Sau khi Dương Tử nghe Mễ Tuyết nói xong, hắn nhếch môi, trên khóe miệng hiện ra nụ Cười nhạt, nói:
- Tôi đã sớm đoán được Từ Hàn Vệ sắp thua rồi, dù mấy chuyện đấu đá trên quan trường tôi cũng không được rõ lắm. Mễ Tuyết, cô đi giúp Từ Hàn Vệ đi, phải nhanh chóng tiến hành kế hoạch, nếu không sẽ làm loạn tính toán của chúng ta đấy. Cái cô đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự kia thật là lợi hại, tôi biết cô ta đang truy tìm tôi, hừm, nếu như chỗ cô không có tiến triển gì, tôi sẽ bị ép phải mạo hiểm, sẽ tìm cách giết chết cái cô đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự kia đi!
Mễ Tuyết nghe xong hơi chau mày, nói rằng:
- Dương Tử, anh làm như vậy thực sự quá nguy hiểm, bối cảnh của cô nàng đó cũng không đon giản, cha của cô ta chính là thị trưởng thành phố, nếu như cô ta gặp chuyện ngoài ý muốn, có thể hình dung được hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào!
- Tôi biết, thế nhưng đúng là tôi không có biện pháp giải quyết chuyện này!
Dương Tử khẽ thở dài, nói:
- Bây giờ hội Đông Liên bị cảnh sát đả kích trầm trọng, vốn là tôi muốn lợi dụng hội Đông Liên đế khống chế thế lực xã hội đen ở thành phố Vọng Hải, nhưng hiện giờ có cô nàng đại đội trưởng cảnh sát hình sự họ Chu kia cản trở gây khó dễ, nếu để cô ta tiếp tục điều tra, không chi riêng hội Đông Liên gặp vấn đề, rất có thế liên lụy đến cả hội Trúc Thanh nữa. Tất cả những người tôi mang tới từ Hồng Kông đều đang ở thành phố Vọng Hải hết rồi, đến khi ả đại đội trưởng cảnh sát hình sự tra ra được đám người này thì đó không phải là tin tức tốt đâu.
Mễ Tuyết nghe xong, khẽ gật đầu, cô cũng đồng ý với cái nhìn của Dương Tử, đúng vậy, đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Mễ Tuyết đứng dậy, nói:
- Như vậy đi, tôi sẽ nhanh chóng đi làm, tận hết khả năng để viên đại đội trưởng cảnh sát hình sự này mất ghế!
- Ừ, như vậy là hay nhất!
Dương Tử gật đầu nói.
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, trong điện thoại Diệp Lăng Phi cũng không nói cho Vu Đình Đình là Tần Dao gặp chuyện không may, chỉ nói với Vu Đình Đình biết hắn đang ở bệnh viện trung tâm, để Vu Đình Đình tới đây. Vu Đình Đình đang ở trong trường học, nhận được điện thoại củạ Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình còn tường rằng Diệp Lăng Phi gặp phải chuyện gì, vội vội vàng vàng chạy tới, khi đến bệnh viện thì Vu Đình Đình mói biết được người bị thương thực sự là Tần Dao. Diệp Lăng Phi sở dĩ nói chuyện này cho Vu Đình Đình biết vì lo lắng nếu như Tần Dạp thực sự không qua khỏi, mà mình lại không nói cho Vu Đình Đình thì Vu Đình Đình sẽ oán trách mình. Diệp Lăng Phi không muốn để Vu Đình Đình có bất kỳ sự oán giận gì với mình nên lúc này mới thông báo cho Vu Đình Đình.
- Diệp đại ca. Dao Dao...
Vu Đình Đình đứng ngoài cửa phòng bệnh của Tần Dao, qua lớp kính thủy tinh, nhìn Tần Dao ở bên trong, quay người định hỏi thăm Diệp Lăng Phi mấy câu về tình hình của Tần Dao nhưng cuối cũng lại không dám nói ra lời.
- Đình Đình, Tần Dao vừa phẫu thuật xong, bác sĩ nói hiện giờ Tần Dao vẫn đang ở trong thời kỳ nguy hiểm, nhưng chí ít là ca phẫu thuật đã thành công, có thể nói cơ hội sống sót của Tần Dao là rất lớn, nếu như Tần Dao có thể an toàn hết buổi tối nay thì cô ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nữa!
Vu Đình Đình cắn chặt răng, hơi gật đầu, nói:
- Diệp đại ca, Dao Dao là bạn tốt của em. Em biết có đôi khi Dao Dao làm những việc không hay nhưng em vẫn luôn coi cô ấy là bạn tốt của mình. Diệp đại ca, lần này anh nhất định phải giúp Dao Dao!
- Việc có thể làm anh chắc chắn sẽ thực hiện, như bây giờ anh đang trông chừng cô ấy đây!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ vai Vu Đình Đình, nói:
- Đình Đình, vốn anh không muốn cho em biết Tần Dao gặp chuyện không may nhưng anh lại lo lắng em sẽ trách cứ anh, dù sao em và Tần Dao cũng là bạn thân. Hiện giờ Tần Dao đang rất nguy hiểm, không chỉ là chuyện cô ấy có qua khỏi thời kì nguy hiểm không mà còn có người muốn lấy mạng của Tần Dao. Chuyện này em phải giữ bí mật, không được nói lung tung biết chưa?
Vu Đình Đình tuy không rõ ràng lắm rốt cuộc Tần Dao đắc tội với ai, nhưng cô luôn tin tưởng những gì mà Diệp Lăng Phi nói, chỉ cần là Diệp Lăng Phi bảo với cô thì Vu Đình Đình sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Diệp Lăng Phi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, muốn đưa Vu Đình Đình trở về. Vu Đình Đình nói:
- Diệp đại ca, em muốn tối nay ở đây phụng bồi Tần Dao, có được không ạ?
- Đình Đình, anh nghĩ em nên trở về thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đã để Hân Mính ngầm an bài những nhân viên đáng tin cậy nhất để bảo vệ Tần Dao. Chuyện Tần Dao còn sống có không nhiều người biết, cảnh sát sẽ mau chóng công bố tin tức Tần Dao bị người khác tấn công đã tử vong. Đình Đình, em phải hiểu chỉ như vậy mới có thể khiến Tần Dao được an toàn!
Vu Đình Đình nghe xong, xoay người nhìn Tần Dao thêm một lần nữa, cô cắn môi, gật đầu đồng ý.
Diệp Lăng Phi tự mình lái xe đưa Vu Đình Đình đến trước cửa biệt thự cạnh quảng trường Hải Tinh, Đường Hiểu Uyển còn chưa đi làm về, Diệp Lăng Phi bảo Vu Đình Đình về nhà trước, không cần quá lo lắng chuyện của Tần Dao.
- Diệp đại ca, lần này nhất định anh phải giúp Dao Dao, coi như là em cầu xin anh mà!
Vu Đình Đình hai mắt đẫm lệ cầu tình với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi kéo Vu Đình Đình vào trong lòng, an ủi cô:
- Đình Đình, em yên tâm đi, anh sẽ tận lực cứu giúp cô ấy!
Sau khi rời khỏi chỗ Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi lái xe trở về biệt thự, thấy Bạch Tình Đình đang tán gẫu với Trương Lộ Tuyết trong phòng khách. Vừa thấy Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình vội vàng đứng lên, thân mật kéo tay Diệp Lăng Phi, dẫn Diệp Lăng Phi đến chỗ ghế salon rồi ngồi xuống, sau đó cô đứng tạo dáng trước mặt Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông xã, anh nhìn xem em có thay đổi gì không?
- Rất tốt mà!
Diệp Lăng Phi đang lo lắng đầy bụng, không ngắm nhìn Bạch Tình Đình, kết quả chọc cho Bạch Tình Đình mất hứng, cô cau có nói:
- Ông xã, sao anh trả lời trông miễn cưỡng vậy, anh thực sự không nhìn ra em có sự thay đổi nào sao?
Lúc này Diệp Lăng Phi mới tỉ mi quan sát gương mặt của Bạch Tình Đình, nhưng Diệp Làng Phi ngắm nghía hồi lâu cũng không nhìn thấy có sự khác biệt nào. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không nhận ra sự thay đổi của mình, thất vọng nói:
- Ông xã, anh thực sự không nhìn ra sao?
Bạch Tình Đình cố ý định để tay lên trên mặt của mình, muốn ám chỉ cho Diệp Lăng Phi một chút, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn chẳng hiểu gì cả. Bạch Tình Đình không thể làm gì hơn ngoài việc than thở chán chường:
- Ông xã, anh không phát hiện ra sắc mặt của em càng thêm hồng hào sao?
Nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, Diệp Lăng Phi mới phát hiện sắc mặt Bạch Tình Đình hồng hào hơn. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Ừ, bà xã, đúng là sắc mặt của em trở nên tốt hơn nhiều đó!
- Ông xã, anh biết không, hôm nay em và Lộ Tuyết đến thẩm mỹ viện đó thì người ta có một sản phẩm chăm sóc làn da mới tinh, được nghiên cứu và điều chế từ một loại thực vật ở trên vùng núi cao Vân Nam, chiều nay em và Lộ Tuyết vừa mới dùng thử, hiệu quả thực sự là không tệ đó!
- Ừ, vậy là tốt rồi, Tình Đình, sau này em có thể đi đến đó để chăm sóc da rồi!
Diệp Lăng Phi nói mà trong lòng vẫn không bình tinh được, Bạch Tình Đình nhìn ra Diệp Lăng Phi đang có tâm sự, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, ngắm nhìn gương mặt của hắn, hỏi:
- Ông xã, làm sao vậy, có phải anh lại gặp chuyện gì không?
- Không có gì đâu!
Diệp Lăng Phi đáp.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không chịu nói, còn tưởng nguyên do là vì có Trương Lộ Tuyết ở chỗ này, cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Cô ôn nhu nói:
- Ông xã, chúng ta ăn cơm đi, em và Lộ Tuyết vẫn đợi anh về cùng ăn đó!
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi vừa định đứng dậy, đột nhiên chuông điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra nhìn, là Chu Hân Mính gọi tới. Diệp Lăng Phi đứng dậy, cầm điện thoại, đi lên trên gác. Lúc này Trương Lộ Tuyết mới thì thầm với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, Diệp Lăng Phi vẫn luôn như vậy sao?
- Ừ, anh ấy có rất nhiều việc!
Trước mặt Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình không muốn nói ra ý nghĩ chân thực trong nội tâm của mình. Nhưng Bạch Tình Đình cũng đoán hôm nay nhất định Diệp Lăng Phi đã gặp chuyện gì đó. Bạch Tình Đình suy nghĩ một chút, nói với Trương Lộ Tuyết:
- Lộ Tuyết, cậu cứ ngồi đây nhé, mình đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Trương Lộ Tuyết gật đầu, Bạch Tình Đình đứng dậy, theo Diệp Lăng Phi đi lên gác.
Chu Hân Mính gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi chẳng qua là để thông báo với Diệp Lăng Phi rằng cục trưởng đã thành lập tổ chuyên án, trước tiên tập trung tiêu diệt hội Đông Liên, mặt khác cũng sẽ tấn công một thế lực bất minh đang tồn tại uy hiếp đến sự an toàn của thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi vừa dập điện thoại thì Bạch Tình Đình đẩy cửa đi vào trong phòng. Diệp Lăng Phi ném điện thoại di động, nằm xuống nghỉ ngơi. Bạch Tình Đình ngồi xuống bên giường hỏi:
- Ông xã, anh có tâm sự gì phải không?
Diệp Lăng Phi không phủ nhận, chỉ thở dài, đáp:
- Bà xã đại nhân, anh vừa nghĩ đến một việc, không biết có nên nói với em hay không.
- Chúng ta đã là vợ chồng, còn điều gì không thể tâm sự với nhau chứ!
Bạch Tình Đình dịu dàng nói, cô nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi, tay phải ôm ngực hắn, tiếp tục lên tiếng:
- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Có thể anh bạn cùng lớp của em, Trịnh Thiên Soái, không phải là kẻ đơn giản!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh ta ư? Đương nhiên anh ta không đơn giản rồi, anh ta là giám đốc chi nhánh của công ty bất động sản Hải Đức ở đây, lúc đầu anh ta đoạt lấy hạng mục từ tay tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cũng là vì tình thế bắt buộc thôi, vì tổng giám đốc công ty bên Hồng Kông yêu cầu như vậy mà. Ông xã, sao anh lại đề cập với người này, em và anh ta không có vấn đề gì đâu.
- Không phải, bà xã, anh không có ý này, chỉ là hôm nay anh đột nhiên nghĩ đến một việc, cho tới bây giờ, anh chưa từng nghĩ đến bên cạnh mình lại có một tổ chức giấu mặt hùng mạnh như vậy, hơn nữa cái tổ chức này rất có khả năng uy hiếp đến tính mạng của Hân Mính. Cuộc điện thoại vừa rồi là của Hân Mính gọi tới, cô ấy nói cảnh sát đã thành lập một tổ chuyên án, muốn tập trung tiêu diệt một thế lực ngầm nguy hiểm với thành phố Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi tỏ vẻ phiền não, nói:
- Không biết vì sao đột nhiên anh cảm thấy lần này Hân Mính sẽ gặp nguy hiểm, mà người đẩy Hân Mính vào chỗ nguy hiểm lại chính là anh!
- Ông xã, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy, em không hiểu anh đang nói chuyện gì nữa!
Bạch Tình Đinh tô vẻ nghi hoặc, cô cũng không biết Diệp Lăng Phi đang muốn nói gì với mình.
- Bà xã, em không hiểu thì thôi vậy!
Diệp Lăng Phi ngồi dậy, có vẻ rất phiền muộn, nói:
- Bây giờ anh cảm thấy hối hận rồi, anh không nên để Hân Mính vướng vào nguy hiểm như vậy, bà xã đại nhân, em nói bây giờ chúng ta đi du lịch có được hay không, đi ra bên ngoài dạo chơi một hai năm!
- Anh không bị sốt đấy chứ?
Bạch Tình Đình đưa tay sờ trán Diệp Lăng Phi, cảm giác cũng không nóng lắm, kỳ quái nói:
- Anh không bị ốm mà, sao lại nói như người mê sảng vậy!
- Bà xã, anh thực sự không có ý muốn nói đùa với em, anh nói nghiêm túc đấy. Ba người chúng ta có thể đi du lịch, có thể ra nước ngoài sống một thời gian, như vậy sẽ rất tốt đối với Hân Mính. Anh cũng không rõ vì sao nữa, nói chung là lần này anh có một dự cảm không lành, tựa hồ Hân Mính sẽ xảy ra chuyện gì đó!
- Ông xã, không nói về em, riêng Hân Mính thì sẽ không đồng ý đâu. Anh không phải không biết cá tính của Hân Mính, cậu ấy sẽ không vứt bỏ công việc đi du lịch nghỉ ngơi nửa năm như vậy đâu. Mà hôm nay anh có chuyện gì vậy, lúc nãy vừa nhắc tới Trịnh Thiên Soái, bây giờ lại nói đến Hân Mính, em càng lúc càng thấy khó hiểu!
- Anh cũng không biết phải nói thế nào, nói chung là anh cảm thấy rất bối rối!
Diệp Lăng Phi nói, - Anh có thể nói rõ ràng với em, anh bạn cùng lớp Trịnh Thiên Soái của em đến thành phố Vọng Hải này tuyệt đối không phải để phát triển công ty ở đây, nhất định hắn ta có mục đích riêng của mình, mà mục đích của chi nhánh công ty bất động sản Hải Đức thầu hạng mục nhà máy sợi cũng không phải là xây dựng trung tâm buôn bán vật liệu, anh hoài nghi điều này còn có ẩn tình khác. Công tỵ bất động sản Hải Đức và Hồng Phấn Đế Quốc rất có thể là cùng một giuộc với nhau, thậm chí còn có thể liên can đến cả quan viên trong chính quyền thành phố. Anh cũng không rõ rốt cuộc phía sau chuyện này ẩn dấu bao nhiêu bí mật không thể để người khác biết, nói tóm lại, anh cảm giác được một tổ chức khổng lồ đang thao túng tất cả những chuyện này!
- Vậy anh đi tâm sự với Hân Mính đi, xem ý kiến của Hân Mính như thế nào!
Bạch Tình Đình nói.
- Anh hy vọng mình có thể khuyên bảo Hân Mính, thế nhưng anh đột nhiên nghĩ ra, có thể anh không có khả năng yêu cầu Hân Mính rời khỏi nghề cảnh sát hình sự được, đây mới là chuyện làm anh phiền lòng.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn nhìn về phía Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, em cũng không thể khuyên nhủ Hân Mính rời khỏi cái nghề cảnh sát hình sự này sao?
- Không thể nào!
Bạch Tình Đình lập tức thốt lên:
- Em không khuyên được Hân Mính đâu!
Diệp Lăng Phi lâm vào trầm mặc, lúc này hắn cảm thấy rất hối hận. Diệp Lăng Phi vẫn cho rằng mình đang giúp Hân Mính, nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi mới hiểu ra mình đang đẩy Chu Hân Mính ra đầu sóng ngọn gió.
Ngày hôm sau, trên báo chí và các phương tiện thông tin đại chúng của thành phố Vọng Hải đồng loạt đưa tin về vụ án mạng xảy ra ở gần bách hóa An Thịnh, nói rằng trong sự việc lần này tổng giám đốc bách hóa An Thịnh Tần Dao đã bị người khác sát hại, cảnh sát vẫn đang mở toàn lực truy tìm hung thủ. Ngay lúc này trong nhà Tần Dao, cha mẹ của Tần Dao đang thương lượng về chuyện này. Bọn họ cùng chỉ vừa mới biết được thông tin, nhưng mà khác với người cha với nỗi đau đớn tột cùng mất đi đứa con gái, mẫu thân của Tần Dao lại quan tâm hơn đến việc sau khi Tần Dao qua đời thì tài sản của cô sẽ phân chia thế nào.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, mẹ của Tần Dao đi ra mở cửa nhà, nhìn thấy có hai viên cảnh sát đang đứng bên ngoài. Hai viên cảnh sát xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận cho mẹ của Tần Dao xem, sau đó một người hỏi:
- Xin hỏi đây có phải là nhà của Tần Thiên không?
- Các vị muốn tìm Tiểu Thiên có việc gì?
Tần Dao mẫu thân tỏ ra rất cảnh giác, hỏi thăm.
- Là như thế này, chúng tôi cần cậu ấy hợp tác để điều tra vụ án!
Viên cảnh sát kia có vẻ rất khách khí, nói với mẹ của Tần Dao nói rằng:
- Nếu như Tần Thiên quay trở về, mời cậu ấy đến cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra!
- Được, được, nhất định nó sẽ đến, nhất định là như vậy!
Mẹ của Tần Dao luôn miệng đồng ý.
Hai viên cảnh sát đi khỏi không lâu, Tần Thiên đã trở về, hóa ra vừa rồi Tần Thiên ở ngay dưới lầu, hắn thấy xe cảnh sát nên không dám đi lên. Khi Tần Thiên nghe mẹ của mình nói chuyện xong, tên ranh này lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Dương Tử. Tần Thiên cho rằng bây giờ phải để Dương Tử nghĩ biện pháp giúp bản thân mình, nếu không mình rất có thể sẽ bị bắt. Nhưng Tần Thiên không thể ngờ được rằng, dù hắn không tìm Dương Tử, Dương Tử cũng sẽ đến tìm hắn.