Anh thật sự không ngờ cái thằng em của Tần Dao lại là thứ súc sinh như vậy, ngay cả chị gái của mình mà nó cũng bán đứng!
- Anh có ý gì vậy?
Chu Hân Mính không hiểu cái gì xáy ra bèn hỏi.
- Vừa nãy trong điện thoại anh nói chẳng ra thể thống gì cả. Anh đã kể là Tần Dao bị người khác ám hại, anh đến húc bay tên sát thủ kia, còn các chuyện khác anh nói không rành mạch chút nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao em cảm thấy nó mơ hồ quá, mọi thứ loạn hết cả lên!
Diệp Lăng Phi nói xong liền lấy đôi đũa từ tay Chu Hân Mính, xé vỏ bọc ra, hắn cầm lấy hộp cơm, vừa ăn vừa nói:
- Hân Mính, em nói lúc này Tần Dao có bao nhiêu cơ hội để sống sót?
- Không phải anh từng nói là có bốn mươi phần trăm sao?
Chu Hân Mính gắp một miếng thịt đặt vào trong hộp cơm của Diệp Lăng Phi, cô cũng gắp một miếng cho vào trong miệng, vừa nhai vừa nói:
- Em nghĩ cơ hội sống của Tần Dao rất nhiều, không phải vừa rồi bác sĩ đã nói là Tần Dao bị mất nhiều máu sao giờ máu đã có rồi, đó chính là nói Tần Dao vẫn còn có thể cứu. Em nghĩ anh không nên lo lắng quá mức, lo lắng nhiều quá ngược lại sẽ không tốt, anh thấy có đúng không?
- Khụ, nói là như thế nhưng trong lòng anh vẫn thấy bất an!
Diệp Lăng Phi thở dài, nói:
- Bây giờ anh đang nghĩ nếu một ngày Tần Dao bình phục, không biết rốt cuộc cô ấy phải làm sao đây?
- Anh có ý gì vậy?
Chu Hân Mính hỏi.
Diệp Lăng Phi thở dài, không nói hết ra, chỉ hàm hồ:
- Chúng ta ăn cơm trước đã, cơm nước xong rồi tính sau!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi thu dọn hộp cơm và đôi đũa cho vào trong túi nilông, hắn cầm túi nilông đi đến chỗ thùng rác ở tầng một, ném những thử bỏ đi vào, lúc hắn quay lại thì thấy Tần Dao đã được đưa ra ngoài, Chu Hân Mính đang nói chuyện với người bác sĩ kia. Diệp Lăng Phi vội vàng đi đến, hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
- Ca phẫu thuật rất thành công, viên đạn đã được lấy ra, chỉ là bệnh nhân bây giờ còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cần phải được chăm sóc cẩn thận!
Ông kia bác sĩ nói.
-Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!
Tần Dao được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính thì đứng ở bên ngoài. Tuy Tần Dao vẫn chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, thế nhưng ít ra tỷ lệ sống sót đã lớn hơn rất nhiều. Diệp Lăng Phi đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa nói:
- Hân Mính, vừa nãy anh chưa nói xong, nếu Tần Dao có thể tiếp tục sống, tình cảnh của cô ấy cũng rất nguy hiểm. Nếu như Dương Tử biết Tần Dao không chết, nhất định sẽ phái người tiếp tục truy sát Tần Dao. Bây giờ chúng ta không có chứng cứ chính xác có thể chứng minh mọi chuyện đều là do Dương Tử gây nên, chỉ bằng khẩu cung của Tần Dao thì không thể bắt Dương Tử được!
- Vậy anh định làm thế nào bây giờ?
Chu Hân Mính hỏi.
- Hân Mính, anh có một biện pháp!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nhưng biện pháp này cần em hỗ trợ!
- Anh nói đi, chỉ cần em có thể làm được, nhất định em sẽ giúp anh!
- Anh chính là muốn cảnh sát bọn em tuyên bố một tin tức với giới truyền thông, chính là một thông cáo về vụ án ngày hôm nay, trong đó có đoạn nói Tần Dao do bị thương quá nặng không thề cứu chữa được nên đã chết!
Diệp Lăng Phi vừa mới nói xong, Chu Hân Mính đã kinh hãi thốt lên:
- Cái gì, anh muốn biến Tần Dao thành người chết ư?
- Ừ, chỉ có biện pháp này mới có thể khiến Tần Dao an toàn!
Diệp Lăng Phi giải thích.
- Tin tức này phải giấu diếm cả người nhà của cô ấy, nếu để thân nhân của Tần Dao biết Tần Dao còn chưa chết rất có thể tiết lộ tin này với Dương Tử, cho nên lần này Tần Dao chi có thể giả chết. Anh đang suy nghĩ chuyện đưa Tần Dao ra nước ngoài, có thể đến Anh Quốc nghỉ ngơi một thời gian, chờ chuyện bên này xử lý xong sẽ đưa Tần Dao trở về, ít nhất trong thời gian đó, Tần Dao sẽ được an toàn!
Chu Hân Mính nghe xong, trầm mặc hồi lâu, sau đó cô khẽ thở dài nói:
- Vâng, em thấy cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, em sẽ nghe lời anh. Nhưng mà anh đã nghĩ đến chuyện của Tần Thiên chưa, căn cứ theo khẩu cung em lấy được của các nòng cốt hội Đông Liên đã bị bắt, Tần Thiên là phó bang chủ của hội Đông Liên, mà Tần Dao lại chính là bang chủ, em đang suy nghĩ xem có nên bắt bọn họ không đây!
- Tần Dao có thể giả chết, để cô ấy tạm thời tránh thoát một kiếp này đã, về phần thằng ranh Tần Thiên kia, anh nghĩ em có thể dùng nó để buông dây dài câu cá lớn, thằng ranh này tuổi còn trẻ không có đầu óc gì đâu, có thể cố ý để lộ ra phong thanh là cảnh sát muốn bắt hắn. Nếu như vậy nhất định hắn sẽ đi tìm Dương Tử, nếu như Dương Tử muốn cứu Tần Thiên nhất định sẽ vận dụng đến những nguồn lực trong tay mình, như vậy thì có thể điều tra ra con cá lớn hơn nữa, còn nếu như Dương Tử không muốn cứu Tần Thiên thì kết cục của Tần Thiên chỉ có một, chết!
Khi Diệp Lăng Phi nói ra chữ "chết" này, Chu Hân Mính hơi kinh ngạc, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ý của anh là muốn để Tần Thiên tự đi tìm cái chết?
- Ừ, cũng gần như vậy đấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vốn lần trước anh đã định phế bỏ thằng ranh này, anh rất ngứa mắt với nó, chi là ngại mặt mũi của Tần Dao nên anh mới không động thủ với Tần Thiên. Nhưng anh thật không ngờ là thằng ranh Tần Thiên này lại bỏ mặc cả chị gái của mình, quả thực là không để ý một chút gì đến tình chị em ruột thịt, cái loại lòng lang dạ sói như vậy giữ lại có ích lợi gì, còn không bằng chết đi tốt hơn. Anh không muốn đích thân xử lí hắn, đó coi như là nể mặt Tần Dao, anh sẽ để Dương Tử đối phó với thằng ranh này! Anh tin rằng nếu như Dương Tử cảm thấy Tần Thiên không còn hữu dụng, nhất định hắn sẽ giết chết Tần Thiên, bởi vì Dương Tử sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào đâu.
- Được rồi, em biết phải làm như thế nào!
Chu Hân Mính gật đầu, rốt cuộc cũng đồng ý với cách làm của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính lại muốn nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện ban nãy, chuyện này vẫn cứ khiến Chu Hân Mính cảm thấy rối bời, Chu Hân Mính rất muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi đã nghĩ thông suốt cái gì. Chu Hân Mính vừa định hỏi lại Diệp Lăng Phi thì điện thoại của cô đổ chuông. Chu Hân Mính nghe điện thoại, hỏi:
- Tiểu Triệu, có chuyện gì vậy?
- Chu đội, bộ phận kỹ thuật đã có kết quả khám nghiệm, khẩu súng lục này và súng lục của những người sử dụng súng hôm trước là cùng một loại!
Tiểu Triệu nói.
- Nói thừa, đương nhiên tôi biết đó là cùng một loại, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi đứa ngốc cả điểm đó cũng không nhìn ra sao?
Chu Hân Mính khiển trách.
- Lẽ nào nhân viên của bộ phận kỹ thuật chi có chút bản lĩnh như vậy, điều tôi muốn nghe không phải cái này.
- Chu đội, tôi còn chưa nói xong mà!
Tiểu Triệu nghe ngữ khí của Chu Hân Mính rất không tốt, vội vàng nói:
- Người của bộ phận kỹ thuật cho kết quả là khẩu súng và viên đạn trong vụ này và viên đạn trong vụ án của Tiêu Triều Dương rất giống nhau, nói cách khác, những người này rất có khả năng là hung thủ trong vụ án mạng của Tiêu Triều Dương!
Khi Chu Hân Mính nghe được câu này của Tiểu Triệu, cô không ức chế được lộ vẻ rất vui sướng, luôn miệng nói:
- Cái tôi muốn chính là kết quả này, nhân viên của bộ phận kỹ thuật quả nhiên là không tầm thường, rất xuất sắc đó. Tiểu Triệu, bây giờ tôi lập tức quay về, cậu chuẩn bị tài liệu để tôi đi hội báo với cục trưởng.
- Rõ. Chu đội trưởng, tôi đã chuẩn bị tài liệu hoàn thiện rồi, chỉ chờ cô trở về thôi!
Tiểu Triệu nói.
Chu Hân Mính dập máy, tinh thần hưng phấn nói với Diệp Lăng Phi rằng:
- Lần này vụ án của Tiêu Triều Dương rốt cục đã có điểm đột phá rồi, quả đúng như anh dự liệu, rất có khả năng Tiêu Triều Dương đã bị Dương Tử ám sát, nhưng mà bây giờ em phải quay về đại đội cảnh sát hình sự sau đó còn cần báo cáo với cục trưởng, cụ thể việc phá án và bắt giam thế nào còn phải chờ chỉ thị của cục trưởng!
- Hân Mính, làm cho tốt!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Hân Mính, khích lệ:
- Anh tin rằng lần này nhất định em có thể phá được vụ trọng án này.
Hồng Phấn Đế Quốc bắt đầu kinh doanh từ sáu giờ tối, bây giờ mới chỉ hơn một giờ chiều. Hồng Phấn Đế Quốc còn chưa mở cửa đón khách. Trong phòng VIP trên tầng ba ở Hồng Phấn Đế Quốc, Dương Tử cầm chén rượu vang, ngồi trên ghế salon, hai chân bắt chéo, ánh mắt hắn nhìn vào người đàn ông đang đứng đối diện.
- Mày xác định Tần Dao đã chết rồi sao?
Dương Tử hỏi.
Người đàn ông kia gật đầu, đáp:
- Là do Phong Tử (kẻ điên) nồ súng, em tận mắt nhìn thấy Phong Tử bắn trúng trái tim của con bé đó!
- Lẽ nào bắn trúng trái tim thì nhất định sẽ chết sao?
Dương Tử nhấp một ngụm rượu vang, miệng thì nhâm nhi, ánh mất sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, hắn cười lạnh nói:
- Mày và Phong Tử làm tao thất vọng quá, chút chuyện nhỏ như vậy mà làm cũng không xong. Tao đã nói với bọn mày bao nhiêu lần, không nên quá kiêu ngạo, làm việc phải sạch sẽ lưu loát một chút không được sao, thế mà bọn mày vẫn không chịu nghe. Cái thằng điên Phong Tử kia còn muốn xuống xe bắn thêm phát nữa, lẽ nào hai người bọn mày không biết bắn nhiều hơn mấy phát để nhanh chóng giết chết con quỷ nhỏ kia sao. Nếu như con quỷ nhỏ đó không chết, mày bảo ông chủ sẽ xử lý chúng ta như thế nào, mày tất phải biết rõ thủ đoạn của ông chủ, không cần tao nhiều lời nữa nhỉ.
Người đàn ông kia vừa nghe vậy, "bụp" một tiếng quỳ rạp xuống đất, cầu xin:
- Dương ca, anh nhất định phải giúp em mà, em cho rằng phát súng của Phong Tử bắn trúng trái tim của con bé kia, nó nhất định sẽ phải chết vì thế nên em mới quay lại. Dương ca, nếu không thì anh cho em thêm một cơ hội nữa, em lập tức điều tra xem con bé đó đã chết hay chưa, nếu như nó chưa chết, em nhất định sẽ tự tay giết nó.
- Xem ra bây giờ cũng chi có thể làm như vậy thôi!
Dương Tử nói.
- Đa tạ Dương ca, đa tạ Dương ca!
Người đàn ông kia nghe thấy vây, vội vàng cảm ơn Dương Tử, ngay khi hắn ta mới nói được lời cảm ơn thứ hai, chỉ nghe "đoàng" một tiếng, trên trán người đàn ông kia xuất hiện một lỗ máu, bụp, người đàn ông ngã xuống dưới chân Dương Tử. Dương Tử cất khẩu súng vào trong người, cười lạnh nói:
- Loại phế vật như thế này ta có thể yên tâm giao việc đi làm sao, lưu lại chỉ khiến ta thêm phiền toái!
Dương Tử nói xong, cầm chén rượu vang đổ lên thi thể của người đàn ông, rượu và máu chảy chung một chổ. Dương Tử ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tiểu Thất đang đứng ở cửa, thản nhiên nói:
- Tiểu Thất, xử lý sạch sẽ cỗ thi thể này!
Tiểu Thất chỉ hơi gật đầu, đi tới chỗ tử thi, khom lưng nắm chân của người đàn ông, kéo ra ngoài cửa. Ngay khi Tiểu Thất mới vừa đi ra, cánh cửa phòng VIP bị đẩy ra. Mễ Tuyết xinh đẹp gợi cảm mặc một bộ xườn xám đi đến. Mễ Tuyết thấy Tiểu Thất đang kéo một cỗ thi thể, nhíu nhíu mày, nói:
- Tiểu Thất, nếu cậu cứ lôi hắn ra ngoài như vậy, tôi sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để xử lý vết máu của thằng khốn này, cậu sẽ không tha lôi hắn ra ngoài kiểu này nữa chứ?
Tiểu Thất liếc nhìn Dương Tử, Dương Tử gật đầu với Tiểu Thất. Tiểu Thất lập tức đi ra ngoài gọi người tới, mang theo một cái túi, sau khi ném thi thể vào bên trong túi, hai người mới khênh ra ngoài. Mễ Tuyết đi vào, lấy một lọ nước thơm ở trong góc phòng, phun ra khắp nơi, trong lúc phun ả vẫn nói:
- Khắp nơi toàn là mùi máu tươi. Dương Tử, anh thật là, sao lại giết người ở chỗ này, lẽ nào anh tìm chỗ khác không được sao?
- Ở đây tiện hơn!
Dương Tử đứng dậy, lấy hai chiếc ly đế cao, rót rượu vang vào hai ly, đưa một ly cho Mễ Tuyết, nhẹ nhàng nói:
- Mễ Tuyết, mọi chuyện sao rồi, cái tên Từ Hàn Vệ kia nói như thế nào?
- Hắn còn có thề nói như thế nào, hắn đang ước gì Chu Hồng Sâm chết sớm đi một chút nữa là!
Mễ Tuyết phun nước thơm xong, ngồi xuống salon, tay cầm ly rượu, cười nói với Dương Tử:
- Nhưng mà Từ Hàn Vệ đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết, tôi đang giúp hắn chọn người thích họp đây!