Chương 652: Nụ cười của Bạch Tình Đình

Tiểu Triệu cũng thật là, sớm không tới, muộn không tới, đợi đúng lúc Chu Hân Mính hôn Diệp Lăng Phi thì hắn mới xách hộp cơm trên tay lao thẳng vào phòng Chu Hân Mính. Lúc hắn nhìn thấy Chu Hân Mính hôn Diệp Lăng Phi, hắn đã muốn chạy ra nhưng không kịp nữa.

Tiểu Triệu chỉ đành dày mặt, vờ như không nhìn thấy động tác hôn Diệp Lăng Phi lúc nãy của Chu Hân Mính. Hắn đặt hộp cơm lên bàn, cười nói:

- Diệp đại ca, chắc anh cũng chưa ăn nhỉ, ở đây em còn một suất nữa, Diệp đại ca anh nhân lúc còn nóng ăn đi nhé!

- Thế sao được!

Diệp Lăng Phi cũng mặt dày không kém, không thấy ngại khi bị Tiểu Triệu nhìn thấy chuyện giữa hắn và Chu Hân Mính, còn nói:

- Tiểu Triệu, xuất này bao nhiêu, để tôi trả cậu.

- Thôi, thôi ạ, em vẫn còn có chuyện ở bên ngoài, em ra đây ạ!

Tiểu Triệu nói xong, vội vàng quay người, chạy thẳng ra ngoài. Lúc hắn rời khỏi phòng làm việc của Chu Hân Mính, còn cố ý chốt cửa phòng của Chu Hân Mính lại.

Đợi Tiểu Triệu vừa đi khỏi, Chu Hân Mính liền hờn dỗi nói với Diệp Lăng Phi:

- Đều tại anh cả, anh nói xem không có việc gì thì tới đây làm gì chứ, giờ thì hay rồi, để Tiểu Triệu nhìn thấy rồi, nếu Tiểu Triệu đi nói linh tinh thì sau này em còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa!

- Hân Mính, đừng làm mọi chuyện nghiêm trọng nên như thế. Chúng ta đều đã lớn cả rồi, còn có chuyện gì phải sợ nữa chứ!

Diệp Lăng Phi chẳng hề để ý chút nào, mở hộp cơm ra, cầm đũa lên nói:

- Trời đất, cá thơm thịt ngon, cảnh sát các em cũng xa hoa quá nhỉ, chỗ cơm này cũng phải mười lăm đồng đó nhỉ, anh trước giờ chưa ăn qua hộp cơm nào mười lăm đồng thế này đâu!

- Đúng rồi, anh đều đi nhà hàng khách sạn ăn cơm, một bữa cũng khoảng tám chín mươi đồng thôi mà, cảnh sát chúng em đâu dám nhiều tiền thế mà so với anh.

Chu Hân Mính cố tình đấu khẩu với Diệp Lăng Phi.

- Hân Mính, em đừng nói những lời như thế nữa, tiền của anh không phải để cho phụ nữ các em tiêu sao.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay ôm lấy eo Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính à, tiền của anh không phải tiền của em chắc, em nói có phải không?

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi ôm eo, liền giãy dụa mấy cái, càng bị Diệp Lăng Phi ôm chặt hơn. Chu Hân Mính cũng không cưỡng lại làm gì nữa. Cô lắc lắc cặp mông của mình, ngồi sát trên người Diệp Lăng Phi, tay phải cầm đũa, nói với Diệp Lăng Phi:

- Nãy anh bảo có chuyện muốn nói với em mà, rốt cục là có chuyện gì thế?

- À, em xem, trí nhớ của anh tồi thật đó, suýt nữa quên mất chuyện chính.

Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, em nhớ anh có nhắc qua với em về tên sát thủ kia không?

- Ừm, anh có nói rồi!

Chu Hân Mính gắp một miếng thịt, đút vào miệng Diệp Lăng Phi, rồi cô lại gắp lấy một miếng, đút vào miệng mình. Vừa nhai thịt vừa nói:

- Hắn làm sao?

Diệp Lăng Phi nuốt ực miếng thịt trong miệng một cái, rồi hắn nghiêm túc nói với Chu Hân Mính:

- Anh điều tra được sau khi Sở Thiếu Lăng tới thành phố Vọng Hải được hai ngày thì có một kẻ tên là Trình Quân cũng tới, tướng mạo và đặc điểm của hắn rất giống với tên sát thủ đó. Theo anh được biết, Trình Quân là sát thủ chuyên nghiệp của Sở Thiên Dương. Chuyên giúp Sở Thiên Dương dọn những kẻ ngăn cản bước đường của hắn.

- Trình Quân?

Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới người này, liền đặt ngay đũa xuống, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Tên Trình Quân đó lai lịch thế nào?

- Nghe nói hắn từng làm lính đánh thuê, sau mới tới Hồng Kong. Tên này ra tay rất nham hiểm, nhưng cũng rất cẩn trọng. Dường như chưa từng thất bại bao giờ. Là một tên rất lợi hại!

Chu Hân Mính cau mày, nói:

- Như lời anh nói, có phải lần này Sở Thiên Dương phái Sở Thiếu Lăng trở về không phải để con trai hắn du sơn ngoạn thủy, mà là mang theo một mục đích quan trọng đến thành phố Vọng Hải. Còn tên Trình Quân kia cũng là do Sở Thiên Dương phái tới để hỗ trợ Sở Thiếu Lăng. Thậm chí, có khả năng chuyện sát hại các đường chủ của bang Búa rìu vừa rồi đều là do Trình Quân làm. Nếu thật như vậy thì mục đích lần này của Sở Thiên Dương là gì?

- Cái này thì anh không rõ!

Diệp Lăng Phi ngả người về sau, kéo Chu Hân Mính dựa vào lòng hắn. Thân người Chu Hân Mính dựa trọn vào lòng Diệp Lăng Phi.

Tay phải Diệp Lăng Phi từ dưới nách tiến thẳng vào vùng ngực sữa của Chu Hân Mính, ôm trọn lấy ngực Chu Hân Mính, vừa nhéo, vuốt vừa nói:

- Anh thấy Sở Thiên Dương muốn bang Búa rìu nội chiến, để rồi từ đó trở thành bá chủ trong giới xã hội đen ở thành phố Vọng Hải.

Ngực Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi tập kích, mắt cô liền liếc qua cửa một cái, thấy cửa phòng đã được đóng kín, dù có người lao vào, cô cũng có thể kịp thời ứng phó, chứ không đến nỗi lại bị người khác nhìn thấy cô và Diệp Lăng Phi đang ân ái trong phòng. Song, Chu Hân Mính vẫn thấy mình nên cẩn thận là trên hết, cô nghiêng người qua, để tay mình đặt giữa cô và Diệp Lăng Phi, ngăn không cho tay Diệp Lăng Phi vuốt ve ngực sữa của cô, miệng khẽ nói:

- Anh đừng có to gan như thế, em nói thật đó, nếu để các đồng nghiệp nhìn thấy, thì không hay đâu. Hơn nữa, anh cũng đâu có thiếu đàn bà, việc gì mà cứ như tên sói chết đói thế hả, chẳng lẽ anh nhịn chút cũng không được sao!

- Hân Mính, em đừng có nói linh tình, anh không thiếu đàn bà khi nào, cứ như anh là tình thánh không bằng ấy.

Diệp Lăng Phi vừa nói, vừa rút tay khỏi ngực sữa của Chu Hân Mính, tay phải hắn lại từ phía dưới áo luồn vào bên trong áo cảnh sát của Chu Hân Mính, rồi hắn lướt nhẹ tay theo làn da mịn màng của Chu Hân Mính tiến lên trên, vừa nãy chỉ là vuốt ve bộ ngực sữa của Chu Hân Mính, giờ hắn được trực tiếp ôm trọn lấy chiếc áo ngực của Chu Hân Mính. Tay hắn ra sức đẩy chiếc áo nhỏ của Chu Hân Mính xuống, tay phải đang ôm chặt lấy phần trên của bộ ngực sữa của Chu Hân Mính, nắm chặt lấy trái nho hồng tươi đầy quyến rũ của Chu Hân Mính.

- Hân Mính, thế này được chưa!

Diệp Lăng Phi đã được ăn lại còn la làng, lần này thì hắn càng mạnh dạn hơn, kéo thẳng tay vào ôm trọn lấy bộ ngực sữa của Chu Hân Mính. Nhưng miệng Diệp Lăng Phi lại nói:

- Không ai nhìn được đâu!

- Anh thật là!

Chu Hân Mính có chút bất lực, cô cảm thấy người cô bắt đầu có cảm giác*. Bất giác cô kẹp chặt hai đùi lại, cố gắng tựa sát người vào người Diệp Lăng Phi, mở miệng khẽ nói:

- Thôi nào, đừng đùa nữa, anh nói chuyện của tên Trình Quân đó đi, mục đích của Sở Thiếu Lăng tới thành phố Vọng Hải chắc chắn không hề đơn giản. Anh đoán xem khả năng là gì?

- Một mặt để công kích bang Búa rìu. Từ các vụ án gần đây có thể thấy, Sở Thiếu Lăng rất có khả năng là kẻ cầm đầu, giật dây phía sau, cố tình diệt những đường chủ trung thành với Tiêu Triều Dương, từ đó để Tiêu Triều Dương hiểu lầm tất cả là do Tống Thi làm, hy vọng bang Búa rìu nội chiến. Một khi loại bỏ được Tống Thi, chắc chắn sẽ khiến lòng người trong bang Búa rìu hoảng loạn. Sở Thiếu Lăng lúc này có thể dễ dàng chiếm được bang Búa rìu, song, nếu thật như vậy, thế thì tên Sở Thiếu Lăng này không dễ đối phó chút nào. Em biết không, Sở Thiếu Lăng giờ đang tạo mối quan hệ vói Tiêu Triều Dương, làm đủ mọi cách để hai bang có thể hòa hảo, thân thiện với nhau đó!

Chu Hân Mính nghe xong những lời phân tích của Diệp Lăng Phi, liền gật đầu nói:

- Em đã điều tra về tư liệu của Sở Thiếu Lăng, tên này rất quan trọng, tuy không có tư liệu nào nói tới việc Sở Thiếu Lăng có dính dáng tới chuyện của giới xã hội đen nhưng từ thân phận của Sở Thiếu Lăng có thể thấy hắn nhất định liên quan mật thiết tới bang hội 3K.

- Thế nên, anh nghĩ Sở Thiếu Lăng là người không đơn giản. Mặt khác, anh thấy Sở Thiếu Lăng lần này về khả năng không chỉ nhằm vào bang Búa rìu, có lẽ hắn còn có nhiệm vụ khác. Hân Mính, em có biết Sở Thiếu Lăng vừa xuống khỏi máy bay đã đi đâu không, chính là xưởng gia công thực phẩm ở thị trấn Tam Phổ!

Chu Hân Mính nghe xong liền ngạc nhiên hỏi:

- Hắn tới đó làm gì?

- Đúng đó, anh cũng thấy lạ!

Diệp Lăng Phi nói:

- Em nghĩ qua chưa, nếu ở đó không có gì quan trọng thì sao Sở Thiếu Lăng lại nhất thiết phải lập tức tới đó ngay sau khi vừa bước tới thành phố Vọng Hải, ở đó cũng đâu có mỹ nữ chứ. Sở Thiếu Lăng không nhất thiết phải gấp như thế chứ!

- Mỹ nữ gì hả, cả ngày chỉ biết có mỹ nữ thôi!

Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới mỹ nữ liền gắt gọng nói:

- Anh không nhắc tới mỹ nữ thì em còn không tức, nhắc tới em lại điên lên. Anh thấy Bạch Tình Đình có phải là mỹ nữ không, sao anh không biết trân trọng Bạch Tình Đình hả, em hỏi anh, hôm nay anh đã đi tìm Bạch Tình Đình chưa?

- Chẳng phải anh còn đang bận tối mắt tối mũi đây sao?

Diệp Lăng Phi bao biện nói.

- Biến, nhấc tay ra!

Chu Hân Mính có chút tức giận, dùng lực kéo mạnh, đẩy tay Diệp Lăng Phi từ trên người ra ngoài. Chu Hân Mính không để Diệp Lăng Phi sờ sờ ngực sữa của cô nữa. Diệp Lăng Phi thấy thế cùng chẳng hiểu tại sao Chu Hân Mính đang bình thường bỗng nhiên lại nổi giận đùng đúng thế. Hắn thực sự không hiểu Chu Hân Mính đang nghĩ gì, đành hỏi:

- Hân Mính, em sao thế hả, sao tự nhiên lại tức giận chứ!

- Không tức giận được sao, anh nói xem Tình Đình tốt như vậy, sao anh không chịu trân trọng hả. Chuyện sáng nay chính là cơ hội tốt cho anh đó, anh lại không chịu nắm lấy, anh nói em có thể không tức được sao?

Chu Hân Mính nói.

- Hân Mính, hôm nay anh thực sự rất bận mà!

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh đi tìm Tiêu Vũ Văn, Vũ Văn cũng thừa nhận là do cô ta bỏ, anh cũng định đi tìm Tình Đình rồi, nhưng lại được tin của Trình Quân, anh mới vội vàng tới đây!

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh lo em xảy ra chuyện mà!

Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa đưa tay ôm Chu Hân Mính vào lòng.

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi lo cô sẽ xảy ra chuyện, trong lòng cũng ấm áp hơn phần nào, nhẹ nhàng nói:

- Thôi được rồi, anh nhiều lí do quá đó!

- Sự thực là như thế mà!

Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính không còn tức giận nữa, liền đưa miệng dán tới, hôn lên đôi môi quyến rũ của Chu Hân Mính một cái, rồi nói:

- Hân Mính, nghề của em quá nguy hiềm, nên anh phải quan tâm em nhiều hơn!

- Em biết rồi!

Chu Hân Mính mặt ửng đỏ, ghé mặt vào ngực Diệp Lăng Phi, miệng dịu dàng nói:

- Em chỉ muốn anh và Tình Đình nhanh chóng làm hòa thôi. Anh không thể nịnh Tình Đình một chút sao? Quan hệ giữa hai người ôn hòa chút thì chết sao?

- Ừ, anh sẽ cố gắng!

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh nói bàn xong với em chuyện này, sẽ đi tìm Tình Đình luôn, thế được chưa?

Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi nói vậy liền gật đầu đồng ý. Diệp Lăng Phi nói tiếp:

- Chúng ta nói chuyện của Sở Thiếu Lăng đi, chuyện của Phó Hải lần này có khả năng chỉ là một mục tiêu để bang 3K đổi mục tiêu thôi, Phó Hải hiện đang là một trong những kẻ chủ chốt của bang 3K mà hiện nay cảnh sát nắm giữ nhiều chứng cứ nhất, một khi Phó Hải bị bắt, khả năng sẽ kéo theo càng nhiều thành viên của bang 3K sa lưới, từ đó, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới bang 3K. Sở Thiếu Lăng muốn diệt trừ Phó Hải, điều đó chứng minh bang 3K không còn cần bia đỡ đạn Phó Hải này nữa. Nói cách khác chính là Sở Thiên Dương ở Hồng Kong đã tìm được con đường tài lộc cho bang hội 3K rồi. Sở Thiếu Lăng lần này trở về, mục đích là để xóa sạch những chứng cứ của cảnh sát về 3K, thế nên, anh cho rằng xưởng gia công thực phẩm ở vùng ngoại ô kia là mấu chốt quan trọng để phá được toàn bộ bí mật này, đương nhiên, vấn đề quan trọng nhất hiện nay vẫn là làm thế nào để bảo vệ được Phó Hải, Hân Mính, anh nghĩ tên sát thủ đó, à, khả năng chính là Trình Quân sẽ tới ám sát Phó Hải, bọn em phải cẩn thận đó!

- Vâng, em biết rồi!

Chu Hân Mính nói xong, liền đứng dậy, cơm cũng không ăn, bước thẳng tới bàn làm việc. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính lại định làm việc, vội vàng nói:

- Hân Mính, em ăn cơm trước đã!

- Anh ăn đi!

Chu Hân Mính đầu cũng không buồn ngẩng lên nhìn Diệp Lăng Phi, mắt dán vào màn hình máy tính nói:

- Phần của em anh cũng ăn luôn đi, giờ em phải bố trí lại công việc mới được!

- Vội gì chứ, ăn cơm đã nào, cũng không phải nhọc tới mức đó đâu!

Diệp Lăng Phi nói xong liền bước tới bên Chu Hân Mính, sau một hồi nịnh nọt, ôm ấp mới đưa Chu Hân Mính quay lại bàn ăn được. Chu Hân Mính ăn rất nhanh, ào cái đã ăn xong, cô đặt hộp cơm xuống, nói:

- Xong rồi, em ăn xong rồi!

- Anh cũng ăn no rồi!

Diệp Lăng Phi đặt đũa xuống, nói:

- Hân Mính, có cần anh ở bên em không?

- Thôi, không cần đâu, tối nay khả năng em phải tăng ca, có thể mấy ngày nữa em cũng không thể rời sở cảnh sát được, tối nay anh không cần phải ở đây đâu, anh tới thăm Tình Đình đi.

Chu Hân Mính nói.

- Được, lát nữa anh sẽ tới tập đoàn Quốc tế Thế kỉ tìm Tình Đình, ừm, không biết Tình Đình sẽ đối với anh thế nào đây?

Diệp Lăng Phi có chút lo lắng nói:

- Anh sợ Tình Đình sẽ tức giận lắm!

- Mặt anh dày như vậy, còn sợ Tình Đình giận gì chứ, anh đừng có ở đây mà lãng phí thời gian nữa, nhanh tới tập đoàn Quốc tế Thế kỉ nịnh Tình Đình đi.

Chu Hân Mính vừa nói vừa đẩy thằng Diệp Lăng Phi ra khỏi văn phòng, ngay sau đó cô liền đóng sầm cửa lại.

Diệp Lăng Phi bất lực lắc lắc đầu, xoay người bước ra phía cửa sở cảnh sát. Kết quả vừa tới đại sảnh, liền Gặp ngay Tiểu Triệu, Tiểu Triệu vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi liền nói:

- Diệp đại ca, anh phải đi rồi ạ!

- Ừm!

Diệp Lăng Phi trả lời nói.

- Diệp đại ca, em không nhìn thấy đâu, rất hoan nghênh anh lại tới đây!

Tiểu Triệu bỗng dưng thốt ra câu này khiến Diệp Lăng Phi giật mình, ngay sau đó lại cười bước đi.

Diệp Lăng Phi lái xe tới tìm Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, hắn nên nói chuyện với Tình Đình. Dù sao ít nhất cũng nên hỏi rõ sáng nay đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi cho xe dừng tại bãi đỗ xe của tập đoàn Quốc tế Thế kỉ, xuống xe, vừa bước tới cửa đại sảnh của tập đoàn Quốc tế Thế kỉ, hắn liền nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc trang phục công sở xinh đẹp đang đứng cùng một thanh niên rất anh tuấn bước ra. Bạch Tình Đình nở nụ cười rất tươi, thi thoảng lại quay sang mỉm cười với người thanh niên đó. Nụ cười này khiến Diệp Lăng Phi có chút ghen tức, Diệp Lăng Phi giờ mới biết, hắn luôn để ý chuyện Bạch Tình Đình quá thân thiết với người đàn ông khác.