Chương 583: Người đàn ông bình thường

Diệp Lăng Phi sau khi nhìn mấy tấm hình Trương Lộ Tuyết đưa ra cùng không có gì bất ngờ, Diệp Lăng Phi nếu đã làm gì rồi thì sẽ không sợ bị người khác phát hiện.

Hắn nhìn bức ảnh, cười nói:

- Chụp được đó, có cả phim nữa không, rửa cho tôi thêm mấy tấm nha, tôi giữ làm kỉ niệm.

Trương Lộ Tuyết mặt đỏ ừng lên, thu dọn mấy tấm ảnh lẻ tẻ trên bàn làm việc lại, ném vào trong ngăn kéo của mình nhìn Diệp Lăng Phi, bất màn nói:

- Tiểu tử anh đến lúc nào mới đứng đắn được, anh không quan tâm thì anh có biết mấỵ thứ này có liên quan đến danh tiết của tôi hay không, tôi trong lúc hồ đồ đã bị anh chiếm rồi..., ngay cả một lời nhắn nhủ cũng không có, anh bây giờ lại nói bóng nói gió với tôi, anh có biết không, chính hôm trước Bạch Tình Đình đã đem may tấm ânh này đến cho tôi đó.

- Hóa ra là vậy à, tôi còn đang sầu đây, sao Tình Đình đột nhiên đối xử lạnh nhạt với tôi thế.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, dựa người ra sau, nói:

- Có một số chuyện cũng nên để Tình Đình biết được, tôi vẫn cứ giấu diếm tiếp như vậy cũng không phải là chuyện tốt, nếu Tình Đình đã biết rồi thì tôi cũng không phải lo lắng suốt ngày.

- Chẳng lẽ anh không sợ Bạch Tình Đình sẽ ly hôn với anh sao, tôi hiểu rõ tính tình cô ấy, cô không thể nào chấp nhận chuyện như vậy.

Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Diệp Lăng Phi phản ứng như vậy, không biết tại sao lòng thấy có cảm giác gì đó vui sướng, như là cô đang rất khao khát rằng Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình có mâu thuẫn. Trương Lộ Tuyết tuy nói muốn tranh giành Diệp Lăng Phi với Bạch Tình Đình, Nhưng lúc đó là do cô bị Bạch Tình ĐÌnh chọc giận, sau đó tỉnh táo lại cảm thấy hối hận. Đừng nói giữa cô và Diệp Lăng Phi không hề có cái gọi là tình cảm luyến ái, mà cho dù một khi đã thật sự có cơ hội kết hôn cùng Diệp Lăng Phi, không biết những người trong gia đình nghĩ mình như thế nào, dù sao Diệp Lăng Phi vốn là người đã kết hôn, hơn nữa ba mình và ba Bạch Tình Đình lại là bạn chiến hữu, việc này không thể không suy nghĩ đến.

Trương Lộ Tuyết tưởng rằng mình chỉ là nhất thời nói ra, nhưng hôm nay chính mắt thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi, lại làm cho cô hoài nghi chính mình, trong lòng không xác đinh được thật sự là mình có tình cảm với Diệp Lăng Phi hay không.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi cùng hiểu rõ tính cách của Tình Đình, hoàn toàn rõ, cho nên tôi mới chờ Tình Đình hòa giải với tôi, không phải tôi không giành lấy cơ hội mà là Tình Đình có cho tôi cơ hội này hay không.

- Xem ra anh rất yêu Tình Đình, anh cũng không muốn rời xa Tình Đình.

Giọng điệu Trương Lộ Tuyết có chút khác lạ, ngữ khí nói có một sự khác lạ, cô nhìn vào mắt Diệp lăng Phi nói:

- Tôi nói cho anh biết, Bạch Tình Đình nói với tôi cô ta sẽ không ly hôn với anh, Nhưng anh đừng vội mừng quá, sở dĩ cô ta nói như vậy hoàn toàn là do tôi. Cô ta không muốn nhìn thay anh bị tôi tranh giành lấy, nếu như vậy lòng tự cao của cô ta sê bị tổn thương. Còn tôi, tôi cũng không nhận thua, Diệp Lăng Phi, từ giờ trớ đi, tôi sẽ theo đuổi anh - Tôi không nghe nhầm chứ. Cô muốn theo đuổi tôi?

Diệp Lăng Phi há miệng thật to, kinh ngạc nói:

- Cô thấy tôi có điểm nào tốt mà cô theo đuổi tôi, không nên vì cãi nhau với Bạch Tình Đình mà đem cả đời mình ra hủy hoại, như vậy không đáng.

- Chẳng lẽ anh không biết là tôi đã bị anh hủy hoại cả đời rồi sao?

Trương Lộ Tuyết nhìn thắng vào mắt Diệp Lăng Phi, ngực phập phồng oán hận nói:

- Tôi cả đời chỉ biết có một người đàn ông, vào ngày hôm đó chính anh đã hủy hoại tôi, Diệp Lăng Phi anh đừng tưởng rằng người con gái nào cũng đều rất tùy tiện, lúc anh chiếm tôi anh có nghĩ đến trách nhiệm không, đừng tưởng rằng như vậy là hết chuyện.

- Được rồi! Đề tài đi quá xa rồi. Chúng ta đổi đề tài khác đi.

Diệp Lăng Phi phình to đầu lên, hắn không ngờ cá tính của Trương Lộ Tuyết lại rõ ràng dứt khoát như vậy, nói chuyện thẳng thắn. Diệp Lăng Phi bây giờ cũng không có tình cảm yêu đương với Trương Lộ Tuyết.

Quan trọng hơn là Diệp Lăng Phi đối với Trương Lộ Tuyết trừ thưởng thức bên ngoài ra thì không có ý gì khác. Diệp Lăng Phi đổi đề tài, nói:

- Tiền Thường Nam dạo này thế nào rồi, khoảng một thời gian tôi rời khỏi đây cũng chẳng biết Tiền Thường Nam thế nào rồi.

- Tôi cũng không rõ.

Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi đổi đề tài, cô cũng cảm giác thấy vừa rồi không để ý tới thân phận của chính mình, sao lại có thể nói những lời này trước mặt Diệp Lăng Phi chứ, cô có chút hối hận nên cũng nói sang chuyện khác, nói tới Tiền Thường Nam:

- Tiền Thường Nam đã bán cổ phần đi rồi, nghe nói hắn nợ tiền rất thảm. Thiếu tiền ngân hàng nhiều lắm. Sau đó người hắn cũng không thấy tăm hơi đâu nữa. Chắc là trốn sang nước ngoài rồi.

- Ồ, là thế à!

Diệp Lăng Phi nói:

- Con người Tiền Thường Nam có lòng tham vô đáy. Nếu như hắn không muốn nuốt trọn tập đòan Tân Á, tôi sẽ không ngại cho hắn dưỡng lão tại tập đoàn Tân Á này.

- Diệp Lăng Phi. Tôi hỏi anh, có phải anh cũng đã thu mua lại cổ phần của Tiền Thường Nam không?

Trương Lộ Tuyết hỏi.

- Cô nói vậy là sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Bởi vì có người dùng danh "Diệp" đăng ký rồi mua cổ phần, "Diệp" bây giờ là người trong tập đoàn có cổ phần lớn hơn 65%. Đừng nói với tôi "Diệp" không phải là anh - Tôi không phủ nhận.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Chẳng lẽ như vậy là không tốt sao, trừ tôi ra không ai có thể lay động được cô, cái chức chủ tịch này của cô vẫn rất vững chắc.

- Tôi cũng không muốn làm cái chức này.

Trương Lộ Tuyết nói.

- Nếu có sự chọn lựạ, tôi tình nguyện làm một nhân viên bình thường.

Trương Lộ Tuyết nói, ngừ khí đột nhiên thay đôi han.

- Nhưng mà, bây giờ tôi cố gắng toàn lực lãnh đạo tập đoàn tân Á thật tốt, tôi muốn lật đổ Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Xem ra cô và Bạch Tình Đình trời sinh đã là kẻ thù, được rồi, hai người có thù địch thì cũng thong thả mà đối phó đi, chuyện của hai người không liên quan đến tôi. Oh, nhân tiện hỏi luôn, tập đoàn Tân Á xảy xa chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi bước ra từ phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, vừa rồi ở phòng làm việc hắn nghe chuyện Trương Lộ Tuyết đóng lại mọi chuyện cải cách tập đoàn Tân Á, đó là nguyên do mà lúc đầu hắn có cảm giác tập đoàn Tân Á có gì đó khang khác, đó là bởi vì đã bắt đầu cải cách tập đoàn Tân Á, thay đồi toàn bộ phân xưởng bên dưới sang hình thức công ty cổ phần, trước mắt đang trong cuộc tiến hành cải cách các phân xưởng bên dưới, còn về phương diện tổng bộ, các bộ phận ở tổng bộ hoặc là hợp nhất lại hoặc là cải tiến kế hoạch cải cách của các công ty cổ phần đã được truyền đạt, chỉ có điều còn chưa được thực hiện, nhân viên tông bộ đang đưa ra ý kiến thảo luận chuyện này.

Diệp Lăng Phi đứng trước thang máy, hắn rút điện thoại di động ra gọi cho Đường Hiểu Uyển.

- Hiểu Uyển, em đang ở đâu vậy?

- Diệp đại ca!

Sau khi Đường Hiểu Uyển nghe thây giọng Diệp Lăng Phi, xúc động thốt lên, rất nhanh cô cảm thấy mình biểu hiện quá kích động rồi liền hạ giọng nói:

- Diệp đại ca, anh đang ở đâu vậy?

- Anh đang ở chỗ Tập Đoàn Tân Á, nhưng mà giờ anh phải đi rồi!

- Diệp đại ca, anh đợi em tí, em xin nghỉ ngay đây!

Đường Hiểu Uyển vội vàng nói.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Uh được rồi, anh chờ em ở công tập đoàn Tân Á nhé!

Không lâu sau, Đường Hiểu Uyển đã vù vù chạy đến cửa đại sảnh tập đoàn Tân Á thở hổn hên. Cô mặc chiếc váy liền màu hồng phấn, tóc vấn lên đung đưa theo từng nhip chạy của cô trông rất đáng yêu.

Cô chạy tới trước mặt Diệp Lăng Phi, vẫn chưa thở ra hơi, vui mừng nói:

- Diệp đại ca, em tìm khắp nơi mà chẳng thấy anh đâu cả, điện thoại của anh sao vậy?

- Gần đây anh có chút chuyện nên ra nước ngoài.

Diệp Lăng Phi nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh nhắn động lòng người của Đường Hiểu Uyển, nhỏ giọng xấu xa mà nói:

- Hiểu Uyển, chúng ta đi nơi nào giải quyết chuyện tình cảm một tí thế nào?

Đường Hiểu Uyển vừa nghe mặt đỏ ửng lên, khẽ gật đầu.

Diệp Lăng Phi không lái xe, hai người bắt taxi trở về biệt thự ở quảng trường Hải Tinh. Vừa bước vào bên trong biệt thự, Diệp Lăng Phi liền ôm lấy Đường Hiểu Uyển, cánh tay trái của Diệp Lăng Phi không dám dùng quá sức, chỉ là ôm Đường Hiểu Uyển tiến đến chiếc salon, không nói lời nào môi hai người cùng hôn chặt vào nhau.

Đường Hiểu Uyển vừa mới nếm trải qua chuyện nam nữ * của con gái, mấy ngày nay không gặp Diệp lăng Phi, trong lòng luôn khát khao*. Bây giờ bị Diệp Lăng Phi ôm vào ngực, Đường Hiểu Uyển cảm thấy toàn thân như lửa đốt, đầu óc trống rỗng. Cô không rõ là mình đã làm gì, chỉ cảm thấy phần dưới cơ thể truyền cảm giác hưng phấn khiến cô không thể nào ức chế được, làm cho Đường Hiểu Uyển thốt ra tiếng rên rỉ.

Từng đợt sóng cao nhấp nhô, Diệp Lăng Phi đâm vào như cơn sóng mãnh liệt làm cho Đường Hiểu Uyển có cảm giác toàn thân bị tan chảy ra. Hai tay cô nắm chặt tấm choàng chiếc salon, hai ** mềm mại uyển chuyển cố gắng hết sức nâng lên theo sự tấn công mạnh mẽ của Diệp Lăng Phi, bộ ngực Đường Hiểu Uyến lắc manh lên xuống.

- Chịu không nổi rồi, Diệp đại ca, em chịu không nổi rồi.

Cơ thể mềm mại yếu ớt của Đường Hiểu Uyển làm sao có thể chịu nổi sự công kích của Diệp lăng Phi, sau khi hai người liên tục **, Đường Hiểu Uyển không chịu nổi nữa nằm trên chiếc salon, van xin:

- Diệp đại ca, tha cho Hiểu Uyển đi.

Diêp Lăng Phi cúi người xuống, thân hình cường tráng của hắn đè trên người Đường Hiểu Uyển, bộ ngực của Đường Hiểu Uyển chạm vào ngực Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi dùng tay phải ôm chặt Đường Hiểu Uyển vào vai mình, tiếp theo đó là sự công kích điên cuồng, hai tay Đường Hiểu Uyển siết chặt tấm choàng salon, lúc Đường Hiểu Uyển lên đỉnh kèm theo tiếng thét chói tai giống như sắp khóc. Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng đã phóng dục hỏa của hắn ra. Diệp Lăng Phi đè trên người Đường Hiểu Uyển, lấy tay lau nước mắt Đường Hiểu Uyển nhẹ nhàng nói:

- Hiểu Uyển, anh xin lỗi!

- Gấu nhỏ là kẻ xấu, là kẻ xấu nhất trên đời này.

Đường Hiểu Uyển yếu ớt nói, sau đó là Đường Hiểu Uyển cười hạnh phúc, cố sức hôn một cái lên má Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:

- Em yêu gấu nhỏ.

Nhìn nước mắt ở khóe mắt Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi cảm thấy trong lòng thật áy náy. Hăn đứng dậy ra khỏi người Đường Hiểu Uyển, ôm Đưàng Hiểu Uyển vào lòng, tay vuốt ve sau lưng mềm mại của Đường Hiểu Uyển giống như là trẻ con vậy, nhẹ nhàng nói:

- Hiểu Uyển, nếu có một ngày anh mất đi, em sẽ làm thế nào?

Đường Hiểu Uyển chợt sửng sốt, cô không kiềm được nước mắt, hai tay ôm chặt phía lưng Diệp Lăng Phi, nói:

- Gấu nhỏ sẽ không mất, em muốn đi theo gấu nhỏ cả đời, sẽ không rời gấu nhỏ đâu.

Nghe tiếng khóc của Đường Hiểu Uyển nằm trong lòng mình, Diệp Lăng Phi cảm thấy đau xót, hắn cảm giác được mình sớm đã không phải là Satan độc thân nữa, bây giờ hắn đã là người đàn ông bình thường có thêm nhiều trách nhiệm nữa rồi.