Chương 759: Không hay rồi, có chuyện rồi

Cô gái họ Tôn đó hung hăng càn quấy khác thường, nhìn thấy Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết định đi thì vội hô chặn Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình lại, tiếp theo là bốn cô gái tay sai đắc lực kia khí thế hùng hổ chạy về phía Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình, lúc này Diệp Lăng Phi đột nhiên cười lạnh nói:

- Có phải các ngươi chán sống rồi không, ranh con, lông còn chưa mọc hết đã học người ta chơi trò bạo lực!

Diệp Lăng Phi nói xong hai tay hắn mỗi tay túm cánh tay của một cô gái, dùng lực hất đi, hai cô gái đó bị Diệp Lăng Phi hất bay ra, chỉ nghe thấy tiếng tũm, tũm, hai cô gái đõ ngã nhào xuống đất không ngừng kêu thảm thiết.

Hai người còn lại trơ mắt ra, vốn định xông lên nhưng lại sợ thủ đoạn dọa khiếp người của Diệp Lăng Phi lúc nãy, sợ tới mức không dám qua, chỉ có thể đứng nguyên tại vị trí cũ, không hề nhúc nhích.

- Ức hiếp người, ức hiếp người rồi!

Cô gái họ Tôn đó vừa nhìn thấy thế cục này liền cảm thấy hôm nay mình gặp phải gốc cứng rồi, cô ta dựa vào thế mình là tiểu cô nương lập tức bày ra bộ mặt oan ức hò hét:

- Mọi người mau đến cứu tụi cháu đi, tụi cháu bị người ta khiếm nhã rồi, cứu với!

Hai cô gái nằm dưới đất khóc lúc này cũng phụ họa theo:

- Cứu với, có người khiếm nhã với tụi cháu!

Bộ dạng của mấy cô gái này có vẻ đều là học sinh trường trung học chuyên nghiệp, ăn mặc cũng rất gợi cảm, bọn họ vừa hô gào thì lập tức có việc hay không rõ nguyên do chạy đến, trong đó đa số là nhìn vào bộ dạng của mấy cô gái này thì muốn ra tay anh hùng cứu mỹ nhân.

Mấy năm nay nếu như bị cướp bóc cũng sẽ không nhìn thấy nhiều người ra tay vì việc nghĩa nữa, nhưng nếu như đã đến thời cơ anh hùng cứu mỹ nhân thì mấy việc trượng nghĩa này nhiều như lông bò.

Hu la, đã đến hai ba mươi người, ngoài ra còn không ít người cũng bu lại xem - Tụi em đi trước đi, ở đây giao cho anh!

Diệp Lăng Phi quay lại nói với Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi làm như vậy là có nguyên nhân của hắn, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều là người có thân phận, địa vị, nếu như bị dính vào những chuyện không hay ho như thế này thì sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng đến họ, càng huống chi hai người bọn họ có ở đây cũng trở ngại đến Diệp Lăng Phi hành sự.

Trương Lộ Tuyết vốn định nói thêm đôi ba câu, còn Bạch Tình Đình lại đặt biệt có niềm tin ở Diệp Lăng Phi, cô kéo Trương Lộ Tuyết đến một nơi cách đó khoảng bảy tám mét, hai người đang nhìn qua bên này, Bạch Tình Đình vốn định gọi cho Chu Hân Mính nhờ Chu Hân Mính đến giúp, nhưng nghĩ lại thấy việc này tạm thời đừng nói cho Chu Hân Mính biết sẽ tốt hơn, đợi Diệp Lăng Phi giải quyết xong hãy tìm Chu Hân Mính sau.

Cự ly này của Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đã không gây trở ngại cho Diệp Lăng Phi, hai tay hắn nắm chặt nắm đấm tung thẳng vào mấy tên ra tay việc nghĩa xúm lại cười nói:

- Sao thế các vị, chẳng lẽ không hỏi rõ phải đánh nhau sao, tôi nói trước chuyện này tôi không có ức hiếp bọn họ, đợi lát nữa đến lúc tôi đánh gục hết các vị thì đừng tưởng rằng như vậy là xong chuyện, tôi còn phải tính sổ với các vị đó!

Diệp Lăng Phi nói như vậy ngược lại càng khiến cho mấy tiểu tử đó tưởng là con người Diệp Lăng Phi hung hăng càn rối, thế là mấy tiểu tử này không hỏi phải trái đúng sai mà cứ vậy xông lên. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng phần phật rồi không ngừng gào thét thảm thiết!

Mấy cô gái đó lúc này ngược lại không có chuyện gì, đặc biệt là cô gái họ Tôn đó, chạy vào đứng bên ngoài một tiệm cầm đồ trên đường dành cho người đi bộ, nhìn thấy cục diện thế này cô ta cười nói:

- Ây dô, đừng có nói nữa, vị đại thúc này thật biết đánh nhau đó, các ngươi nói xem hắn có thể đánh gục được mấy người?

- Bảy tám người chết chắc!

Đồng bọn bên cạnh cô ta nói.

- Tôi thấy chí ít cũng trên mười người, đánh cừ hơn nhiều so với mấy tiểu tử trường mình rồi!

Cô gái đó nói, cô quay đầu lại thì thấy sắc mặt Kỷ Tuyết trắng bệch nhìn qua bên đó, thế là cô ta đưa tay ra vỗ vỗ vai Kỷ Tuyết nói:

- Tôi nói nè tiểu nha đầu, hình như cô quen với vị đại thúc đó, nào, cô nói xem thử hắn có thể đánh được mấy người?

Kỷ Tuyết cắn chặt môi một lồi lâu mới nói:

- Tất cả mọi người!

- Tất cả mọi người? Tôi không nghe nhầm đó chứ!

Sau khi cô gái đó nghe xong bật cười ha ha nói, bốn cô gái đi cùng cô ta cũng bật cười ha ha, bọn họ cho rằng Kỷ Tuyết đang nói đùa, lại không ngờ Kỷ Tuyết rất thành thật nói:

- Tôn tỷ, em không có lừa chị, chú Diệp đánh nhau rất giỏi, hơn nữa... hơn nữa...!

- Hơn nữa cái gì, cô mau nói!

Cô gái đó thúc giục.

- Hơn nữa, lúc Phủ Đầu Bang còn, mấy người của Phủ Đầu Bang đều rất sợ chú Diệp, đây chính là từ miệng Tiêu tỷ nói với em, Tôn tỷ tỷ, chị biết Tiêu tỷ tỷ chứ!

- Cô nói Tiêu Vũ Văn!

Cô gái đó hỏi.

Kỷ Tuyết gật đầu nói:

- Ừm!

- Tôi đương nhiên biết, nhớ năm đó cô ta cũng là một nhân vật X rất cừ, tôi còn muốn lăn lộn với cô ta, có điều bây giờ cô ta chỉ là một người bình thường mà thôi, một chút thế lực cũng không có, liếm giày cho tôi còn không xứng nữa là!

- Tôn tỷ tỷ, em biết ngày trước Tiêu tỷ tỷ rất sợ chú Diệp, hơn nữa em còn biết cả Phủ Đầu Bang không có ai dám đụng vào chú Diệp cả!

Kỷ Tuyết nói đến đây đột nhiên bổ sung:

- Còn một chuyện nữa, em quên chưa nói, bạn của chú Diệp là đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự!

- Không phải đó chứ, hắn cừ như vậy sao, thật không nhìn ra đó!

Cô gái đó vừa nghe liền mím môi nói:

- Có điều, bạn trai tôi cũng không phải ăn chay, nếu như đụng vào bạn trai tôi thì hắn sẽ chết thảm như cũ thôi!

Cô gái đó vừa dứt lời đột nhiên biến sắc, cô nhìn thấy giữa con đường dành cho người đi bộ có mười mấy người đang nằm dưới đất kêu la thảm thiết, những người khác dần lùi ra sau, không ai dám tiến lên phía trước cả. Còn Diệp Lăng Phi thì cười ha ha bước nhanh về phía bọn họh, cô gái đó thấy thế sự không hay liền nói:

- Chạy!

Nói xong tên cầm đầu đã bỏ chạy, bốn cô gái đó đầu tiên còn chưa phản ứng kịp, lúc bọn họ nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi qua thì vội tản ta chạy hết.

Kỷ Tuyết không dám chạy, chỉ đứng im tại chỗ, cô nhìn Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt mình, Kỷ Tuyết ra sức liếm môi mặt tràn ngập nụ cười nói:

- Chú Diệp, chú đánh thật cừ đó!

- Đương nhiên rồi, nếu như chú không đánh được thì chú chết từ lâu rồi, vốn chẳng sống được đến ngày hôm nay!

Diệp Lăng Phi nhìn theo bóng dáng năm cô gái chạy trốn đó, khẽ mỉm cười, lập tức hắn quay qua nói với Kỷ Tuyết:

- Tiểu nha đầu, đợi lát nữa chú sẽ tính sổ với cháu, đi, đi dạo với chú!

Kỷ Tuyết nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có nổi nóng với mình, quả tim vốn đập loạn xạ của cô giờ mới dừng lại, không ngừng gật đầu. .................................................. ...................

Năm cô gái đó chạy ra khỏi con đường dành cho người đi bộ, bọn họ rẽ vào một con hẻm, từ con hẻm đó chạy ra là đường lớn. Cô gái họ Tôn đó tận mắt nhìn thấy Diệp Lăng Phi không còn truy đuổi nữa nên cô dừng lại dựa vào thành tưởng của con hẻm thở hồng hộc. Bốn cô gái còn lại cũng y hệt như cô gái họ Tôn đó, hiện rõ vô cùng thảm hại.

- M.k, đại thúc đó đánh thật cừ, sớm biết mình đã không đụng vào hắn!

Cô gái đó rút thuốc từ trên người ra, chia cho mỗi người một điếu, năm cô gái ngồi chồm hổm trên mặt đất hút thuốc.

Vừa hút được mấy hơi thì nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi từ đầu kia của con hẻm vọng lại nói:

- Sao các cô không chạy, chạy tiếp đi chứ!

- M.k!

Năm cô gái đó nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi thì sợ hãi vứt hết thuốc xuống đất, bọn họ đứng lên thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi cười ha ha đi tới, ở cự ly cách Diệp Lăng Phi mười mấy mét, Kỷ Tuyết từ từ đi tới, nhìn thấy bộ dạng của Kỷ Tuyết thì biết Kỷ Tuyết khó khăn lắm mới chạy được đến đây, tiểu nha đầu này cũng chạy không nổi nữa rồi.

Nói chung năm cô gái này vắt chân lên mà chạy, lúc nãy năm người bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa mới ngồi xuống giờ lại phải đứng lên nên cảm giác hai chân bọn họ giống như đổ chì, có muốn chạy cũng chạy không nổi nữa.

Diệp Lăng Phi giống như người chẳng có chuyện gì cả, hắn không đổ mồ hôi như năm cô gái mồ hôi mồ kê đầm đìa đó, bộ dạng của Diệp Lăng Phi dễ nhìn hơn nhiều. Diệp Lăng Phi cũng không lo năm cô gái này sẽ chạy mất mà cứ thong dong từ từ đi đến trước mặt họ, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy năm điếu thuốc trên mặt đất, cười nói:

- Thật không ngờ năm tiểu nha đầu các cô còn hút cả thuốc nữa cơ đấy, ừm, có chút cảm giác của gái bụi, có điều thuốc mà các cô hút cũng chẳng hảo hạng gì, một gói thuốc năm tệ, không biết là thuốc loại này có hại cho sức khỏe à, nào, hút thuốc của tôi nè, thuốc của tôi cũng không phải cao quý gì, một gói cũng chỉ sáu mươi tệ thôi!

Diệp Lăng Phi nói xong mò lấy gói thuốc từ trên người hắn ra, hắn đốt một điếu trước, sau đó đưa gói thuốc cho mấy cô gái trước mặt cười nói:

- Tiểu muội muội lại hút thuốc đi, đợi hút xong rồi các cô hãy chạy, yên tâm, hôm nay tôi rất rãnh, sẽ chơi cùng với các cô, à, tôi lại nhớ ra, buổi trưa các cô có cần ăn cơm không? Không sao, nếu các cô chạy mệt rồi thì đến lúc đó các cô mua mấy hộp cơm vừa ăn vừa chạy, cô xem như vậy có được không?

Diệp Lăng Phi vừa nói xong một tràn năm cô gái đó suýt chút nữa bật khóc, đặc biệt là cô gái họ Tôn đó, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, cũng không còn hung hăng hống hách như lúc nãy nữa, liên tục cầu xin tha:

- Cầu xin chú, tha cho tụi cháu đi, tụi cháu biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa đâu!

- Như vậy đã xong chuyện rồi sao, thật vô vị, tôi còn tưởng có trò để chơi nữa chứ!

Diệp Lăng Phi nhét gói thuốc lại vào người mình, hắn quay lại nhìn Kỷ Tuyết vừa mới bước đến nói:

- Kỷ Tuyết, cuối cùng cũng đã đến, chạy gì mà chậm thế, lần sau không dẫn cháu theo chơi nữa!

Kỷ Tuyết không nói gì chỉ thở hồng hộc. Diệp Lăng Phi lại quay người lại rồi đưa tay ra nâng cằm của cô gái họ Tôn đó lên, nói rất giống kẻ vô lại:

- Ừm, khuôn mặt nhỏ này xem cũng tạm được, tắt đèn đi thì cũng được xem là mỹ nữ. Tiểu nha đầu, cô nói phải làm sao đây, lúc nãy tôi đã phí rất nhiều sức lực để đánh mấy tiểu tử đó đó!

- Cháu... cháu sau này không dám nữa, xin chú tha cho cháu!

Cô gái đó cầu xin.

- À, tôi nhớ lúc nãy cô có nhắc đến bạn trai của cô, chắc là nhân vậy X rất cừ rồi, sao cô không gọi nó đến đây?

Diệp Lăng Phi buông tay ra phun một làn khói thuốc vào mặt cô gái đó nói:

- Những năm gần đây tôi đã gặp quá nhiều loại người hung hăng hống hách rồi, vẫn chưa tiểu nha đầu tuổi nhỏ như cô mà đã bắt đầu hống hách rồi!

Cô gái đó chẳng biết tại sao mà cô ta cảm giác toàn thân lạnh toát, cô cảm thấy ngực mình bị người đàn ông trước mặt chận đến mức thở không ra hơi. Cô không dám nói thêm một câu nào cả, Diệp Lăng Phi thấy cô gái này không nói gì cả thì quay người lại nói với Kỷ Tuyết:

- Tiểu nha đầu, chẳng phải cháu quen cô ta sao, cháu nói cho chú biết, bạn trai cô ta là ai, làm gì?

Kỷ Tuyết nhìn cô gái đó một cái rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi, chậm chạp nói:

- Bạn trai... cô ấy là...phó bang chủ hội Đông Liên, tên... tên Tần Thiên!

Sau khi Kỷ Tuyết nói xong cô cúi đầu xuống, trong lòng rất sợ hãi không dám nói gì nhiều. Diệp Lăng Phi vừa nghe Kỷ Tuyết nhắc đến Tần Thiên còn tưởng mình nghe nhầm, hắn truy hỏi Kỷ Tuyết:

- Là em trai của Tần Dao?

Kỷ Tuyết gật đầu rồi lại lắc đầu, cũng chẳng biết Kỷ Tuyết muốn biểu đạt điều gì. Có điều Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến điều này, hắn nhìn cô gái đó nói:

- Giờ cô gọi điện cho tên khốn Tần Thiên đó, mau lên!

- A!

Cô gái đó hoảng hốt, khiếp sợ nhìn Diệp Lăng Phi, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có chút ý đùa giỡn nào cả, nói với ngữ khí uy nghiêm khiến cho cô gái này không dám không làm theo, cô ta run run cầm điện thoại lên gọi vào số của Tần Thiên.

Cô gái đó vừa mới nói được một câu thì bị Diệp Lăng Phi giật lấy điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng của Tần Thiên từ trong điện thoại vọng ra:

- Tiểu Tuyết, sao thế, sao em lại không nói gì?

- Tần Thiên, dạo này sống thế nào?

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói.

- Cánh tay của cậu thế nào rồi, có còn đau không?

- A...!

Sau khi Tần Thiên nghe ra giọng của Diệp Lăng Phi, hắn kinh ngạc hét lên.

Diệp Lăng Phi hỏi tiếp:

- Tần Thiên, không ngờ bạn gái của cậu cũng giống y hệt cậu, đều rất hống hách, được đó, được đó, hai người quả xứng là một cặp, cậu nói đi, cậu muốn tôi xử lý thế nào đây, hay cũng đánh gãy cánh tay của cô ta như vậy, để cô ta làm một đôi với cậu có được không?

- Diệp... đại ca, em biết sai rồi, chị em cũng đã nói qua với em rồi, xin anh bỏ qua cho em được không?

Diệp Lăng Phi nghe ra khẩu khí của Tần Thiên đã biết nhận lỗi rồi, không có khẩu khí hống hách như trước đây nữa, nghĩ tất trải qua lần huấn luyện đó Tần Thiên đã khiếp sợ rồi. Nếu như Tần Thiên đã biết sợ thì Diệp Lăng Phi cũng không tiếp tục ép Tần Thiên nữa, ngữ khí của hắn dịu hơn rất nhiều nói:

- Tần Thiên, bây giờ chẳng phải đã rất tốt sao, lo chăm chỉ học hành đi, đừng có lăn lộn xã hội đen nữa, có biết không?

- Em biết, sau này em không dám nữa đâu!

Tần Thiên nói.

- À, tối hôm đó có phải cậu ở cùng với bạn gái cậu không?

Trong lúc Diệp Lăng Phi định cúp máy thì Diệp Lăng Phi bất ngờ hỏi Tần Thiên câu này, Tần Thiên phản ứng theo bản năng đáp:

- Đúng vậy, tối hôm đó em ở cùng với bạn gái em Tiểu Tuyết cả đêm luôn.

- Không có gì nữa rồi!

Diệp Lăng Phi nói xong thì cúp máy.

Tần Thiên bên đó cũng cúp máy, vừa cúp máy xong hắn liền hung dữ đập điện thoại xuống đất chửi hai thanh niên đứng bên cạnh hắn:

- M.k, hai tên khốn các ngươi, các ngươi chỉ biết khoát lác, các ngươi không thể nghĩ cách trừ khử tên khốn họ Diệp đó sao?

- Thiên ca, anh đừng giận nữa, bây giờ không phải lúc chúng ta nói chuyện này!

Một người đàn ông gầy gò nói:

- Cảnh sát đã bắt không ít huynh đệ của chúng ta, nghe nói cảnh sát bây giờ còn đang điều tra chúng ta nữa, có khả năng sẽ nhanh chóng điều tra ra được chúng ta thôi, Thiên ca, anh có thể nói với chị anh một tiếng, bảo chị anh tìm người dẹp yên chuyện này.

- Ngươi bảo ta đi tìm chị ta à? Hừ, cô ta có bản lĩnh đêck gì chứ!

Tần Thiên mím môi không vui nói:

- Tôi sẽ đi tìm Dương ca, các ngươi yên tâm, Dương ca sẽ giải quyết êm chuyện này, các ngươi chỉ cần dựa theo những gì Dương ca nói mà đi làm, đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!

Có câu nói này của Tần Thiên hai tiểu tử đó mới thấy yên tâm. .................................................. .........

Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy hắn trả điện thoại lại cho cô gái đó, lúc này trên mặt cô gái đó toàn nỗi sợ hãi, đến tận lúc này cô mới biết minh đã đụng đến một người mà không thể nào đụng đến được. Diệp Lăng Phi vốn không muốn hơn thua với mấy cô gái này, theo như Diệp Lăng Phi thấy thì mấy cô gái này ngay lúc này đây họ cũng hoàn toàn không biết được là bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì.

- À, việc này tới đây là được rồi!

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với mấy cô gái đó, nói:

- Các cô có thể đi!

Năm cô gái đó vừa nghe vội vàng cảm ơn không ngớt, chạy không kịp chào. Kỷ Tuyết cũng muốn đi nhưng bị Diệp Lăng Phi gọi lại, Kỷ Tuyết đành đứng đấy không dám động đậy, Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tuyết đưa tay ra nhéo một cái cười nói:

- Tiểu nha đầu, trước đây chẳng phải cháu đi theo Tiêu Vũ Văn sao, sao giờ lại đi theo mấy cô gái bụi đó rồi?

Kỷ Tuyết vừa nghe vội vàng bày giải:

- Chú Diệp, cháu chỉ vừa mới quen bọn họ không lâu, thật đó, chú nhất định phải tin cháu!

- Chú tin cháu?

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Chú có tin ai thì cũng không tin nổi tiểu nha đầu cháu, cháu không học điều hay lẽ phải mà lại lăn lộn xã hội, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện thôi, cháu đừng có gây chuyện bên ngoài nữa, nếu như một ngày nào đó cháu bị người ta bán đi rồi thì chú thấy đến lúc đó có muốn khóc cũng khóc không nỗi!

- Đại thúc, cháu cũng đâu có muốn thế, nhưng không còn cách nào khác, chị Vũ Văn bây giờ rất bận rộn, cháu vốn không có cơ hội để gặp mặt chị ấy, còn nhà cháu, bố mẹ cháu đang đòi ly hôn, ở nhà phiền chết đi được, cháu chỉ có thể chạy ra ngoài chơi thôi!

Kỷ Tuyết vừa nói vừa làm bộ mặt oan ức, đáng thương để cho Diệp Lăng Phi thương xót, Diệp Lăng Phi đưa tay ra ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của Kỷ Tuyết, nói:

- Như vậy đi, chú sẽ nói với Vũ Văn dành nhiều thời gian để chơi với cháu, à, chẳng phải còn có Tiêu Hồng Vũ sao, cháu cũng có thể tìm cậu ấy để chơi?

- Cậu ấy? Đã lâu không gặp cậu ấy rồi, cậu ấy với cháu không giống nhau, mẹ của người ta tốt đến như vật, nếu như cháu cũng có người mẹ tốt như vậy thì thật tốt biết mấy?

Kỷ Tuyết nói.

Diệp Lăng Phi nghe Kỷ Tuyết nói câu này thì trong lòng cảm thấy kết cục hiện nay của Kỷ Tuyết vốn không phải do bản thân Kỷ Tuyết tạo nên mà hoàn toàn do bố mẹ cô ấy tạo nên. Có điều Diệp Lăng Phi cũng không giúp được gì, hắn chỉ có thể ở cùng với Kỷ Tuyết nhiều hơn. Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra gọi điện cho Tiêu Vũ Văn, ý muốn bảo Tiêu Vũ Văn chăm sóc cho Kỷ Tuyết nhiều hơn, Tiêu Vũ Văn đáp:

- Diệp đại ca, em biết rồi, thời gian này việc nhiều quá, em sắp phải khai giảng rồi, muốn trước đi khai giảng chuẩn bị tốt phần kế hoạch đó, à, Diệp đại ca, qua mấy ngày nữa em sẽ đưa bản kế hoạch cho anh xem!

- Ừm, được thôi!

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại nói với Kỷ Tuyết:

- Sau này cháu hãy ở cùng với tvv nhiều hơn, ít qua lại với mấy cô gái bụi ấy đi, đặc biệt là buổi tối, bây giờ thời thế loạn lạc, cháu đừng có đi ra ngoài chơi với họ vào buổi tối!

- Chú Diệp, thật sự cháu không có chơi với bọn họ, cháu với bọn họ mới quen biết mới có hơn một tuần, cũng là chơi với bọn họ vào buổi tối thứ sáu tuần trước!

- Thứ sáu tuần trước?

Diệp Lăng Phi vừa nghe sững sốt, hắn lại hỏi:

- Cháu có chắc chắn tối thứ sáu chơi với bọn họ cả đêm luôn chứ, bao gồm cả cô bạn gái của Tần Thiên không?

- Cháu rất chắc chắn, hôm đó bố mẹ cháu cãi nhau, một mình cháu chạy ra ngoài, mấy người bọn cháu còn ở trong ký túc xá của bọn họ chơi cả đêm luôn mà!

Lúc Kỷ Tuyết nói xong câu này thì Diệp Lăng Phi thầm than một tiếng:

- Không hay rồi, có chuyện rồi!