Chương 653: Bệnh cũ tái phát

Diệp Lăng Phi không ngờ rằng tối nay tới tìm Bạch Tình Đình hắn lại có thể bắt gặp Bạch Tình Đình đang cùng một thanh niên tuấn tú bước ra, hơn nữa, khuôn mặt Bạch Tình Đình còn hiện rõ nụ cười thật tươi.

Diệp Lăng Phi có đôi chút không vui, hắn bước chậm về phía Bạch Tình Đình. Khi Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới, cô cố ý khẽ ngả người về hướng người thanh niên kia, người thanh niên đó căn bản không chú ý tới động tác này của Bạch Tình Đình, hắn vẫn thản nhiên cười nói với Bạch Tình Đình.

Ngay ở cửa đại sảnh, Bạch Tình Đình bỗng dừng chân lại, nói với người thanh niên đó:

- Nãy anh nói định đi ăn ở quán nào?

- A, sao! Tình Đình, em đồng ý đi ăn cơm cùng anh rồi hả?

Hiển nhiên người thanh niên đó không ngờ tới Bạch Tình Đình sẽ nói như vậy, có đôi chút ngạc nhiên, ngay lập tức lại nói:

- Ở quán ăn đồ tây chỗ khách sạn anh đang ở, phong cảnh ở đó khá được, ăn xong cơm, chúng ta còn có thể đi uống rượu ở quán bar, em biết anh vừa về tới thành phố Vọng Hải, mọi thứ ở đây còn chưa quen lắm, chỉ đành ở quán bar uống rượu giết thời gian thôi, song, cảnh ở quán bar đó cũng không tồi, em biết không, anh trước giờ không nghĩ rằng ở thành phố Vọng Hải lại có được một quán bar Hồng Kong mỹ lệ như vậy.

Bạch Tình Đình không nói gì cả, cô khẽ liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi đang bước tới, khi cô nhìn thấy sắc mặt Diệp Lăng Phi có chút giận dữ, miệng khẽ nở nụ cười đắc ý, khe khẽ ưỡn ngực, tay phải giơ lên, nhìn đồng hồ, nói:

- Vốn tối nay em cần phải tham gia một bữa tiệc, anh cũng biết những người như chúng ta lúc nào cũng phải tham gia những bữa tiệc vô vị đó, có điều, em có thể xem xét...

Giọng nói của Bạch Tình Đình còn chưa dứt, đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Cô ấy nghĩ hôm nay sẽ về nhà thổi cơm!

Nói xong, Diệp Lăng Phi liền một tay nắm chặt lấy cánh tay Bạch Tình Đình, nói với người thanh niên kia:

- Vị tiên sinh này, xin lỗi nhé vợ tôi tối nay không có thời gian rảnh rồi, cô ấy còn phải về nhà chăm con, anh không biết à, ở nhà chúng tôi đang có đứa trẻ hơn ba tuổi cần mẹ nó về chăm sóc rồi, không nó sẽ khóc đó!

- Sao! Tình Đình em kết hôn rồi à, lại còn có con nữa!

Người thanh niên đó rất ngạc nhiên, hắn có chút ngượng ngùng nói:

- Anh đến cả chuyện này cũng không biết, là bạn học của em, thật sự không đáng!

- Diệp Lăng Phi, anh bỏ tay ra, anh làm gì thế hả!

Bạch Tình Đình hất mạnh tay Diệp Lăng Phi ra, cô nói với Diệp Lăng Phi:

- Anh đừng có nói vớ vẩn, tôi chẳng có quan hệ gì với anh cả!

Ngay sau đó, Bạch Tình Đình lại quay nhìn người thanh niên đó, nói:

- Trịnh Thiên Sư, anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, em còn trẻ thế này, kết hôn gì chứ, còn bao nhiêu đàn ông đang theo đuổi em, em phải suy xét xem thế nào đã chứ.

Bạch Tình Đình vừa nói vừa cố ý liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái.

- Có thế chứ, anh đang thắc mắc, sao Tình Đình lại kết hôn sớm như vậy!

Người thanh niên đó cười nói:

- Anh cũng chưa kết hôn, ở Hồng Kong những người độc thân quý tốc giống anh còn nhiều lắm, đương nhiên, anh và bọn họ không giống nhau rồi, anh không phải không muốn kết hôn, chỉ là vẫn chưa tìm được đối tượng kết hôn thích hợp thôi, em cũng biết, mấy cô gái ở Hồng Kong chỉ là loại tham tiền, giả tạo, suốt ngày chỉ biết trưng diện, chẳng có chút thông minh nào. Đối tượng kết hôn của anh chắc chắn phải thông minh chút, đương nhiên, nên giống Tình Đình đây!

- Cảm ơn anh quá khen!

Bạch Tình Đình cười nói:

- Thế tối nay chúng ta...

Bạch Tình Đình còn chưa nói xong, đã bị Diệp Lăng Phi kéo lại, lần này, Diệp Lăng Phi không nói nhiều, kéo thẳng Bạch Tình Đình đi.

- Anh làm gì thế hả?

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi nắm rất đau, cau mày nói:

- Anh còn không buông tay, tôi sẽ kêu cứu đó!

- Kêu đi, tôi xem ai dám tới. Ai dám tới đây, tôi sẽ cho kẻ đó thành tàn phế luôn!

Lời nói của Diệp Lăng Phi lúc này chẳng khác gì tên vô lại. Thái độ hung hăng, không sợ trời không sợ đất, cũng không nói đạo lý đó của hắn khiến Bạch Tình Đình phải ngậm miệng lại, chịu để Diệp Lăng Phi lôi ra bãi đỗ xe. Người thanh niên đó thấy Bạch Tình Đình bị một tên đàn ông lôi đi, nghĩ Bạch Tình Đình bị cưỡng ép. Hắn lúc này cũng muốn thể hiện mình là một người đàn ông. Hắn bước vội lên hai bước, cản Diệp Lăng Phi lại, rồi nghiêm giọng nói:

- Vị tiên sinh này, anh đang cưỡng ép người khác đó. Nếu anh không buông ra, tôi sẽ báo cảnh sát đó!

- Mày báo đi. Đây là chuyện trong nhà của tao. Mày báo thử xem, tao xem ai dám quản!

Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn tên đó, tức giận nói:

- Cút ngay cho tao, tao không muốn nhìn thấy mặt mày xuất hiện trước mặt vợ tao lần nữa đâu, bằng không, tao sẽ cho mày ra bã!

- Diệp Lăng Phi, anh ta là...

- Cô im đi!

Diệp Lăng Phi không biết cơn tức giận nóng như hỏa diệm sơn này từ đâu ra. Hắn quát Bạch Tình Đình:

- Tôi nói cô ngậm miệng lại cô có nghe thấy không hả. Tôi là chồng của cô, dù cô có thừa nhận hay không tôi cũng là người chồng trên pháp luật của cô. Nếu cô muốn đi chơi cùng thằng khác thì cũng được thôi, không vấn đề gì, ít ra cô cũng nên hoàn thành thủ tục ly hôn với tôi xong đã chứ. Đơn giản thế thôi. Giờ cô có vấn đề gì không hả?

Bạch Tình Đình trước giờ chưa từng thấy Diệp Lăng Phi dùng những lời lẽ như thế này nói với mình bao giờ. Bạch Tình Đình giờ mới nhìn thấy, Diệp Lăng Phi thực sự đang bốc hỏa, Bạch Tình Đình có chút hối hận, trong lòng thầm trách mình có chút quá đáng. Cô không dám nói nhiều nữa, đành nói với người thanh niên kia:

- Xin lỗi, chồng em hôm nay tâm tình không được tốt lắm. Em đi trước đây!

Nói xong, Bạch Tình Đình liền lên xe của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi sa sầm mặt lại, cũng lên xe, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe của tập đoàn Quốc tế Thế kỉ. Bạch Tình Đình ngồi trong xe, cứ xoa mãi cánh tay bị Diệp Lăng Phi nắm đỏ ửng lên, rồi lại thi thoảng trộm nhìn sắc mặt Diệp Lăng Phi, thấy sắc mặt Diệp Lăng Phi tức giận, như sắp muốn giết người vậy. Bạch Tình Đình trong lòng biết Diệp Lăng Phi lần này thực sự tức giận rồi, nên cô cũng không dám nói nhiều nữa.

Diệp Lăng Phi cũng không nói cho Bạch Tình Đình biết cần đi đâu. Diệp Lăng Phi cứ cho xe chạy rất nhanh. Mấy lần Bạch Tình Đình định nói với Diệp Lăng Phi nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh như tiền của Diệp Lăng Phi cô lại nuốt ngược lại những lời muốn nói.

Diệp Lăng Phi lái xe về biệt thự Nam Sơn, hắn cho xe dừng ở sân, chạy vòng qua bên kia xe, mở cửa. Bạch Tình Đình định đấu khẩu với Diệp Lăng Phi vài câu nữa nhưng thấy sắc mặt sắc lạnh của Diệp Lăng Phi, cô lại không dám nói gì nữa. Bạch Tình Đình im lặng. Diệp Lăng Phi có chút cáu giận, cúi người xuống ôm Bạch Tình Đình lên, rồi ôm thẳng cô lên phòng ngủ của hắn trên tầng hai.

- Rầm!

Diệp Lăng Phi vừa bước vào phòng ngủ liền ném thẳng Bạch Tình Đình xuống giường, ngay sau đó Diệp Lăng Phi liền tiến tới nằm đè lên người Bạch Tình Đình.

- Anh làm gì thế hả, không được, không được!

Bạch Tình Đình không biết Diệp Lăng Phi định làm gì, cô định đẩy Diệp Lăng Phi ra nhưng cơ thể Diệp Lăng Phi như vậy. Bạch Tình Đình sao chống cự nổi chứ. Diệp Lăng Phi đè Bạch Tình Đình xuống dưới giường, hai tay dùng lực nhéo nhéo cặp mông nõn nà của Bạch Tình Đình, miệng liền dán quá đôi môi mềm mỏng của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đẩy liền mấy cái cũng không sao đẩy được Diệp Lăng Phi ra ngoài.

Cô định dùng chân đạp Diệp Lăng Phi xuống, nhưng Diệp Lăng Phi lại đè chặt lấy chân của Bạch Tình Đình.

Hơi thở nặng nề từ lỗ mũi Diệp Lăng Phi thở ra, Diệp Lăng Phi sa sầm sắc mặt, ngẩng đầu lên, tay phải giật đứt bộ đồ của Bạch Tình Đình, xé toang bộ đồ xa xỉ này của Bạch Tình Đình. Cặp đùi nõn nà, xinh đẹp, khiến người khác phải lác mắt của Bạch Tình Đình đang lộ ra trước mắt.

- Ông xã, anh đừng thế mà, ông xã...

Bạch Tình Đình lúc này hoảng rồi, cô vội vàng nói:

- Ông xã, anh tin em đi, em và anh ta không có quan hệ gì cả!

Diệp Lăng Phi đâu có nghe được những lời này của Bạch Tình Đình chứ, hai tay hắn xé nát bộ quần áo đi làm của Bạch Tình Đình, ném phắt cái xuống sàn nhà. Ngay sau đó lại xé đứt chiếc áo ngực màu đen của Bạch Tình Đình, hai tay đè chặt lấy hai vai đang giãy dụa của Bạch Tình Đình, đưa miệng cắn lên nhũ hoa mềm mỏng, nõn nà, cao cao của Bạch Tình Đình, trong chốc lát, bộ ngực đẹp như hoa của Bạch Tình Đình đã in đầy vết răng của Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình không dám giằng co nữa, mà mở miệng nói:

- Ông xã, anh đừng thế mà, xin anh đó, em...

Ngay sau đó, Bạch Tình Đình liền kêu lên, cô cảm thấy có chút đau đau. Hai tay Diệp Lăng Phi dùng lực banh chân Bạch Tình Đình ra, hoàn toàn để hạ bộ của Bạch Tình Đình hiện rõ trước mặt hắn. Hai tay Diệp Lăng Phi kéo mạnh đùi Bạch Tình Đình ra, đưa miệng tiến qua, mạnh bạo. Bạch Tình Đình kêu rên thảm thiết, nhưng hình như không sao khiến Diệp Lăng Phi bớt hỏa được, hơn nữa, Diệp Lăng Phi càng lợi hại, nhanh chóng khiến hạ bộ của Bạch Tình Đình ướt sũng.

Diệp Lăng Phi mạnh mẽ lật người Bạch Tình Đình qua. Hai tay hắn nhéo nhéo cặp mông nõn nà của Bạch Tình Đình. Miệng hết sức ở dưới thân Bạch Tình Đình *. Bạch Tình Đình không dám giãy cũng không dám kháng cự nữa. Cô tựa như mất hết linh hồn, nhẫn chịu Diệp Lăng Phi *. Bạch Tình Đình lúc này chỉ biết cắn môi chịu đựng và cố ngăn dòng lệ đang xoay vòng xoay vòng trên khóe mắt.

Hai tay Diệp Lăng Phi không ngừng lưu lại những vết màu đỏ hồng trên khắp thân người nõn nà, mềm mại như em bé của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi lúc này cảm thấy trong người hắn như đang có một con dã thú đang gào thét. Trước đây, hắn chưa từng nghĩ sẽ để ý tới Bạch Tình Đình tới mức có chút biến thái như vậy. Hắn muốn Bạch Tình Đình trở thành gia tài của riêng hắn, chỉ cần có tên đàn ông nào nói chuyện với Bạch Tình Đình, hắn đều cảm thấy không vui. Diệp Lăng Phi căn bản không nghe thấy những lời lúc nãy của Bạch Tình Đình. Trong đầu hắn lúc này chỉ hiện lên khung cảnh lúc nãy Bạch Tình Đình và tên kia nói chuyện với nhau. Thái độ của Bạch Tình Đình chính xác đã chọc thương vào tính sở hữu vốn cất giấu bấy lâu nay của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi lâu rồi không có cảm giác điên cuồng như vậy, ngay cả thuốc mà Angel đưa cho Diệp Lăng Phi cũng đã ném thẳng vào góc bàn nào đó không thèm ngó ngàng tới rồi. Diệp Lăng Phi lúc này tựa như một con thú hoang, điên cuồng muốn nuốt sống con mồi của mình. Đây tựa như tâm lý độc chiếm vậy, Diệp Lăng Phi cũng không rõ hắn đang lo nghĩ điều gì, có lẽ, hắn lo Bạch Tình Đình sẽ rời xa hắn, hoặc hắn không thể tin vào chính mình, tóm lại, Diệp Lăng Phi biết hắn không phải vì giải dục vọng, lúc này, trong lòng hắn cũng không hề có sự tức giận đối với Bạch Tình Đình, mà là một cảm giác muốn thông qua quan hệ với Bạch Tình Đình để mãi mãi giữ lấy Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi không biết rằng hắn đang làm tổn thương Bạch Tình Đình. Hắn đưa môi lướt qua từng thớ thịt trên người Bạch Tình Đình, đưa môi mút mút tất cả nước * từ cơ thể Bạch Tình Đình tiết ra, trên môi hắn dính đầy mùi hương cơ thể Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi căn bản không biết hắn đang làm gì, chỉ biết gắng sức đưa môi*toàn bộ cơ thể Bạch Tình Đình. Khi hắn đưa môi hôn lên khuôn mặt Bạch Tình Đình, đầu lưỡi của hắn liền cảm thấy vị gì đó mặn mặn, hắn thấy trong miệng rất mặn, rất mặn, những tia máu đỏ tía trong mắt Diệp Lăng Phi bỗng nhiên biến mất, lưỡi hắn liếm đầy nước mắt của Bạch Tình Đình, giọt nước mắt đó khiến toàn bộ lí trí đã mất đi của hắn được khôi phục lại, hắn nhìn rõ thấy hai hàng nước mắt trên má Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi không dám tin khi nhìn thấy Bạch Tình Đình đang nằm dưới người hắn, cơ thể vốn trong trắng, nõn nà và mềm mại như ngọc kia hiện đầy những vết bầm tím, và đó chính là hậu quả do hắn gây ra. Một âm thanh nặng nề phát ra từ cổ họng Diệp Lăng Phi, hắn đứng phắt dậy, chạy thẳng ra ngoài.

Bạch Tình Đình nằm bất động trên giường khóc nức nở, cô khóc không phải vì những vết bầm tím trên người mà vì những tổn thương do Diệp Lăng Phi gây ra. Đối với Bạch Tình Đình, cô có thể sẵn sàng dâng hiến tất cả mọi thứ cho người đàn ông này, nhưng không phải trong tình cảnh như thế này, tất cả những gì mà Diệp Lăng Phi làm, khiến cô thấy sợ hãi, cô thật không thể tưởng tượng được người đàn ông giống như con dã thú lúc nãy lại chính là người mà cô yêu, không thể tin được đó lại là chồng của cô.

Bạch Tình Đình thậm chí còn nghĩ rằng người đàn ông đó là một con dã thú, đang cấu xé cơ thể cô. Bạch Tình Đình nằm trên giường hồi lâu, cô nghĩ rằng Diệp Lăng Phi sẽ còn quay lại cưỡng bức cô quan hệ với hắn. Bạch Tình Đình biết cô không đủ sức để chống lại Diệp Lăng Phi, nếu Diệp Lăng Phi muốn cưỡng ép cô quan hệ với hắn, thì quan hệ giữa cô và người đàn ông này sẽ thực sự chấm dứt. Vì người đàn ông này căn bản không hề yêu cô, nếu thực sự yêu thì đã không hết lần này tới lần khác làm tổn thương cô.

Bạch Tình Đình đợi, đợi Diệp Lăng Phi bước vào, đợi người đàn ông mà cô yêu thương sẽ cho cô một lý do khiến cô có thể chia tay, cho cô một lý do để cô không bao giờ đem lòng yêu thương hắn nữa.

Đợi mãi, đợi mãi, cũng không thấy Diệp Lăng Phi bước vào. Bạch Tình Đình từ trên giường ngồi dậy, cô để chân trần bước xuống giường. Bạch Tình Đình cũng không muốn mặc quần áo vào, cô cứ để trần như thế bước ra khỏi phòng ngủ của Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình vừa bước ra khỏi phòng ngủ của Diệp Lăng Phi liền nghe thấy tiếng rầm rầm từ dưới lầu vọng tới. Bạch Tình Đình bước tới bậc cầu thang, nhìn vọng xuống phía dưới, vừa nhìn xuống, cô liền sợ xanh mặt, chỉ thấy Diệp Lăng Phi đang nắm nắm đấm dội thẳng vào tường từng cú từng cú một, viên đá men trắng tuyết đó bị Diệp Lăng Phi đấm tan thành từng mảnh, bên trên còn dính đầy máu tươi của Diệp Lăng Phi.

- Ông xã, anh điên rồi sao!

Tuy vừa nãy trong lòng Bạch Tình Đình nghĩ cô sẽ không còn có bất cứ quan hệ nào với Diệp Lăng Phi nữa, nhưng đợi khi cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở dưới lầu như điên như dại giơ tay đấm thẳng vào viên gạch men, hơn nữa, trên tường còn dính đầy vết máu đỏ tươi của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cuống cuồng bước chạy xuống lầu, lao thẳng tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình đưa tay nắm chặt lấy tay phải của Diệp Lăng Phi, không để Diệp Lăng Phi điên loạn đấm lên tường nữa.

- Ông xã, anh làm gì thế, chẳng lẽ anh điên rồi sao, chẳng lẽ anh...

Khi Bạch Tình Đình nhìn thấy vết tích của hai dòng nước mắt trên khuôn mặt Diệp Lăng Phi, cô liền ngẩn người, không dám tin vào đây là sự thật. Diệp Lăng Phi đang khóc.

- Ông xã!

Bạch Tình Đình đưa tay ôm trọn Diệp Lăng Phi vào lòng, miệng nói:

- Ông xã, em biết, đều tại em, em không nên cố ý chọc giận anh, người đó tuy là bạn học của em, nhưng bọn em chỉ bàn chuyện công việc mà thôi, ông xã, em nói muốn ăn cơm với anh ta chỉ là cố tình... cố tình chọc giận anh mà thôi!

- Tình Đình, xin lỗi, thật sự xin lỗi!

Diệp Lăng Phi không hề ôm lấy Bạch Tình Đình, nhưng miệng hắn lại lầm bầm nói:

- Nãy thực sự không hiểu vì sao anh lại làm như vậy đối với em, anh không muốn làm tổn thương em, nhưng, anh lại từng bước từng bước làm tổn thương em sâu sắc. Tình Đình, anh xin lỗi. Nếu có thể, anh hy vọng mình chưa từng tới nước Anh, chưa từng làm qua chuyện buôn bán vũ khí, cũng chưa từng giết người, cũng chưa từng...

Diệp Lăng Phi lầm bẩm một hồi, tựa như muốn xả tất cả những lo lắng trong lòng ra.

Những áy náy, đau khổ trong lòng Diệp Lăng Phi lúc này không ai có thể hiểu được....

Trong phòng ngủ của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đang ngồi bên giường, Bạch Tình Đình đang để trần người ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. Tay cô nắm chặt lấy bàn tay phải của Diệp Lăng Phi, đang dùng thuốc đỏ bôi lên tay phải của Diệp Lăng Phi. Trên mặt Bạch Tình Đình lúc này hiện rõ nét đau lòng, vừa khẽ bôi thuốc lên tay Diệp Lăng Phi, vừa khẽ nói:

- Ông xã, sao anh lại làm thế chứ, em trước giờ chưa từng trách anh, đều trách em!

- Tình Đình, thật sự xin lỗi em!

Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt Bạch Tình Đình, nói:

- Anh thực sự không thể điều khiển nổi chính mình, anh thực sự không biết mình đang làm gì!

Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa đưa mắt nhìn qua những vết bầm tím do chính hắn gây ra trên người Bạch Tình Đình, hắn cúi mặt xuống, lại rơi vào yên lặng.

- Ông xã, em không hề trách anh, vừa nãy em đã nói rồi, chuyện này đều tại em, đều do em cố ý chọc giận anh, người đó tên là Trịnh Thiên Sư, là bạn học thời đại học của em. Sau khi tốt nghiệp đại học xong, anh ta đi Hồng Kong, giờ anh ta chính là Tổng giám đốc của công ty đã giật mất hạng mục nhà máy xưởng của chúng ta. Em và hắn không có chuyện gì cả, chỉ vì thấy anh đúng lúc bước tới cửa, em mới cố tình chọc tức anh thôi, tất cả là tại em!

- Tình Đình, em đừng nói nữa!

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tình Đình rồi từ từ nói:

- Tình Đình, chúng ta ly hôn đi. Lần này anh không hề nói đùa đâu, nãy anh cũng nói với em rồi, bệnh này của anh không thể chữa khỏi được. Angel đã giúp anh tìm rất nhiều thuốc, nhưng chỉ có thể khống chế được căn bệnh của anh thôi, không thể chữa trị dứt được. Thực tế, anh không hề biết chính mình đang làm gì, anh vốn không thể điều khiển nổi chính mình. Anh không thể lại làm hại em lần nữa, chỉ có cách anh rời xa em mới có thể không làm em tổn thương được!

- Ông xã, anh nói gì vậy, ly hôn, em không đồng ý, cả đời này em chỉ ở bên anh thôi!

Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nói ly hôn, cô nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, thái độ kiên quyết nói.

Diệp Lăng Phi bỗng cau mày, Bạch Tình Đình lập tức ý thức được cô đang làm đau Diệp Lăng Phi, giọng nói lập tức hiền hòa lại, liên miệng nói:

- Ông xã, em xin lỗi, em xin lỗi!

- Không sao, anh sớm đã quen rồi!

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Anh bị thương trên chiến trường còn nghiêm trọng hơn đây nhiều, chút thương tích nhỏ này có đáng gì.

Bạch Tình Đình bôi thuốc xong, lại dùng bông gạc cẩn thận băng lại cho Diệp Lăng Phi, vừa băng vừa nói:

- Ông xã, sau này anh không được phép nhắc tới chuyện ly hôn với em nữa, anh định rời xa em, đừng mơ nữa, cửa cũng không có đâu. Còn về bệnh mà anh nói, em thấy chỉ là bệnh tâm lý thôi, đợi mai em tìm bác sĩ tâm lý tới xem bệnh cho anh!

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, chầm chậm nói:

- Tình Đình, em thật sự không sợ anh sao? Em không lo anh sẽ lại làm tổn thương em sao?

Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:

- Vì anh là người đàn ông mà em yêu, anh là người thân của em, em không sợ anh đâu.