Chương 654: Hành tung của vú Ngô

Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói này của Bạch Tình Đình, hắn nhìn gương mặt hiền dịu của Bạch Tình Đình, từ từ nói:

- Tình Đình, thật sự anh mang nợ em quá nhiều, anh nên làm thế nào để bù đắp lại cho em?

- Em không cần anh bù đắp gì cả, anh vốn là chồng của em mà!

Bạch Tình Đình băng bó xong bàn tay phải bị thương của Diệp Lăng Phi, liền nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, em yêu anh, em cũng không cần quá nhiều, chỉ cần anh mãi bên em cùng nhau hưởng hạnh phúc mãi mãi là được rồi!

Diệp Lăng Phi xúc động, đưa tay chạm vào đôi vai nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình bất giác cả người run sợ. Diệp Lăng Phi lập tức rút tay lại. Bạch Tình Đình có chút hối hận nói:

- Ông xã, xin lỗi, em...

- Tình Đình, em không cần phải giải thích, trong lòng anh hiểu rất rõ!

Diệp Lăng Phi cảm thấy đầy ân hận nói với Bạch Tình Đình.

- Anh biết đây đều là những ảnh hưởng tâm lý do hành động lúc nãy của anh gây ra cho em.

- Ông xã, không phải...!

- Thôi, Tình Đình, em không cần phải giải thích nữa, trong lòng anh biết rất rõ mà!

Diệp Lăng Phi khẽ dịch sang bên cạnh, tạo một khoảng cách đối với Bạch Tình Đình, nói:

- Em cần có thời gian để lại tiếp nhận anh, đúng không?

- Ông xã, không phải như thế!

Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi tạo khoảng cách với mình, cô liền đưa mông dịch lại về phía Diệp Lăng Phi, ghé sát vào Diệp Lăng Phi, cơ thể cô dựa vào người Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:

- Em biết anh rất ân hận, chuyện ban nãy cũng không phải là điều anh muốn, thế nên không thể trách anh được, thật đó!

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, chỉ là em có chút sợ hãi, anh biết không, trước đây em rất sợ, rất nhát gan, rất lo, tuy nói muốn cùng ông xã làm chuyện đó, nhưng em lại sợ, ông xã, cho em chút thời gian được không, em tin em có thể làm được!

- Ừ, Tình Đình!

Diệp Lăng Phi gật đầu, nhìn Bạch Tình Đình nháy nháy mắt nói:

- Em đi tắm đi, anh thấy anh nên ra ngoài mua ít thuốc, nhìn những vết bầm tím trên người em, ừm....!

- Ông xã, em không sao đâu!

Bạch Tình Đình nhìn nhìn những vết bầm tím do ban nãy Diệp Lăng Phi cấu, nhéo mà tạo ra, khẽ cười nói:

- Dù sao ngoài ông xã của em ra, em cũng không cho ai khác nhìn, ông xã, chỉ cần anh không chê em là được rồi!

- Anh sao dám chê em chứ!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa định ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, nhưng lại dừng lại. Diệp Lăng Phi lo nếu hắn làm thế sẽ khiến tâm lý của Bạch Tình Đình chịu ảnh hưởng, hắn cố tránh những cảm giác khiến Bạch Tình Đình không thoải mái.

Lúc này Bạch Tình Đình bỗng đứng dậy, khẽ cười với Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, em đi tắm đây, anh nhìn người em này, bẩn chết được, anh đợi em chút nhé, lát em quay lại liền!

Bạch Tình Đình nói xong, liền để người trần như thế bước qua trước mặt Diệp Lăng Phi, bước thẳng vào phòng tắm.

Diệp Lăng Phi nằm trên giường, nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, rồi lại mở mắt ra. Hắn đang hồi tưởng lại chuyện lúc nãy. Diệp Lăng Phi càng cảm thấy có lỗi với Bạch Tình Đình, cứ nghĩ tới thân thể ngọc ngà không chút tì vết của Bạch Tình Đình bị hắn thô bạo làm tổn thương, trong lòng Diệp Lăng Phi lại thấy khó chịu.

Diệp Lăng Phi ngồi dây, hắn nhìn những mảnh quần áo rách nát trên sàn nhà, đó đều là do hắn xé. Diệp Lăng Phi lại khẽ thở dài, chậm bước ra khỏi phòng ngũ. Hắn vừa tới phòng tắm, liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vọng ra, trong đó còn pha cả tiếng khóc nức nở của cô gái.

Diệp Lăng Phi lại cảm thấy đau nhói trong lòng, đó là tiếng khóc của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình lúc nãy phải chịu rất nhiều ấm ức, hắn đưa tay định gõ cửa phòng tắm, nhưng lại dừng lại. Diệp Lăng Phi đứng ở cửa phòng tắm hồi lâu, đợi tới lúc tiếng khóc bên trong dừng hắn. Diệp Lăng Phi mới khẽ đưa tay gõ gõ cửa phòng tắm.

- Ông xã, anh đợi em chút, em tới ngay!

Tiếng của Bạch Tình Đình từ trong phòng tắm vọng ra, ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Tình Đình, khi Bạch Tình Đình mở cửa phòng ra. Diệp Lăng Phi liền thấy Bạch Tình Đình gắng gượng tỏ vẻ vui mừng, cố nở ra nụ cười, hỏi:

- Ông xã, em đang tắm mà, không được nhìn!

Mặt Diệp Lăng Phi hiện lên chút bi thương, giọng điệu cũng trầm hẳn, nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, xin lỗi!

- Anh làm gì thế, sao lại nói xin lỗi, em chẳng nói rồi sao, em không sao. Ông xã, không được nói xin lỗi nữa, nếu không.., nếu không đừng hòng được hôn em!

Diệp Lăng Phi không cảm thấy buồn cười bởi câu nói này của Bạch Tình Đình, hắn nhìn đôi mắt có chút sưng sưng của Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, có phải nãy em vừa khóc không, nếu em có gì ấm ức, em có thể trút hết lên anh được mà, nếu em cảm thấy đánh anh một trận có thể làm lòng em thoải mái chút thì đánh anh một trận cũng được!

- Ông xã, anh nói gì thế, sao em đánh anh được chứ!

Bạch Tình Đình dịu dàng nói.

- Em có khóc, nhưng không phải vì khi tắm, đau mà khóc, đều tại tên xấu xa như anh bắt nạt em, ừm, thế thì phạt anh vậy, giúp em tắm nào, có điều, không được nghĩ linh tinh**, không được nhân cơ hội sờ mó em đâu đó!

Bạch Tình Đình nói xong, liền cười thật tươi, đưa tay kéo tay trái Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, anh vào đi, nhanh, nhanh lên nào!

Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình kéo vào phòng tắm. Bạch Tình Đình để trần người bước vào bồn tắm, cô nằm xuống xong, liền giơ cao chân phải của mình lên, cười nói:

- Ông xã, phạt anh đó, tắm cho em đi, ừm, không được làm em đau đâu đó, nếu không em sẽ không thèm để ý tới anh nữa đâu!

Lúc này Diệp Lăng Phi một chút dục vọng cũng không có, nếu đổi thành trước đây, đứng trước cơ thề khiến người khác phải loạn nhịp thở này của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi chắc chắn sẽ cảm thấy dục vọng bùng phát, nhưng lúc này, trong mắt Diệp Lăng Phi chỉ nhìn thấy những vết thương bầm tím trên người Bạch Tình Đình do chính hắn gây ra, trong lòng hắn lại hối hận nối tiếp hối hận.

Diệp Lăng Phi kéo chiếc ghế nhựa ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, tay trái hắn cầm chiếc khăn tắm sạch sẽ khẽ lau lau chân của Bạch Tình Đình. Hắn lau rất cẩn thận, chỉ sợ làm đau Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình nằm trong bồn tắm, trong mắt cô lúc này chứa đầy sự dịu dàng, để ý nhìn người đàn ông vừa nãy làm tổn thương cô, người đàn ông mà cô yêu thương sâu đậm. Bạch Tình Đình lúc này mới phát hiện trên người Diệp Lăng Phi có một thứ mà trước giờ cô không nhìn thấy, đó chính là tình cảm dịu dàng xuất phát từ tâm của người đàn ông này. Bạch Tình Đình bất giác lại nghĩ tới lần đầu tiên cô và Diệp Lăng Phi gặp nhau, nghĩ tới từng giây, từng khắc từ khi cô và Diệp Lăng Phi bắt đầu làm quen tới bây giờ, bỗng, Bạch Tình Đình từ bồn tắm ngồi dậy, đưa miệng của cô tiến về phía Diệp Lăng Phi, thơm một cái lên má, sau đó lại nằm xuống bồn tắm.

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, không hiểu nhìn Bạch Tình Đình, chỉ thấy Bạch Tình Đình cười hì hì nói:

- Ông xã, bộ dạng của anh lúc này đáng yêu quá, em nhịn không nổi, nên muốn thơm một cái Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu nói:

- Người như anh thì lấy đâu ra đáng yêu chứ?

- Ông xã, sao anh lại không đáng yêu chứ, là anh không phát hiện ra thôi.

Bạch Tình Đình vừa nói vừa nhấc cái chân còn lại lên để Diệp Lăng Phi giúp cô lau, mở miệng nói:

- Em thấy ông xã rất đáng yêu, ông xã, anh biết nãy em khóc vì điều gì không?

- Không phải vì anh làm tổn thương em nên em khóc sao?

Diệp Lăng Phi lau xong một chiếc chân của Bạch Tình Đình, lại lau tới chiếc chân còn lại, tay hắn dính đầy bọt xà phòng, đặt vào bồn tắm, bọt xà phòng liền tan ra, hắn lại cẩn thận lau chân còn lại của Bạch Tình Đình. Tay Diệp Lăng Phi từ chân Diệp Lăng Phi lau thẳng tới hết đùi của Bạch Tình Đình, hắn rất tỉ mỉ và cẩn thận lau.

Bạch Tình Đình cảm thấy tay Diệp Lăng Phi chạm tới hạ bộ của cô, cô khẽ dịch dịch cặp mông của mình, cô nhìn mặt Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, nãy em khóc vì em không ngờ ông xã lại quan tâm tới em như vậy, trước giờ, em không biết ông xã có quan tâm tới em hay không, giờ, em biết rồi, em biết vị trí của em ở trong lòng anh quan trọng như thế nào. Ông xã, anh đã nghe câu sướng quá mà khóc chưa, vừa nãy em chính là như vậy đó. Hì hì ông xã, anh vì một người đàn ông mà ghen, tuy nãy bộ dạng ông xã lúc phát bệnh rất đáng sợ, nhưng, tất cả lại tại em mà phát bệnh, điều này có nghĩa là trong lòng ông xã, em đứng vị trí số một. Hì hì, em rất vui!

- Em đó, anh biết nói thế nào đây, thế mà còn vui, có phải em thích chịu đòn không!

Diệp Lăng Phi nói.

- Thế nào gọi là thích chịu đòn?

Bạch Tình Đình ngạc nhiên nói.

- Chính là một kiểu bị giày vò!

Diệp Lăng Phi không nói tới tính giày vò mà chỉ nói giày vò, hắn giải thích:

- Em bị anh bắt nạt thế mà còn vui, em nói xem có phải em có vấn đề không, anh thấy người bị bệnh tâm lý không phải là anh đâu mà là em đó!

Bạch Tình Đình cười hì hì nói:

- Anh mới cần bác sĩ tâm lý ấy.

- Nào, nằm yên đi, để anh lau người cho em!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay hắn dịch lên bụng Bạch Tình Đình, từ từ lau lên trên thân người Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình hai tay ôm lấy ngực, nói:

- Nhưng, không được động vào đây của em, ở đây đau lắm, đều tại anh...

Bạch Tình Đình đỏ mặt không nói tiếp được. Diệp Lăng Phi cũng không đùa Bạch Tình Đình, mà chuyển sang chủ đề khác, nói:

- Em nói cái tên Trịnh gì đó là bạn của em à, hắn sao lại tìm em?

- Em cũng không rõ!

Bạch Tình Đình nói.

- Anh ta muốn hai công ty hợp tác với nhau, muốn tiến hành xây dựng mảnh đất xưởng dệt kia, ông xã, anh biết hạng mục Trang viên Dương Quang của chúng ta cũng ở đó, nếu xưởng dệt kia mà không động công, tình thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hạng mục Trang viên Dương Quang của tập đoàn Quốc tế Thế Kỉ chúng ta, thế nên, em mới nói chuyện với anh ta lát. Nhưng anh ta vừa về tới thành phố Vọng Hải, còn chưa hiểu được tình hình ở đây, công ty bất động sản của anh ta ngay cả đội ngũ xây dựng cũng không có, sao có thể hợp tác với chúng ta được chứ, em nghĩ Trịnh Thiên Sư lần này tới tìm em, khả năng còn muốn xem em thế nào, ai biết công ty bất động sản của hắn có ý định gì chứ, đưa ra giá cao ngất trời như vậy để mua xưởng dệt, rõ ràng biết chắc chắn sẽ lỗ, lại còn đi nói chuyện hợp tác với chúng ta, em cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản.

- Ừm, em ra dáng một Tổng giám đốc rồi đó, gặp chuyện gì cũng nên nghĩ sâu chút!

Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, anh nói câu này em đừng giận nhé. Đứng trên góc độ quản lý tập đoàn. Trương Lộ Tuyết kinh nghiệm không bằng em, nhưng cô ta lại có một ưu điểm mà em luôn thiếu, chính là đa nghi, gặp phải chuyện gì Trương Lộ Tuyết cũng nghi ngờ, có nghĩa là cô ta rất bình tĩnh khi gặp phải bất cứ một vấn đề gì.

- Em biết!

Bạch Tình Đình lần này không hề tức giận, mà lại nói:

- Em với Trương Lộ Tuyết đấu đi đấu lại nhiều năm nay, đều chưa phân cao thấp, thực ra, ở góc độ cá nhân em thừa nhận Trương Lộ Tuyết có một số điểm hơn hẳn em, chỉ có điều bề ngoài em vẫn không muốn thừa nhận mà thôi!

- Lần này hai tập đoàn trao đổi cổ phiếu cho nhau chỉ là một chiêu giả tạo cho người ngoài nhìn mà thôi, tuy người đứng đằng sau hai tập đoàn đều là anh, nhưng người ngoài lại không biết điều đó. Anh cần thông qua cách này để người ngoài có lòng tin đối với cả hai tập đoàn, từ đó thu hút được càng nhiều nguồn vốn đầu tư vào cả hai tập đoàn. Đương nhiên, em sẽ nhượng quyền cho em quản lý cả hai tập đoàn này.

- Thật ạ?

Bạch Tình Đình vừa nghe thấy thế liền vui mừng hẳn lên, cô nhìn Diệp Lăng nói:

- Ông xã, không được lừa em đâu đó!

- Anh lừa em làm gì chứ!

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh biết kinh nghiệm quản lý tập đoàn của em phong phú hơn Trương Lộ Tuyết nhiều.

Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng dừng tay lại, nói:

- Bà xã, quay người lại, anh lau lưng cho em.

- Không cần đâu, tự em lau được rồi!

Bạch Tình Đình nhất định không chịu quay người qua, cô nhìn Diệp Lăng Phi mặt ửng đỏ, nói:

- Nãy anh làm chỗ đó đau chết được, em không muốn để anh lại động vào nữa đâu!

- Được thôi!

Diệp Lăng Phi cũng không ép Bạch Tình Đình, nói:

- Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, bà xã, em tắm đi, anh ra ngoài chút!

- Ông xã, anh ra ngoài làm gì?

Bạch Tình Đình ngạc nhiên, hỏi.

- Anh đi mua ít thuốc, thuốc giảm đau, ngốc ạ, ít ra cũng phải bôi thuốc giảm đau mới nhanh khỏi được chứ. Em đợi anh nhé, lát anh quay về liền!

Diệp Lăng Phi lái xe tới cửa hàng thuốc, mua một số thuốc giảm đau xong, rồi lại quay trở về biệt thự. Đợi lúc Diệp Lăng Phi cầm thuốc bước tới phòng Bạch Tình Đình thì không thấy Bạch Tình Đình trong phòng. Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn không nghĩ được Bạch Tình Đình chạy đi đâu, đành cầm thuốc quay về phòng ngủ của mình.

Đợi Diệp Lăng Phi vừa bước vào phòng ngủ liền nhìn thấy Bạch Tình Đình đang nằm trên giường của hắn, trên người mặc chiếc áo ngủ mong manh trong suốt. Bạch Tình Đình đang xem sách.

- Ông xã, anh về rồi!

Bạch Tình Đình đặt sách xuống nói:

- Phòng của em vẫn chưa thu dọn, bẩn chết được, chỉ đành ở phòng anh ngủ thôi, à, ông xã, mai anh có rảnh không, về nhà cùng em được không, em muốn lấy quần áo qua đây, anh xem, ở đây em chỉ còn mỗi chiếc áo ngủ này thôi, cả quần áo nhỏ cũng hết rồi.

- Ok!

Diệp Lăng Phi nói xong, liền bước tới bên giường, đặt thuốc xuống, nói:

- Đợi anh xoa thuốc xong cho em, anh ngủ ở phòng bên là được, em cứ ngủ ở đây đi.

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, hờn dỗi nói:

- Ông xã, em ngủ một mình sợ lắm, anh ngủ bên cạnh em đi, song, có một điều kiện!

- Không được động vào em!

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh đồng ý với em là được chứ gì!

- Không phải, điều kiện của em là anh phải để em ôm, anh không được ôm em!

Diệp Lăng Phi nghe xong, khẽ cười rồi gật đầu, coi như đã đồng ý.

Bạch Tình Đình cởi hết quần áo ra. Diệp Lăng Phi liền giúp Bạch Tình Đình xoa thuốc lên người. Khi Diệp Lăng Phi xoa tới cặp mông nõn nà của Bạch Tình Đình, thấy mông Bạch Tình Đình và hạ thân của cô đều ửng hồng, mới biết nãy hắn tàn bạo với Bạch Tình Đình thế nào. Vốn chỗ đó của Bạch Tình Đình đều là màu hồng phấn, giờ biến thành màu đỏ hết rồi. Bạch Tình Đình nâng cao mông lên, nói:

- Đều tại anh, người ta lớn thế này rồi còn chưa bị ai chạm vào đó đâu, đều tại anh khiến người ta thành ra thế này đây, mai em...

Bạch Tình Đình còn chưa nói xong, Diệp Lăng Phi đã dùng tay xoa thuốc vào, miệng cười nói:

- Bà xã, không sao, anh bảo đảm sau anh sẽ không chạm vào đó nữa!

- Em không thèm quan tâm tới anh nữa!

Bạch Tình Đình cảm thấy lạnh cả người, cô vội vàng quay người lại, hai chân kép kín vào nhau. Diệp Lăng Phi xoa xong thuốc cho Bạch Tình Đình, liền lên giường, hắn quả thật không ôm Bạch Tình Đình mà để Bạch Tình Đình ôm hắn.

Diệp Lăng Phi nằm trên giường định nói mấy câu với Bạch Tình Đình, bỗng nghiêng mặt qua, nhìn thấy mũi Bạch Tình Đình chạm vào mặt hắn. Bạch Tình Đình đang nhắm mắt, hơi thở đều đều, trông có vẻ như đã ngủ rồi.

Diệp Lăng Phi cười cười, rồi cũng nhắm mắt lại...

Lúc Diệp Lăng Phi tỉnh dậy, Bạch Tình Đình đã không còn bên cạnh hắn, chỉ còn phảng phất mùi cơ thể của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi bước ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy dưới nhà vọng lên tiếng của máy hút bụi. Diệp Lăng Phi bước xuống nhà, thì thấy Bạch Tình Đình đang mặc tạp dề, dọn dẹp sàn nhà.

Trên trán của cô toát ra bao nhiêu mồ hôi, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đã tỉnh dậy, cô liền đứng thẳng người lên, cười nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, em làm bữa sáng xong rồi, anh nhanh đi rửa mặt đi rồi còn ăn sáng!

- Tình Đình, em đừng làm mệt quá!

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình thế này, lòng thấy nhói đau, nói:

- Thế này đi, anh sẽ tuyển một bảo mẫu làm việc này!

- Cũng được đó, nhưng, nhất định phải giống vú Ngô!

Bạch Tình Đình khẽ xoa bụng đói của cô, miệng nói:

- Nếu vú Ngô không phải chăm sóc bố em, em thật sự muốn để vú Ngô qua đây!

- Được, anh nhất định sẽ tìm một bảo mẫu tới đây!

Diệp Lăng Phi vội vàng bước qua, đỡ Bạch Tình Đình ngồi xuống ghế sofa. Diệp Lăng Phi xoa bụng giúp Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã, em ngồi nghỉ lát đi, anh đi rửa mặt đã, chốc anh xuống liền, rồi chúng ta ăn sáng, về nhà em trước hay đi tìm bảo mẫu trước đây?

- Anh đi tìm bảo mẫu trước đi!

Bạch Tình Đình nói:

- Hôm nay em còn phải tới công ty, có rất nhiều việc cần giải quyết, thế này đi, tối nay anh tới công ty đón em, chúng ta sẽ cùng về nhà, tiện cầm quần áo của em qua đây luôn!

- Được thôi!

Diệp Lăng Phi đồng ý nói. Diệp Lăng Phi vừa định thơm lên má Bạch Tình Đình một cái, nhưng lại nén lại, hắn lo Bạch Tình Đình trong lòng vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện tối qua, hắn không nên gấp quá, thế nên hắn chỉ cười với Bạch Tình Đình, rồi lên tầng rửa mặt.

Diệp Lăng Phi thấy rõ, Bạch Tình Đình đã cố gắng rất nhiều để làm bữa sáng này, tuy tay nghề vẫn như trước đây, vẫn không ra đâu vào đâu cả, nhưng Diệp Lăng Phi lại ăn rất ngon, ngay cả tác giả của bữa sáng là Bạch Tình Đình đây cũng có chút cảm thấy khó mà nuốt được.

- Ông xã, em biết em làm rất dở, lần sau sẽ cố gắng học tốt hơn!

Bạch Tình Đình cảm thấy có lỗi nói.

- Không hề, rất ngon!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Món cháo này không tồi, ít ra cũng ra cháo gạo mà!

Bạch Tình Đình nghe thấy câu này của Diệp Lăng Phi liền phá lên cười. Diệp Lăng Phi cũng cười. Ăn cơm là ăn tình cảm, trong lòng vui vẻ thì dù cơm có khó ăn đến mấy cũng cảm thấy ngon!

Hai người rất nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Bạch Tình Đình thu dọn đồ xong, liền cùng Diệp Lăng Phi trở về nhà. Phải biết rằng tối qua Diệp Lăng Phi đã xé nát quần áo của cô, ngay cả nội y cũng bị xé hỏng rồi, Bạch Tình Đình không thể không quay về nhà để thay đồ, rồi mới tới công ty.

Diệp Lăng Phi đưa Bạch Tình Đình về tới nhà, nhưng hắn không vào nhà, mà ở bên ngoài đợi Bạch Tình Đình. Một lúc sau, Bạch Tình Đình liền cùng vú Ngô bước ra.

Bạch Tình Đình và vú Ngô lên xe, Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, anh cho vú Ngô ra bến xe khách với nhé!

- Được!

Diệp Lăng Phi đồng ý một tiếng, lái xe đưa vú Ngô ra bến xe khách, nhìn vú Ngô lên xe, Diệp Lăng Phi mới lái xe đưa Bạch Tình Đình đi làm.

Trên đường đi, Diệp Lăng Phi hỏi:

- Bà xã, vú Ngô đi đâu thế?

- Vú Ngô phải tới thị trấn, ai biết được, tóm lại, em nhớ từ lúc nhỏ vú Ngô cứ cách một khoảng thời gian lại tới thị trấn.

Bạch Tình Đình nói.

- Song, mỗi lần vú Ngô về tâm trạng đều không tốt!

- Chẳng lẽ vú Ngô có người nào đó ở thị trấn sao?

Diệp Lăng Phi tiện hỏi một câu.

- Anh đừng có nói bậy, em biết vú Ngô ở quê còn có người thân, nhưng, lâu rồi, vú Ngô chỉ về qua quê có hai lần thôi!

Diệp Lăng Phi không hỏi nữa, dù sao chuyện của vú Ngô cũng chẳng liên quan đến hắn, còn việc vú Ngô đi thị trấn làm gì cũng không liên quan gì tới Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tiễn Bạch Tình Đình tới tận cửa tập đoàn Quốc tế Thế Kỉ, ngay lúc Diệp Lăng Phi định rời đi, Bạch Tình Đình đứng trước mặt mọi người thơm lên má Diệp Lăng Phi một cái, rất ra dáng người vợ hiền, nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, đi đường cẩn thận đó!

- Sự ấm áp gia đình!

Diệp Lăng Phi cảm thấy trong lòng có một luồng khí ấm áp chạy qua, hắn nhìn Bạch Tình Đình bước vào đại sảnh của tập đoàn Quốc tế Thế Kỉ xong, rồi mới lái xe rời đi.

Trong lòng Diệp Lăng Phi trở nên rất vui. Hắn định đi tìm một công ty môi giới chính quy tìm giúp hắn một bảo mẫu tốt, đúng lúc này, hắn lại nhận được điện thoại của Chu Hân Mính.

Tối qua Chu Hân Mính không về nhà, nên không biết chuyện xảy ra giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Nếu Chu Hân Mính có ở nhà thì có thể khiến Diệp Lăng Phi tỉnh táo hơn. Dù sao, chuyện cũng đã xảy ra, dù có hối hận cũng chẳng còn cách nào. Diệp Lăng Phi lúc này nhận được điện thoại của Chu Hân Mính, trong lòng không khỏi có chút tức giận việc Chu Hân Mính tối qua tăng ca.

- Sao thế, tên Phó Hải đã chết chưa?

Vừa nhận điện thoại, còn chưa đợi Chu Hân Mính nói, Diệp Lăng Phi đã nói trước.

Câu này của Diệp Lăng Phi khiến Chu Hân Mính ngẩn người, cô gắng hỏi:

- Diệp Lăng Phi, anh sao biết được chuyện đó?

- Biết gì chứ?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, câu nói lúc nãy chỉ là do hắn tiện miệng nói ra thôi, không ngờ lại như thế này, hắn hoài nghi, không hiểu hỏi:

- Rốt cục là có chuyện gì thế?

- Phó Hải tối qua bị phục kích!

Chu Hân Mính nói:

- Hắn chỉ bị thương chút thôi, không vấn đề gì, giờ Phó Hải đang được đưa tới bệnh viện kiểm tra!

- Là ai đã làm, có phải tên sát thủ đó không?

Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy thể, liền vội vàng hỏi.

Nhưng câu trả lời của Chu Hân Mính lại khiến Diệp Lăng Phi thất vọng tràn trề, Chu Hân Mính nói cho Diệp Lăng Phi biết, tên sát thủ tới ám sát Phó Hải đã bị bắt, có điều tên đó sống chết cũng không chịu khai. Chu Hân Mính gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi chỉ là để báo cho Diệp Lăng Phi biết chuyện này mà thôi. Diệp Lăng Phi nghe xong, gật gật đầu, khi Diệp Lăng Phi vừa cúp điện thoại xong, bỗng trong đầu lóe lên một ý nghĩ, trong phút chốc, Diệp Lăng Phi đã hiểu được tất cả những chuyện vừa xảy ra.