Diệp Lăng Phi cả ngày đều nằm lì trong biệt thự với Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển giống như một cô nhóc bám lấy Diệp Lăng Phi. Thỉnh thoảng còn đòi mấy lần, Đường Hiêu Uyên lúc này sớm đã không còn là một cô gái chỉ biết e thẹn mà lúc đầu Diệp Lăng Phi quen biết.
Cứ thế ở cùng với người đẹp đáng yêu Đường Hiểu Uyển hưởng thụ, nếu không phải là Đường Hiểu Uyển chịu không nôi thì Diệp Lăng Phi cũng không biết còn chà đạp Đường Hiểu Uyển bao nhiêu lần nữa.
Diệp Lăng Phi trước lúc Vu Đình Đình trở về đã rời khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi dặn dò Đường Hiểu Uyển đợi lúc Vu Đình Đình về thì nói với Vu Đình Đình một tiếng là hắn đã về rồi, đợi lúc nào tiện hắn sẽ đến thăm Vu Đình Đình.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói vậy liền mím môi cười lén. Diệp Lăng Phi nhìn thấy hỏi:
- Tiểu nha đầu, em cười gì thế?
- Không cười gì cả!
Đường Hiểu Uyển không thừa nhận.
Có điều dưới sự ép buộc không tha của Diệp Lăng Phi thì cuối cùng Đường Hiểu Uyển cũng đã nói ra. Thì ra từ miệng của Vu Đình Đình Đường Hiểu Uyển đã biết mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình.
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong cười bảo:
- Vậy thì tốt rồi, đợi anh chơi song phi!
Trong ánh mắt ngờ nghệch không hiểu của Đường Hiểu Uyển thì Diệp Lăng Phi đã rời khỏi biệt thự.
Thường ngày lái xe quen rồi, giờ chen chúc trên xe buýt Diệp Lăng Phi có chút không được quen cho lắm. Hắn cảm giác trong xe buýt đâu đâu cũng toàn là người cả, đợi sau khi xuống xe Diệp Lăng Phi liền cảm giác mình đầy mồ hôi.
Trong lòng càng phát giác ra được thể chất của mình thật sự không được rồi. Hắn vừa xuống xe liền chạy, chạy bước nhỏ cả đoạn đường trở về biệt thự.
Lúc chạy đến cổng biệt thự liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu trước cửa. Diệp Lăng Phi đi sát lại gần chiếc xe cảnh sát thì nhìn thấy Chu Hân Mính đang ngồi trong xe nghe nhạc.
Diệp Lăng Phi gõ cửa xe, Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng trước xe liền tắt máy đẩy cửa xe cảnh sát và bước xuống.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính mặc đồ thường phục cười ha ha nói:
- Hân Mính nè, em làm gì thế hả, lái xe cảnh sát tới đây anh còn tưởng là em muốn bắt anh đó, khiến anh giật cả mình.
- Dẹp đi, nói chuyện chẳng nghiêm túc gì hết!
Chu Hân Mính đưa tay ra nói:
-Đưa đây!
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên thắc mắc hỏi:
- Đưa cái gì?
- Chìa khóa, còn phải để em nói sao?
Chu Hân Mính không khách khí nói.
- Em không có chìa khóa ở đây, đã đứng ngoài cống đợi anh. Anh thật sự cho là em không mệt sao, sao đưa đây, sau này tự em vào không cần phải đợi anh về.
Diệp Lăng Phi bật cười, quả thật Chu Hân Mính không xem mình là người ngoài. Mình vừa dọn đến khu biệt thự mới thì Chu Hân Mính đã đến đòi chìa khóa. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây đột nhiên thay đối ý nghĩ cảm thấy không ổn lắm, hình như có ẩn tình bên trong, hắn không hỏi nhiều rút chìa khóa từ trên người ra đặt vào tay Chu Hân Mính nói:
- Cho em đó, bảo bối Hân Mính của anh, hoan nghênh em thường xuyên đến chơi. Em không biết bây giờ anh cảm giác rất chi là cô đơn.
- Còn không phải tự anh chuốc lấy sao, thật là tự tìm mất vui.
Chu Hân Mính vứt câu này xong liền quay người đi đến trước cống biệt thự mở cửa ra.
Diệp Lăng Phi lại suy ngẫm câu nói này của Chu Hân Mính, luôn cảm giác hình như Chu Hân Mính đã biết điều gì đó.
Chu Hân Mính chạy xe đến trước gara để xe của Diệp Lăng Phi vừa mở cửa gara liền nhìn thấy bên trong có hai chiếc đang đô. Chu Hân Mính mím môi nói:
- Tiểu tử thối, Benz cơ đấy, em nói này Diệp Lăng Phi, anh định làm gì thế hả, xa xỉ thế.
- Xa xỉ gì chứ, đều là tiểu tử Dã Thú mua cho anh đó.
Diệp Lăng Phi đến bên cạnh Chu Hân Mính đưa tay ra ôm eo Chu Hân Mính nói:
- Bây giờ anh không thích chạy xe nữạ, chiếc Benz đó để ở đây cũng phí, hay em lấy nó mà đi.
- Thôi đi, em không dám chạy nó đâu.
Chu Hân Mính trừng Diệp Lăng Phi một cái không khách khí nói:
- Anh có phải không yên tâm không, bố em là thị trưởng, anh bảo em chạy chiếc Ben này đi trên đường chẳng phải chuốc thêm phiền phức cho bố em sao. Anh không nhìn xem thử bây giờ ngay cả xe của em em cũng không chạy nữa đó sao, chỉ chạy xe cảnh sát thôi, gần, đây tình thế căng thẳng, em chìm xuống sẽ tốt hơn.
- Ồ, thì ra là vậy, nói nữa ngày em cũng chỉ là dùng xe công làm xe tư. Cái này nếu đế người khác lôi ra thì cũng không phải là tin nóng hôi đó sao.
Diệp Lăng Phi vừa nói tay phải vừa véo mạnh cặp mông nhô lên đầy khiêu gợi bị chiếc quần bò bó sát lại của Chu Hân Mính. Nói:
- Anh cũng chỉ là vì tốt cho em thôi. Chạy xe của công chi bằng chạy xe của mình tốt hơn.
- Thôi đi, anh đừng có làm loạn lên thêm.
Chu Hân Mính nói xong hít mũi, cô nghiêng mặt quan sát Diệp Lăng Phi từ trên xuống dưới nói:
- Anh tắm chưa vậy? Sao nghe chua chua, toàn, là mùi mồ hôi.
- Báo cáo đồng chí cảnh sát, anh chạy từ trạm xe về đây vẫn, chưa đi tắm, báo cáo hết.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.
Chu Hân Mính vừa nghe đã nhíu mày nói:
- Đang yên đang lành sao anh không chạy xe lại đi học người ta chạy bộ vậy, không phải óc anh đã có vấn đề rồi chứ, mau đi tắm đi đừng có ở đây tào lao nữa.
- Vâng!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng rồi quay người đi vào biệt thự.
Chu Hân Mính nhìn theo bóng dáng Diệp Lăng Phi bất giác khẽ thở dài.
Diệp Lăng Phi đi thẳng vào phòng tắm. Cởi hết quần áo trên người ra ném vào trong máy giặt, trần truồng đứng dưới vòi hoa sen để cho dòng nước mát lạnh chảy từ đầu xuống khắp toàn thân.
Chu Hân Mính đi đến trước cửa phòng tắm, cô đưa tay ra gõ cửa nói với Diệp Lăng Phi ở bên trong:
- Anh ăn cơm chưa?
- Vẫn chưa ăn!
Diệp Lăng Phi đang chìm đầu bên trong nói với Chu Hân Mính đứng ngoài cửa phòng tắm:
- Anh cũng không biết trong nhà có gì nữa, thường ngày đều là do vú Ngô làm, anh vốn chẳng quan tâm đến những cái này. Bây giờ vú Ngô và Tình Đình đều không đến, anh ăn cơm cũng qua loa thôi, hình như trong tủ lạnh còn có mấy mịếng thịt đế bên trong!
- Đàn ông mà, đều luôn như vậy cả, tiều tử anh lười đến cực điếm rồi, ngay cả thức ăn cũng chẳng chuẩn bị mua. Được rồi, anh cứ từ từ tăm đi, em ra ngoài mua ít thức ăn.
Chu Hân Mính nói xong rời khỏi cửa phòng tam, Diệp Lăng Phi trong phòng tắm thầm cười hắc hắc, thầm đắc ý, xem ra tối nay có thể được ăn bữa tối do chính tay Chu Hân Mính nấu rồi.
Chu Hân Mính lái xe đi mua thức ăn, không quá hai mươi phút đã trở về, lúc Chu Hân Mính bỏ rau và thịt mua về vào tủ lạnh, Diệp Lăng Phi vẫn còn tắm trong phòng tắm. Chu Hân Mính lại đi đến trước cửa phòng tắn nói:
- Buối tối anh muốn ăn gì? Em có mua rau và thịt về rồi!
- Cái gì cũng được, chỉ cần bảo bối Chu Hân Mính nấu cho anh ăn anh đều thích hết.
- Ừm bảo bối Hân Mính, phiền em lấy cho anh cái khăn tắm!
- Đại thiếu giạ, anh không phải lần, nào tắm cũng không lấy khắn tắm đó chứ!
Chu Hân Mính nhíu mày trách móc nói.
- Anh cũng hơi quá đáng rồi đó, Tình Đình không có ở nhà anh liền tùy tiện làm lung tung phèn lên cả!
- Anh đâu có làm lung tung cái gì đâu!
Diệp Lăng Phi nói đến đây đột nhiên mở cửa phòng tắm ra. Cơ thể trần truồng vẫn còn nhỏ từng giọt nước xuống, hắn đứng trước cửa phòng tắm nói:
- Trong nhà ngoài anh ra chẳng có người nào khác, cho dù anh có tran truồng không mặc gì cũng chẳng sao, cũng chẳng có ai nhìn thấy cả, em nói có đúng thế không?
Chu Hân Mính không ngờ Diệp Lăng Phi trần truồng mở cửa phòng tắm, cô có chút bất ngờ, nhưng lúc nhìn thấy cơ thể đẹp đầy sức sống của Diệp Lăng Phi, Chu Hàn Minh cảm giác trong lòng nóng rưng lên, rất lâu rồi không có tiếp xúc thân mật với Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính đã sớm cảm giác trong lòng có chút ngứa ngáy. Bây giờ lại tận mắt nhìn thấy cơ thế đầy sức mê hoặc của Diệp Lăng Phi liền cảm thấy dục hỏa trong lòng mình bị Diệp Lăng Phi gợi dậy, không dám nhìn tiếp lẩm bẩm nói:
- Em đi lấy là được chứ gì, xem bộ dạng anh kìa, chẳng chút ý tứ gì hết.
Nói xong Chu Hân Mính làm động tác chuẩn bị đi liền bị Diệp Lăng Phi túm lấy cánh tay phải và kéo Chu Hân Mính qua.
Cơ thế Chu Hân Mính nóng bừng lên, toàn thân cảm giác mềm nhũn cả ra, bị Diệp Lăng Phi kéo vào trong phòng tắm. Cô nhẹ nhàng nói:
- Anh làm gì thế? Bên trong toàn nước là nước, nếu quần áo em bị ướt hết thì phải làm sao đây.
Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Chu Hân Mính, bên dưới của Diệp Lăng Phi rõ ràng đã căng cứng cả lên rồi. hắn cười xấu xa nói:
- Vậy thì bảo bối Hân Mính của anh cởi hết ra là được thôi, cùng anh tắm uyên ương.
Chu Hân Mính vừa nghe thì lo lắng trong lòng nói:
- Nhưng em .., nhưng em vẫn chưa tới chu kỳ an toàn.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng đó của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi thấy buồn cười trong lòng, hắn nhìn ra được Chu Hân Mính rất khát vọng điều đó nhưng lại lo sợ phát sinh ngoài ý muốn, Diệp Lăng Phi cuối đầu nói bên tai Chu Hân Mính:
- Không sao, anh đã có chuẩn bị rồi, em vào đây trước, anh lập tức quay lại chừ.
Nói xong Diệp Lăng Phi tran truồng chạy ra khỏi phòng tắm.
Nghe Diệp Lăng Phi nói vậy Chu Hân Mính mới yên tâm hơn, lúc đầu cô còn lo Diệp Lăng Phi không chịu làm vậy, nhưng nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có ý kiến gì cả Chu Hân Mính mới trút được gánh nặng trong lòng. Cô ở trong phòng tắm cởi hết quần áo ra không còn mảnh vải che thân bước vào bồn tắm mở van vòi tắm ra, một dòng nước ấm từ vòi tắm chảy xuống khắp cơ thể Chu Hân Mính. Những dòng nước chảy thẳng xuống kẽ giữa cặp mông nhô cao của cô.
Diệp Lăng Phi rất nhanh đã trở lại, tay hắn cầm theo bao cao su mở cửa phòng tắm liền nhìn thấy Chu Hân Mính đang quay lưng lại phía mình, những dòng nước chảy dài sau tấm lưng trắng nõn nà của cô. Diệp Lăng Phi tuy mới quấn quýt với Đường Hiểu Uyển lúc trưa, nhưng cơ thể mềm mại của Đường Hiểu Uyển vẫn không thế nào khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy thỏa mãn triệt đế, vừa nhìn thấy tư thế khiêu gợi của Chu Hân Mính Diệp Lăng Phi lại nối dục vọng lên, vội vàng bước vào trong phòng tắm ôm chặt Chu Hân Mính từ phía sau.
Hai tay Diệp Lăng Phi ra sức bóp đôi ngực căng tròn của Chu Hân Mính, bên dưới dán chặt vào giữa hai chân Chu Hân. Minh ra sức cọ sát nó.
Chu Hân Mính quay đau lại hai tay chống vào thành tường hôn Diệp Lăng Phi mănh liệt, giữa Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính không còn bất kỳ bí mật gì nữa cả, Chu Hân Mính có thể trút bỏ tất cả trước mặt Diệp Lăng Phi, khát vọng trong lòng cô đều được giải phóng, Chu Hân Mính lúc này không còn là một cô cảnh sát nữa mà là một cô gái muốn cùng người đàn ông trong lòng mình yêu điên cuồng.
Cơ thế hai người đều nóng cả lên, hai tay Diệp Lăng Phi đỡ lấy eo của Chu Hân Mính, dòng nước mát chảy lên người hắn.
Diệp Lăng Phi dùng lực đâm vào từ phía sau, hai chân Chu Hân Mính đứng thẳng vểnh mông, theo từng đợt đâm vào rút ra đôi ngực cô lắc lư lên xuống, từ trong chiếc miệng thơm xinh xắn đáng yêu của cô phát ra tiếng rên rỉ khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hồn phách tan biến.