Chương 651: Lai lịch của Trình Quân

Bỗng dưng lại chuốc lấy phiền phức lớn rồi. Diệp Lăng Phi cảm thấy mình thật sự vướng phải rắc rối lớn rồi. Tiểu nha đầu Tiêu Vũ Văn này nói gì mà yêu hắn rồi chứ. Diệp Lăng Phi cứ nghĩ tới phong cách hành sự của Tiêu Vũ Văn là lại thấy nếu hắn có chuyện gì mờ ám với Tiêu Vũ Văn thì đúng sai lầm lớn nhất của cuộc đời hắn.

Trước sau gì Tiêu Vũ Văn cũng không chịu nói thật cho Diệp Lăng Phi biết liệu có phải tối qua cô và hắn có quan hệ với nhau không. Tiêu Vũ Văn chỉ đưa cho Diệp Lăng Phi một đáp án rất mơ hồ. Điều này khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy não mình như bị phủ sương mờ, mơ hồ chẳng hiểu thế nào. Nhưng, dù sao Diệp Lăng Phi cũng đạt được một câu trả lời từ miệng của Tiêu Vũ Văn, rằng đúng tối qua Tiêu Vũ Văn đã bỏ thuốc vào trong rượu. Thế nên mọi người tối qua mới điên cuồng như vậy.

Rời khỏi chỗ của Tiêu Vũ Văn, Diệp Lăng Phi lái xe, định tới chỗ Chu Hân Mính. Nhưng vừa lái xe tới cổng khu nơi Tiêu Vũ Văn ở, hắn liền nhận được điện thoại của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình nói cho Diệp Lăng Phi biết cô đã mua vé tàu lúc bốn giờ chiều. Cô muốn ngồi tàu hỏa rời thành phố Vọng Hải.

- Sao lại vội như vậy? Đình Đình, không phải em định ở tại thành phố Vọng Hải hai ngày nữa sao?

Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Vu Đình Đình, thấy Vu Đình Đình nói muốn đi, hắn cảm thấy Vu Đình Đình có chút gấp gáp. Lo tại mình không có thời gian ở bên cạnh Vu Đình Đình, khiến Vu Đình Đình muốn sớm rời khỏi thành phố Vọng Hải.

- Diệp đại ca, tối qua em nhận được điện thoại của nhà. Bà em bị bệnh nằm viện rồi. Em muốn sớm về nhà chăm bà!

Vu Đình Đình nói:

- Bà em rất thương em. Em lo bà có chuyện.

- Ra là chuyện đó à!

Diệp Lăng Phi biết Vu Đình Đình vội vàng rời khỏi thành phố Vọng Hải không phải do mình, nên mới thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lăng Phi nói với Vu Đình Đình:

- Đình Đình, thế này đi. Giờ anh sẽ tới biệt thự gặp em. Buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm, rồi chiều anh lái xe đưa em ra tàu!

Vu Đình Đình chầm chậm nói:

- Diệp đại ca, em lo nếu anh đưa em ra tàu sẽ làm nhỡ thời gian của anh.

Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng này của Vu Đình Đình thì thầm cười trộm, nói:

- Tiểu nha đầu, rõ ràng muốn gặp anh lại còn lo sẽ làm mất thời gian của anh!

Diệp Lăng Phi nói qua điện thoại:

- Đình Đình yên tâm đi. Hôm nay anh sẽ dành phần lớn thời gian cho em!

Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu bên kia điện thoại Vu Đình Đình thở dài nhẹ nhõm, rất rõ, vừa nãy Vu Đình Đình sợ Diệp Lăng Phi nói không có thời gian. Giờ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói có đầy thời gian cho cô. Vu Đình Đình mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình nói chuyện xong. Hắn liền chuyển hướng xe lao thẳng về biệt thự cạnh quảng trường Hải Tinh.

Đợi Diệp Lăng Phi đến tới biệt thự cảnh quảng trường Hải Tinh cũng đã sắp trưa rồi. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ hay là đưa Vu Đình Đình đi lượn một vòng rồi bốn giờ chiều đưa Vu Đình Đình ra tàu.

Do đó, Diệp Lăng Phi không hề lái xe vào biệt thự, mà dừng ngay tại cửa biệt thự. Gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, để Vu Đình Đình ra ngoài đi ăn cơm. Nhưng Vu Đình Đình hiển nhiên không muốn ra ngoài ăn cơm. Cô nói với Diệp Lăng Phi rằng cô đã làm xong cơm rồi. Buổi trưa ăn cơm ở nhà. Diệp Lăng Phi không muốn phá hỏng ý của Vu Đình Đình, hắn cũng không nói nhiều, lái xe vào trong biệt thự.

Lúc Diệp Lăng Phi bước vào biệt thự. Vu Đình Đình đang ở trong bếp bận rộn làm cơm. Chỉ thấy Vu Đình Đình thân mặc chiếc áo ngủ tơ tằm, hai dây mỏng manh, để lộ cánh tay trắng nõn của cô ra ngoài. Từ bộ đồ tựa trong suốt kia. Diệp Lăng Phi có thể nhìn thấy rõ trên cặp mông nõn nà của Vu Đình Đình có mặc chiếc quần nhỏ màu hồng phấn đầy gợi tình.

Vu Đình Đình bận bịu trong bếp. Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa bếp, chăm chú nhìn chiếc quần nhỏ màu hồng phấn đầy gợi tình kia của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình giật mình quay đầu lại, thấy ánh mắt Diệp Lăng Phi đang dán vào hạ bộ của cô. Mặt cô liền đỏ ửng lên, nhẹ nhàng nói:

- Em…em lần trước cùng chị Hiểu Uyển đi dạo mua, chị Hiểu Uyển cũng có một cái. Thôi, thôi nào Diệp đại ca, anh đừng nhìn người ta như thế chứ. Mau ra ngoài đi, em làm cũng sắp xong rồi!

Diệp Lăng Phi bị Vu Đình Đình đẩy ra ngoài. Hắn cười nói:

- Được thôi, Đình Đình, em cứ làm đi. Anh ra phòng khách xem phim chút. Nhớ làm xong cơm thì gọi anh nhé!

- Dạ, em biết rồi! Diệp đại ca, anh mau đi đi!

Vu Đình Đình giục nói.

Diệp Lăng Phi ra phòng khách, mở tivi xem. Hắn cầm chiếc điều khiển tivi rồi quay lại chiếc ghế sofa, ngồi xuống. Nhấn bừa một kênh chiếu phim xem. Diệp Lăng Phi không thích xem phim, hắn cảm thấy những thứ trong phim giả thế nào ấy, chỉ là giờ không có việc gì làm nên Diệp Lăng Phi đành xem tivi mà thôi.

Kết quả, Diệp Lăng Phi ngồi xem ngồi xem, rồi nằm xuống ghế sofa ngủ luôn.

- Diệp đại ca, dậy ăn cơm thôi!

Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng nói dễ thương của Vu Đình Đình vọng bên tai, liền mở mắt dậy. Vừa ngồi dậy, liền dụi dụi mắt mình, nói:

- Tối qua anh ngủ không được tốt lắm, nãy xem phim nên ngủ quên mất!

- Diệp đại ca, ăn cơm trước đã!

Vu Đình Đình đưa tay, nắm lấy tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Được, ăn cơm trước đã!

Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa đứng dậy. Hắn cùng Vu Đình Đình bước vào phòng ăn.

Vu Đình Đình làm hai món rau một món thức ăn mặn. Tay nghề của Vu Đình Đình không tồi. Lại đúng dịp Diệp Lăng Phi đang đói. Liền lúc ăn hết hai bát cơm. Ăn xong, Diệp Lăng Phi liền vỗ vỗ bụng, nói:

- Đình Đình, anh ăn no rồi!

- Diệp đại ca, em dọn đã nhé!

Vu Đình Đình vừa nói vừa đứng dậy, cô bưng bát đũa vào phòng bếp. Vu Đình Đình vặn vòi nước, vừa định rửa bát liền bị Diệp Lăng Phi từ sau lưng ôm chặt lấy. Vu Đình Đình khẽ nghiêng đầu, nói nhẹ nhàng với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, em đang rửa bát. Không… không nên… Vu Đình Đình còn chưa nói xong đã bị Diệp Lăng Phi đưa miệng qua hôn chặt lấy miệng cô. Vu Đình Đình quay người lại, cặp mông nõn nà dựa vào bồn rửa bát. Hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi hôn nhau mãnh liệt.

Tay Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vén chiếc váy ngủ mong manh của Vu Đình Đình lên. Hai tay ôm chặt lấy mông Vu Đình Đình, nhấc bổng Vu Đình Đình lên.

- Đình Đình, chúng ta ở đây hay lên trên phòng?

Diệp Lăng Phi cố ý hỏi Vu Đình Đình đang ngượng chín mặt. Ngực Vu Đình Đình dán chặt vào ngực Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt trắng hồng của cô đỏ ửng lên. Ánh mắt lộ vẻ ngượng ngùng, đầy cuốn hút. Vu Đình Đình mở đôi môi anh đào của mình, tiếng mềm như không còn chút sức lực nào, dịu dàng nói:

- Diệp đại ca, anh muốn ở đâu thì…thì ở đó.

- Tiểu nha đầu, thế anh ở đây luôn vậy!

Diệp Lăng Phi ôm Vu Đình Đình tới bên cửa. Đặt Vu Đình Đình xuống, ôm chặt lấy Vu Đình Đình, hai người hôn nhau rất say đắm. Vu Đình Đình chỉ thấy cả người cô nóng ran lên như muốn tan chảy ra vậy. Lưỡi cô cực độ cuốn lấy lưỡi của Diệp Lăng Phi.

Sau nụ hôn mãnh liệt đó, Diệp Lăng Phi liền xoay lưng Vu Đình Đình lại. Vu Đình Đình đặt hai tay lên tường, gắng giương mông thật cao lên. Tay Diệp Lăng Phi bắt đầu sờ vuốt mông Vu Đình Đình, cố ý dùng ngón tay nhấc chiếc quần nhỏ đầy gợi tình của Vu Đình Đình, cười xấu nói:

- Đình Đình, đây là ý của em hay là của Hiểu Uyển?

Vu Đình Đình lúc này sớm đã ngại nói không nên lời rồi. Cô cắn chặt môi, chỉ dùng sức đẩy thật cao cặp mông lên. Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình nhất quyết không nói. Trong lòng thầm nghĩ cũng không thể ép Vu Đình Đình quá. Tiểu nha đầu này chịu vì mình mà mặc chiếc quần đầy gợi tình này đã là không dễ dàng gì rồi. Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi không chọc Vu Đình Đình nữa. Mà dùng hết sức banh cặp mông nõn nà, trắng hồng, đầy sức đàn hồi của Vu Đình Đình ra, rồi hắn dán môi vào.

-A!

Vu Đình Đình rên lên một tiếng, cô khẽ lay động cặp mông của mình. Nhưng càng động, cô càng cảm thấy phía sau nóng rực, không thể nhịn được, những tiếng rên rỉ cứ thế nối tiếp nhau.

Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình đã lên tới cao trào. Hắn cũng không đợi nữa. Hai tay ôm lấy Vu Đình Đình, dùng sức cắm mạnh vào mông Vu Đình Đình. Mỗi lần công kích như thế đều phát ra những âm thanh tang tang… Lúc Dã Thú gọi điện thoại qua, Diệp Lăng Phi đang đổi tư thế của Vu Đình Đình. Hắn ôm Vu Đình Đình dậy. Đang trong lúc hưng phấn, Dã Thú lại gọi điện tới, Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Dã Thú, liền ôm Vu Đình Đình tới bên chiếc ghế sofa, đặt Vu Đình Đình nằm xuống dưới, vươn tay cầm lấy điện thoại nhận điện thoại:

- Đại ca, em tìm được rồi!

Dã Thú hét lớn.

- Ta biết rồi. Lát nữa gọi lại nhé, giờ ta đang bận chút việc!

Diệp Lăng Phi nói xong liền ném điện thoại lên ghế sofa, tiếp tục công kích Vu Đình Đình.

- Kỳ lạ, đại ca nói có việc!

Dã Thú đặt điện thoại xuống nói với Dã Lang.

- Dã Lang, cậu nói xem đại ca rốt cuộc có chuyện gì thế. Sao đến cả chuyện quan trọng thế này cũng không thèm quan tâm là sao!

Dã Lang khẽ lắc đầu, nói:

- Ai mà biết được chứ. Lát nữa anh hãy gọi điện qua. Đừng có chọc Satan mất vui!

- Được thôi! Lát nữa gọi vậy!

Dã Thú vừa định gác điện thoại cho vào túi, đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng rên của phụ nữ. Dã Thú bỗng hưng phấn hẳn lên. Hắn đưa điện thoại lên tai nghe. Vừa nghe xong, liền toét miệng cười phá lên.

- Anh cười gì thế hả?

Dã Lang không biết vì sao tên Dã Thú này đang bình thường tự nhiên lại cười làm gì chứ. Dã Lang vừa hỏi xong, liền thấy Dã Thú đưa tay ra hiệu im lặng. Sau đó, Dã Thú liền đưa điện thoại cho Dã Lang. Dã Lang vừa nghe xong, bình thường lạnh tanh như Dã Lang cũng nở nụ cười khe khẽ trên môi.

Dã Thú lại lấy điện thoại lại. Sau đó Dã Thú liền giơ tay nhìn đồng hồ. Dã Lang khẽ lắc lắc đầu. Dã Thú không thèm để ý, vẫn hứng thú nghe lén, chốc chốc lại giơ ngón tay cái lên với Dã Lang. Khẽ nói:

- Thấy không, đại ca vẫn là đại ca. Thật là lợi hại!

Sau khi tiếng rên rỉ của cô gái dứt xong. Dã Thú liền nhìn đồng hồ, nói:

- Trời, đại ca quá ác rồi, sắp bốn mươi phút rồi đó. Nếu tao mà gọi sớm trước hai tiếng thế có phải đại ca đã làm hai tiếng bốn mươi phút hơn không, ừm, tao thấy đại ca chắc chắn làm được điều đó!

- Dã Thú, nếu không muốn bị Satan đập bể đầu thì tắt ngay điện thoại đi. Đừng để tới lúc Satan phát hiện ngươi đang nghe trộm.

Dã Lang nói.

Dã Thú nghe xong liền vội vàng cúp ngay điện thoại. Mở miệng nói:

- Dã Lang, vẫn là cậu thông minh. Nếu đại ca biết điện thoại vẫn chưa tắt, mọi chuyện bị tao nghe lén. Đại ca chắc sẽ lọc da tao ra mất. Dã Lang, cậu nói xem giờ nên làm thế nào. Nhỡ lúc đại ca gọi điện thoại, phát hiện máy vẫn chưa tắt thì sao. Thế thì tao chết chắc rồi. Tao thấy mau gọi điện thoại qua, để đại ca không phát hiện ra được!

Dã Thú lầm bầm nói, định gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi.

- Dã Thú, anh điên à. Giờ mà anh gọi điện qua thì chết là chắc.

Dã Lang nói.

- Satan là người thông minh. Đương nhiên sẽ nghĩ ngay sao anh lại gọi điện đúng lúc anh ấy vừa xong việc. Đây chăng phải là tự tìm đến cái chết sao?

- Dã Lang, cậu nói đúng * quá đi. Sao tôi không nghĩ tới điểm này nhỉ?

Dã Thú và Dã Lang nói chuyện quen rồi. Lời nào cũng có thể nói ra được. Dã Thú vỗ mạnh lên vai Dã Lang, hỏi:

- Dã Lang, giờ chúng ta nên làm thế nào đây?

- Đợi thôi, đợi Satan gọi điện cho anh!

Dã Lang nói.

Vu Đình Đình mềm nhũn người nằm trong bồn tắm. Cuộc mây mưa lúc nãy khiến Đình Đình cảm thấy suýt nữa là tèo rồi. Lúc này Vu Đình Đình đang nằm trong bồn tắm nghĩ lại những hưng phấn và hạnh phúc lúc cùng với Diệp Lăng Phi làm chuyện đó. Vu Đình Đình cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Trên khuôn mặt cô hiện rõ cảm giác được thỏa mãn đầy hạnh phúc của phụ nữ.

Diệp Lăng Phi trần truồng đứng ngoài phòng tắm. Hắn vừa cùng Vu Đình Đình làm chuyện yêu đương xong, liền ôm Vu Đình Đình đặt ngay vào bồn tắm. Nếu chiều nay Vu Đình Đình không phải đi, chắc chắc Diệp Lăng Phi lúc này sẽ ôm Vu Đình Đình nằm trên giường ngủ một giấc cho đã. Nhưng Vu Đình Đình chiều nay phải ra tàu, Diệp Lăng Phi để Vu Đình Đình tắm trong nước nóng trước, để người thoải mái chút. Như thế mới có thể hồi sức để về nhà được.

Còn Diệp Lăng Phi lại nghiêng người đứng ngoài phòng tắm gọi điện cho Dã Thú. Nãy hắn và Vu Đình Đình quấn quýt bên nhau. Dã Thú gọi điện qua nói điều tra được cái gì đó. Chỉ là lúc đó Diệp Lăng Phi đang toàn tâm toàn ý lo lâm trận nên chẳng thèm để ý tới lời Dã Thú nói.

Lúc này, Diệp Lăng Phi mới gọi điện thoại cho Dã Thú. Diệp Lăng Phi vừa gọi tới, Dã Thú liền nhấc máy nghe luôn. Cứ như hắn đang cầm điện thoại trong tay vậy. Diệp Lăng Phi thắc mắc hỏi:

- Dã Thú, cậu luôn đặt điện thoại trong tay để ngồi nhìn đó à?

- Không… không ạ. Em chỉ là đặt điện thoại ở trên bàn, không ngờ đại ca đã gọi điện tới, ừm, đại ca, nếu anh không tin thì cứ hỏi Dã Lang này. Dã Lang luôn ở bên cạnh em nãy giờ. Anh không tin thì có thể hỏi nó!

Dã Thú nói.

- Dã Thú, sao anh cứ cảm thấy cậu kỳ quặc thế nào ấy nhỉ, chẳng giống tính cách thường ngày của cậu gì cả!

Diệp Lăng Phi lầm bầm một câu, rồi lại chuyển ngay qua chủ đề khác, nói:

- Thôi, được rồi. Đừng nói tới chuyện này nữa. Nãy cậu gọi điện thoại làm gì thế, cậu nói đã điều tra được gì rồi?

Dã Thú nghe thấy Diệp Lăng Phi không truy hỏi tiếp nữa mà hỏi sang mình đã điều tra được gì. Hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:

- Đại ca, em đã tìm được lai lịch của tên sát thủ đó rồi.

Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy thế, liền sực tỉnh, vội vàng nói:

- Nói nhanh, rốt cục tên khốn nạn đó từ đâu tới!

- Đại ca, em tra được tên Sở Thiên Dương đó có một trợ thủ rất lợi hại, sai, không phải là trợ thủ, mà là sát thủ chuyên nghiệp được tên khốn nạn Sở Thiên Dương nuôi dưỡng, đào tạo.

- Hắn tên Trình Quân, từng làm lính đánh thuê. Sau tới Hồng Kong, gặp phải Sở Thiên Dương. Nghe nói tên này rất lợi hại, gan lớn nhưng lại rất cẩn thận. Trước giờ chưa từng thất bại qua, tướng mạo và đặc điểm của Trình Quân rất giống với tướng mạo và đặc điểm của tên sát thủ mà anh miêu tả. Hơn nữa, hai ngày sau khi Sở Thiếu Lăng tới thành phố Vọng Hải, hắn cũng tới thành phố Vọng Hải. Hắn vừa tới thành phố Vọng Hải liền biến mất luôn, không ai biết tên này đã đi đâu nữa!

Dã Thú một hơi thuật lại toàn bộ tư liệu liên quan tới Trình Quân. Sau khi nghe xong, Diệp Lăng Phi chỉ ừm một tiếng, nói:

- Dã Thú, lần này cậu làm khá lắm!

- Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca!

- Dã Thú, ngươi hôm nay có vấn đề gì à. Lúc nào mà cũng biết nói cảm ơn rồi hả. Ra đường gặp ma à!

Diệp Lăng Phi càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ. Song, hắn cũng không có tâm trạng đâu mà quan tâm nhiều tới việc tại sao Dã Thú lại kỳ quái như vậy.

- Dã Thú, cậu và Dã Lang lần này đã khổ rồi. Ta thấy những chuyện của đường chủ Búa rìu không cần phải giám sát kỹ nữa đâu, ba tên đó cứ ném ở bệnh viện để người của bang Búa rìu lo đi. Cậu và Dã Lang đi theo dõi Phó Hải đi. Anh thấy, tên Trình Quân đó có khả năng sẽ thủ tiêu Phó Hải đó.

- Dạ, đại ca, em và Dã Lang đi ngay đây ạ!

- Này… tiểu tử thối, ta còn chưa nói hết mà. Đã tắt điện thoại rồi!

Diệp Lăng Phi thấy Dã Lang nói xong liền cúp luôn điện thoại, hắn cũng tắt điện thoại, miệng lầm bầm nói:

- Rốt cuộc tên tiểu tử này làm sao thế không biết?

Diệp Lăng Phi vô tình nhấn phải nút hiển thị. Ngay sau đó màn hình liền hiển thị luôn nhật ký cuộc gọi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy luôn cuộc gọi trước của hắn kéo dài tới bốn mươi phút. Diệp Lăng Phi đột nhiên nghĩ ngay tới lúc hắn và Vu Đình Đình đang ân ái, mây mưa thì Dã Thú gọi điện qua. Còn hắn thì chưa tắt điện thoại đã ném ngay sang một bên!

- Tên tiểu tử chết tiệt này!

Diệp Lăng Phi bỗng chốc hiểu ngay mọi chuyện. Đợi hắn gọi điện lại cho Dã Thú thì điện thoại của Dã Thú đã tắt máy. Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:

- Lần này thật là xấu mặt không còn chỗ nào để nói rồi!

Diệp Lăng Phi lại quay lại phòng tắm. Lúc này, Vu Đình Đình đang nằm tắm trong bồn. Diệp Lăng Phi trần người bước vào, nói:

- Đình Đình, hay là chúng ta làm tắm uyên ương đi!

- Không được đâu. Diệp đại ca. Lát nữa em còn phải ra tàu cơ!

Vu Đình Đình thấy Diệp Lăng Phi định tắm uyên ương liền vội vàng nói. Lúc này Vu Đình Đình lo Diệp Lăng Phi vẫn còn muốn ân ái với cô, thế thì thật sự cô chịu không nổi đâu. May mà Diệp Lăng Phi chỉ nói đùa với cô. Thân thể hắn cũng không phải sắt thép. Tối qua chơi cũng quá mệt rồi. Nãy lại còn làm chuyện kia nữa. Cơ thể hắn vốn đã mệt mỏi rồi, hôm nay lại còn ân ái với Vu Đình Đình, sớm đã biết không thể lâm trận được nữa rồi.

Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng sợ hãi của Vu Đình Đình liền cười, bước tới bên bồn tắm, cúi người xuống, tay hắn nhéo nhéo lên bộ ngực sữa đầy rung động của Vu Đình Đình, rồi mới nói:

- Đình Đình, em tắm sạch sẽ đi, để người thoải mái chút. Sau đó thì về phòng ngủ đi nhé. Đợi tới giờ anh sẽ gọi em dậy. Từ đây lái xe ra bến tàu cũng không mất tới nửa tiếng đâu. Chúng ta có đi sớm quá thì em cũng phải đợi tàu, được không?

- Dạ vâng, em nghe lời Diệp đại ca.

Vu Đình Đình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, Vu Đình Đình trong lòng vẫn có chút khát vọng, nếu cô không phải nhanh chóng về nhà thăm bà, Vu Đình Đình nhất định sẽ cùng Diệp Lăng Phi mây mưa lần nữa. Thân thể cường tráng với những cú va chạm đầy mạnh mẽ của Diệp Lăng Phi khiến Vu Đình Đình như bị trúng độc vậy. Vu Đình Đình càng lúc càng trở nên thèm khát, không sao thoát ra được.

Diệp Lăng Phi đích thân tiễn Vu Đình Đình tới bên tàu. Ở bến tàu, Vu Đình Đình hiển nhiên không muốn xa Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi an ủi mãi mới làm Vu Đình Đình cười lên được và bước lên tàu.

Tiễn Vu Đình Đình đi, Diệp Lăng Phi cũng không quay về biệt thự mà lái xe đi tìm Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi đã biết chuyện của Trình Quân, nên muốn kể chuyện này cho Chu Hân Mính biết. Theo Diệp Lăng Phi, nếu tóm được tên Trình Quân này ra ngoài ánh sáng, thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ được sáng tỏ.

Lúc Diệp Lăng Phi lái xe tới đồn cảnh sát. Vừa hay gặp phải Tiểu Triệu trên tay đang xách hai hộp cơm từ ngoài bước vào. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy hộp cơm trong tay Tiểu Triệu liền cười hỏi:

- Tiểu Triệu, cậu đang làm gì thế, tối nay định trực ở đây sao?

Tiểu Triệu thấy Diệp Lăng Phi liền than khổ nói:

- Diệp đại ca, anh nói với đội trưởng Chu cho tụi em một tiếng đi. Cho bọn em về nhà ngủ giấc đi mà!

- Sao thế, chẳng lẽ tăng ca không tốt à?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Có phải có người đang đợi ở nhà không?

Tiểu Triệu lộ vẻ mặt thảm thương, nói:

- Diệp đại ca, anh đừng nói đùa với em nữa. Giờ em đến cả thời gian yêu đương cũng chẳng còn. Một ngày hai tư tiếng đều ở đây đợi lệnh, ít ra giờ còn được ở trong đồn cánh sát đó. Ai biết tối nay lại ở chỗ nào chứ!

- Câu này là ý gì hả?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên hỏi.

- A, Diệp đại ca, em nói nhầm!

Tiểu Triệu biết mình đã lỡ lời, liền vội vàng nói:

- Diệp đại ca, anh mau đi xem đội trưởng Chu của tụi em đi. À, anh giúp em đưa hai hộp cơm này cho đội trưởng Chu giùm em với nhé!

Diệp Lăng Phi cũng biết hắn không phải là người của cục cảnh sát. Có những chuyện Tiểu Triệu không thể nói cho hắn được. Hắn cũng không muốn ép Tiểu Triệu, chỉ đành cười nói:

- Được thôi, để tôi cầm vào cho!

- Dạ, Diệp đại ca, anh nhớ nói với đội trưởng Chu rằng không nên ôm hết mọi chuyện về mình, để tổ Trọng án lo cũng được mà!

Trước khi Diệp Lăng Phi bước vào, Tiểu Triệu không quên nhắc nhở Diệp Lăng Phi chuyện vụ án.

Diệp Lăng Phi đồng ý một tiếng, liền cầm hộp cơm bước vào cục cảnh sát. Hắn bước thẳng tới trước phòng làm việc của Chu Hân Mính, thông qua rèm cửa nhìn vào trong, liền thấy Chu Hân Mính đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc.

Diệp Lăng Phi đẩy cửa bước vào. Vừa cười vừa bước vào nói:

- Hân Minh, ăn cơm tối nào!

- Sao anh lại tới đây?

Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi tới. Cô đứng dậy, ngồi xuống ghế sofa.

Diệp Lăng Phi đặt hộp cơm trước mặt Chu Hân Mính, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói:

- Chẳng phải là anh nhớ em nên mới tới thăm em sao!

- Anh nhất định có chuyện gì đó!

Chu Hân Mính cầm đũa lên, nói:

- Em còn chưa hiểu anh hay sao, bộ dạng này của anh chắc chắn là có chuyện muốn nói.

- Anh có chuyện thật, hơn nữa lại là chuyện về tên sát thủ đó.

Diệp Lăng Phi cố ý khiêu khích Chu Hân Mính, nói:

- Có điều, anh còn có điều kiện nữa. Nào, thơm anh một cái nào, nếu không anh không nói đâu!

-Anh… !

Chu Hân Mính liếc nhìn cửa, thấy không có ai. Lao thẳng tới thơm lên má Diệp Lăng Phi một cái. Ngay lúc này, Tiểu Triệu lại xông thẳng vào. Tiểu Triệu vừa nhìn đã thấy môi Chu Hân Mính vừa mới rời khỏi môi Diệp Lăng Phi.