Diệp Lăng Phi cánh tay để trần xào rau trong nhà bếp, miệng hắn lẩm bẩm nói:
- Thói đời là thế đó, mình bỏ sức ra đế làm cho người măn nguyện, cuôi cùng mình vẫn phải đích thân làm cơm, trời ạ, chẳng lẽ làm đàn ông thật khô như vậy sao.
Bụp!
Chu Hân Mính đứng sau lưng Diệp Lăng Phi đá vào chân Diệp Lăng Phi một cái, mặt cô vẫn còn đỏ lửa tình chưa tan hết, bên dưới mặt chiếc quần bò phía trên chỉ mặt chiếc áo ngực đứng sau lưng Diệp Lăng Phi nói:
- Anh lẩm bẩm gì thế hả!
Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn thấy Chu Hân Mính hắn vội cười ha ha nói:
- Hân Mính, sao em không nằm trên giường thêm một lát nữa, lúc nãy mệt quá rồi hay là em nằm thêm một lúc cho khỏe, em xem, anh sắp xào xong hết rau rồi, đợi anh xào xong thì gọi em.
- Em nam không yên!
Chu Hân Mính nhìn thức ăn trong nồi lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Em lo anh xào rau thành thuốc độc mất.
- Em yên tâm đi, tài nghệ nấu ăn của anh tuyệt đối không tồi đâu.
Diệp Lăng Phi đậy nắp nồi , lại quay người ôm Chu Hân Mính đi ra phòng ăn, hắn kéo ghế ra cho Chu Hân Mính ngồi xuống, cười ha ha nói:
- Bảo bối Hân Mính của anh lúc nãy mệt quá rồi, đương nhiên anh phái đích thân xuống bếp bô dưỡng cho bảo bối em chứ.
- Lúc nãy hình như anh không có nói như vậy, anh nói đă ráng dốc sức ra để cho em mãn nguyện mà!
Chu Hân Mính nghiêng mắt lại nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Có đúng thế không?
- Đâu có đâu, em nghe nhầm rồi, là anh nói anh đă rất mãn nguyện!
Diệp Lăng Phi vội vàng giãi thích.
- Đàn ông mà, phải luôn chăm sóc phụ nữ nhiều hơn, càng huống hồ chi phụ nữ cũng chăng dê chịu, còn phải rên rỉ nữa rất chi là hao phí thể lực!
- Dẹp đi, anh lại ở đây nói bậy bạ nữa.
Lúc Chu Hân Mính nghe thấy Diệp Lăng Phi nói "phụ nữ cũng rất chi là hao phí thể lực" liền nhíu mày không vui nói:
- Hay anh tự thử xem sao.
- Vâng, vâng, anh nói sai rồi!
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.
- Được rồi, anh thừa nhận anh sai rồi, em ngồi ỡ đây đợi anh, anh sẽ nhanh chóng mang thức ăn lên.
Nói xong Diệp Lăng Phi lại quay người đi xuống nhà bêp.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng bưng hai đĩa rau xào lên, han lại bới hai bát cơm bưng lên rồi ngồi bên cạnh Chu Hân Mính thúc giục:
- Hân Mính, thử tài nghệ của anh thế nào.
Chu Hân Mính cầm đũa lên gắp một miếng rau xanh cho vào miệng nhai, sau đó chậmrãi nói:
- Tài nghệ của anh cũng xấp xỉ với vú Ngô rồi đó, thật nhớ những ngày có vú Ngô, toàn được ăn những món ngon.
Tay Diệp Lăng Phi cầm đũa lên nghe Chu Hân Mính nhắc đến vú Ngô luôn cảm giác Chu Hân Mính muốn nói gì, han bỏ đũa xuống đưa tay ra ôm cái eo trơn mềm của Chu Hân Mính, bồng Chu Hân Mính ngồi lên đùi mình.
- Anh làm gì thế, ăn cơm cũng không để cho em được ăn yên nữa.
Chu Hân Mính không hiêu Diệp Lăng Phi muốn làm gì, cái mông đàn hồi của cô ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi, tay phải bất giác ôm chặt lấy cô Diệp Lăng Phi, giống như tiêu cô nương ở nhà vậy, dán chặt cơ thể vào người Diệp Lăng Phi, miệng ngượng ngùng nói kèm theo chút ngọt ngào:
- Đừng như vậy, ăn cơm đi, nếu như anh cứ ồn lên tiếp như vậy thì đến khi nào mới ăn cơm xong đây. Tối em còn phải về nhà, ăn cơm sớm đi.
Tay trái Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính, tay phải ôm gót chân Chu Hân Mính tháo giày của cô ra, nhìn đôi bàn chân trăng mịn của cô nói:
- Về nhà làm gì, tối nay đừng về ở lại cùng anh đi. Em không thây là ở đây ngoài anh ra cũng chăng còn có ai nữa, tối anh ngủ rất cô đơn.
Tay trái Chu Hân Mính nhéo cánh tay của Diệp Lăng Phi, chiêc môi nhỏ xinh khẽ hờ ra trách móc nói:
- Đó chăng phải tự anh chuốc lấy đó sao, anh nói cho em biết, rốt cuộc là đă xảy ra chuyện gì thế, trưa nay Tình Đình đến tìm em, em thấy tâm trạng Tình Đình không được tốt lắm, em hòi thì mới biết là đã xảy ra chuyện, em hết cách nói với anh rồi, chuyện bên ngoài của anh không phải là em không biết, chẳng qua là không muốn quân thôi. Em nghĩ chỉ cần Tình Đình không biết thì chẳng sao cả. Bây giờ thấy anh gây ra chuyện đến nôi Tình Đình hình như rất thất vọng về anh, nói gì mà sau này không muốn nhìn thấy anh nữa.
Diệp Lăng Phi sớm đă liệu ra Chu Hân Mính tim mình là có chuyện, chỉ có điều không ngờ là Bạch Tình Đình đă đến tìm Chu Hân Mính, nghĩ cặn kẽ chút thì cũng chỉ có chuyện này. Trong lòng Bạch Tình Đình nhất định là rất bực bội, mà Chu Hân Mính lại là bạn thân của Bạch Tình Đình, không nói với Chu Hân Mính thì Bạch Tình Đình còn có thể nói với ai được nữa chứ.
Tay phái Diệp Lăng Phi đang véo bàn chân ngọc ngà của Chu Hân Mính, vừa nghe Chu Hân Mính nói vậy Diệp Lăng Phi khẽ thờ dài nói:
- Anh cũng đâu có muốn làm mọi chuyện trờ nên thế này, Hân Mính, anh nói với em là chuyện đó thật sự ngoài ý muốn. Chỉ là đã xảy ra rồi thì anh có nói thế nào cũng vô ích. Chí ít sau này anh và Tình Đình sẽ thế nào, anh chỉ còn có thể xem phản ứng của Tình Đình, anh sẽ để cho Tình Đình tự đưa ra quyết định.
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói câu này liền cảm giác tâm trạng của Diệp Lăng Phi không ổn. Trước khi Chu Hân Mính đến đã thầm tính nên làm thế nào để hòa giải mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, cô đă nghĩ kĩ là nên bảo Diệp Lăng Phi đi dô Bạch Tình Đình. Nhưng không ngờ lúc này nghe ra lại không phải chuyện thế này, hình như bên phía Diệp Lăng Phi cũng muốn từ bỏ mối tình cảm này, nếu thật Diệp Lăng Phi muốn từ bỏ vậy thì toi rồi.
Chu Hân Mính vội vàng nói:
- Anh điên rồi, sao anh lại có thể nói những lời như thể được chứ, chăng lẽ trong lòng anh đă không còn yêu Bạch Tình Đình?
- Chăng qua là vì anh yêu Tình Đình nên anh mới cảm giác buồn rầu trong lòng.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, bàn tay phải từ dưới gót chân Chu Hân Mính lướt lên mặt cô nói:
- Hân Mính, em sẽ không hiêu trong lòng anh nghĩ thế nào đâu, nói thật ra trong lòng anh rất yêu Tình Đình, nhưng loại tình yêu này khiến anh rất đau khô, anh rất lo Tình Đình chịu sự tôn thương.
Chu Hân Mính chẳng hiêu mô tê gì hết nhìn Diệp Lăng Phi, cô vốn nghe không hiêu những lời Diệp Lăng Phi nói có ý gì. Chu Hân Mính nói thế nào cũng là một cảnh sát, rất nhanh Chu Hân Mính đã nghĩ ra nhất định Diệp Lăng Phi gặp phải chuyện gì rồi. Lần trước ở trong bệnh viện vì có Bạch Tình Đình ở đó nên Chu Hân Mính không có hòi Diệp Lăng Phi rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Chu Hân Mính ý thức được rất có khả năng nguyên nhân là vụ tối hôm đó.
Chu Hân Mính truy hỏi ngược lại:
- Diệp Lăng Phi, tối hôm đó rốt cuộc là đă xảy ra chuyện gì thế, anh có thể nói cho em biết với không?
- Em hỏi chuyện hôm đó?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Mính gật đầu nói:
- Em muốn biết tối đó anh đă gặp phái chuyện gì, rốt cuộc là ai muốn giết anh, hơn nữa mấy ngày hôm nay anh đă đi đâu?
Trước mặt Chu Hân Mính Diệp Lăng Phi vốn chẳng muốn giấu gì cả, trong lòng Diệp Lăng Phi Chu Hân Mính sớm đă trờ thành người mà hắn tín nhiệm nhất. Diệp Lăng Phi ôm cơ thể mềm mại của Chu Hân Mính băt đầu chậm rãi kê chuyện xảy ra tối hôm đó, cũng nói cho Chu Hân Mính biết trong khoảng thời gian hắn rời khỏi thành phố Vọng Hải hắn đă đi đâu và làm gì.
Chu Hân Mính sau khi nghe xong những lời Diệp Lăng Phi cũng hít một hơi mạnh, có đôi lúc cô sợ ôm chặt lấy cố Diệp Lăng Phi giông như lo sợ Diệp Lăng Phi sẽ biến mất trước mặt cô vậy.
- Có phải anh lo Tình Đình vì nguyên do từ anh mà chịu tốn thương nên anh mới chọn cách để cho Bạch Tình Đình tự lựa chọn phải không, nói một cách khác là cho dù không có chuyện của Trương Lộ Tuyết thì cũng có thế anh sẽ có phản ứng như vậy, anh nói có lôi không?
Chu Hân Mính nhìn vào măt Diệp Lăng Phi hỏi.
Diệp Lăng Phi không phủ nhận cũng không khắng định, mà là cười nhạt nói:
- Tùy vậy, thuận theo tự nhiên tương đối tốt hơn.
Chu Hân Mính im lặng, cô phát hiện tất cả những phương pháp cô nghĩ trước đó lúc này đều chẳng có tác dụng gì cả. Chu Hân Mính không nghĩ đến điêm này, cô nhất thời không biết nên làm gì cả.
- Ãn cơm, ăn cơm, Hân Mính, anh đút em ăn!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính im lặng, han cầm đũa lên tự tay gắp thức ăn đút cho Chu Hân Mính, Chu Hân Mính không cự tuyệt vừa ăn vừa nghĩ nên làm thế nào để khuyên giải Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính lúc này phát hiện ra chuyện giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình mãi vẫn không đơn giản như mình tường tượng.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính ăn cơm mà tâm hồn treo ngược cành cây, hắn bỏ đũa xuống đưa tay nhéo cằm Chu Hân Mính, cười nói:
- Hân Mính, đừng có nghĩ lung tung nữa, mau ăn cơm đi.
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi lo lắng nói:
- Anh còn cười được nữa hả, cũng không sợ Tình Đình sẽ đau lòng thật mà ly hôn với anh, anh đi đâu mới tìm được người con gái tốt như Tình Đình chứ, thật là có phúc mà không biết hường, em thật lo thay cho anh đó.
- Lỵ hôn? Anh thật không nghĩ đến, Tình Đình cũng đă nói với anh rồi, có thế nào cô ấy cũng không ly hôn với anh. Thực ra bên trong nó em vẫn có chút không hiêu rõ được, Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đă đâu nhau, hai người chăng ai nhường ai, theo như anh thấy, Tình Đình vốn không ly hôn với anh, còn anh thì sao, tạm thời cũng không muốn ly hôn với Tình Đình, việc này cách tốt nhất là mọi người cùng yên tĩnh suy nghĩ kỳ, được rồi, được rồi, đừng có nghĩ nữa, mau ăn cơm thôi. Trong lòng anh đã tính đâu vào đấy hết rồi, em không cần lo cho anh đâu.
Chu Hân Mính suy nghĩ một lúc cảm thấy trước mắt quả thật vẫn không có cách gì hay cả, xem ra sau này mình phải chỉ dần cho Tình Đình nhiều hơn đây, nói không chừng chuyện này còn có cơ hội chuyển biến. Chu Hân Mính nghĩ đến đây nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh chính là kẻ đa tình luôn gây ra chuyện gì đâu đâu không à. Được rồi, em không nói cái này nữa, sau này anh định làm gì, có còn đến tập đoàn Tân Á làm hay không?
- Không đến nữa, bây giờ anh sao có thể đến được, cho dù Trương Lộ Tuyết có giận hờn cũng được, tranh chấp với Tình Đình cũng được, tóm lại là không thể tránh khỏi việc bám theo anh. Theo lý mà nói thì Trương Lộ Tuyết cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng không biết tại sao anh không hề cảm nhiễm với Trương Lộ Tuyết.
- Thôi đi, tính cách của anh em còn không hiếu nữa sao, nguyên nhân chính anh không nhiêm chẳng phải là lo Tình Đình đó sao.
Chu Hân Mính không thèm giữ thể diện cho Diệp Lăng Phi nói trước mặt Diệp Lăng Phi:
- Tự anh xem mà lo liệu lấy, đừng có làm lớn chuyện lên, đến lúc cuối cùng không dọn được chiến trường đâu. Bên Tình Đình em sẽ đi nói xem sao, bên anh cũng tự lo thu nhặt đi, đừng có đụng cái là thương hoa tiếc ngọc nữa.
- Anh biết rồi, sau này anh định mỗi ngày đều giao hợp với bà xă Hân Mính của anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bóp ngực Chu Hân Mính, cười nói:
- Anh có bảo bối Hân Mính này là đủ rồi, những cô gái bên ngoài đâu có ai tốt bằng bảo bối Hân Mính của anh chứ.
- Thôi, thôi, mau ăn cơm đi!
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi nói chuyện chẳng ra gì liền thúc Diệp Lăng Phi ăn cơm, nếu không hắn sẽ còn nói bậy thêm nữa cho coi.