Chương 582: Trở lại Vọng Hải

Sigma Vana sau khi bị mang đi, Diệp Lăng Phi không nói gì chỉ nhíu mày thôi.

- Hoskin vẫn chưa chết?

Dã Thú lầm bầm một câu, hắn bước đến sau lưng Diệp Lăng Phi nói:

- Lão đại, chẳng lẽ hắn có thuật hồi sinh, chúng ta tận mắt nhìn thấy Hoskin bị chôn vùi mà.

- Vậy chứng tỏ Hoskin nằm trong quan tài không phải hắn thật.

Diệp Lăng Phi nói.

- Rất rõ ràng, đối thủ cũ của chúng ta vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất vui vẻ.

- Sao có thể được chứ, hắn đã bị bom nổ chết rồi mà.

Dã Thú nói.

- Chẳng lẽ lão chết tiệt Sudan đó lại giở trò quỷ?

- Có khả năng này!

Diệp Lăng Phi nói.

- Dã Thú, cậu có nhớ lúc hai chúng ta vừa đi, tôi liền cảm giác có một tiểu tử không được bình thường cho lắm, chỉ là hắn không còn cách nào khác, nếu như không để cho chúng ta giao hàng, vũ trang của hắn sẽ nhanh chóng bị quân chính phủ vây quét hủy diệt hết. Còn tôi lại nhớ rất rõ lúc đó, tên tiểu tử đó có nhắc đến Hoskin. Tôi cho rằng lúc đó Hoskin ở đó, chứ không phải sau này mới đi. Vì thế, Hoskin và hắn có quan hệ không hờ hân đâu. Có điều dựa theo năng lực của Hoskin lúc đó thì không có cách gì giúp đỡ tên tiểu tử đó buôn bán vũ khí đạn dược, tôi cho rằng nhất định tên khốn này giở trò quỷ gì rồi, nhưng bây giờ nói vấn đề nàỵ cũng chăng có tác dụng gì cả, tiêu tử đó đã bị quân chính phủ đánh chết hai năm trước rồi, chúng ta không thể nào tìm được hắn đối chứng cả, cho dù Hoskin còn sống cũng tốt thôi, năm đó hắn là đối thủ của tôi cũng chưa chơi được tôi, bây giờ hắn càng không có đủ tư cách.

Dã Thú liên tục gật đầu nói:

- Đúng thế, lão đại, năm đó chúng ta suýt chút nữa là bị tên khốn đó làm cho suýt chết mấy lần, lần nào cũng đều là do chúng ta mạng lớn, nếu tên tiêu tử đó chưa chết vậy thì chúng ta bảo hắn chết.

- ừm, việc này cậu lo đi, tôi không muốn nhúng tay vào.

Diệp Lăng Phi nói.

- Việc của ngôi trường Tử Vong đã giải quyết xong, nếu đã mấy chuyện này đều là do tên Hoskin gây nên vậy thì diệt sạch triệt để tên Hoskin đó, tôi cho rằng dựa vào năng lực của Lang Nha trên toàn thế giới, để tìm ra Hoskin không phải là vắn đê. Ưm, tiện thể đưa ra lệnh truy sát, đê cho tất cả mọi người đều biết, tôi, Satan cần lấy mạng của Hoskin.

- Cái này không được hay lắm!

Angel lúc này chen miệng vào nói.

- Satan, anh mất tích đã lâu như vậy rồi, không cần thiết phải lộ diện tiếp. Năm đó Hoskin là một trong những đối thủ cạnh tranh chủ yếu của tổ chức Lang Nha chúng ta, nêu hắn vân chưa chếtvậy thì đã không chỉ là chuyện của một mình anh nữa rồi, mà là chuyện của tổ chức Lang Nha chúng ta. Việc này hay là để tổ chức Lang Nha chúng ta xử lý, lấy danh nghĩa của tổ chức Lang Nha phát ra lệnh truy sát trên toàn thế giới, tôi tin Hoskin nhanh chóng sẽ bị tiêu diệt.

Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn quả thật cũng cho rằng mình không nên xuất hiện tiếp nữa. Một khi Satann đã rời khỏi tổ chức Lang Nha rồi vậy thì hãy để cho Satan dần dần mất hẳn vĩnh viễn đi.

Thời tiết cuối tháng sáu ờ thành phố Vọng Hải rất nóng bức. Diệp Lăng Phi vừa trở về thành phố Vọng Hải hiện rõ còn chưa hồi phục lại sự mệt mỏi trong chuyến du dịch về. Hắn ngáp một cái bước ra khỏi phòng ngủ.

Vì khu biệt thự của hắn và Bạch Tình Đình bị nổ tung cả rồi nên Diệp Lăng Phi đành phải dọn đến ở trong khu biệt thự Dã Thú mua lại, tuy nó nằm chính bên cạnh khu biệt thự trước đó nhưng Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy thích ứng mấy, bất cứ thứ gì cũng đều như vậy cả, ở quen rồi nên có cảm tình, đột nhiên vào ở trong một môi trường lạ hoắc, Diệp Lăng Phi vẫn có chút không quen.

Bạch Tình Đình tạm thời ở bên bố của cô, còn Chu Hân Mính cũng trở về nhà mình ở, căn phòng to đùng này chỉ còn có mình Diệp Lăng Phi ở, đã quen với cuộc sống có Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính bên cạnh, đột nhiên trở nên vắng vẻ Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy không thích ứng.

Diệp Lăng Phi cầm bàn chải đánh răng đi vào nhà vệ sinh, nhìn chăm chú ảnh mình soi trong gương treo trên tường bồn rửa tay trước mặt, phát hiện râu của mình dài hơn nhiều rồi, thế là cầm dao cạo râu lên cạo sạch râu đi.

Diệp Lăng Phi đã về thành phố Vọng Hải được hai ngày rồi, hai ngày này Diệp Lăng Phi chỉ gọi điện cho Bạch Tình Đình có một lần, nhưng ngữ khí của Bạch Tình Đình hiện rõ có chút lạnh nhạt, chỉ lành lạnh hỏi Diệp Lăng Phi đi đâu thôi.

Diệp Lăng Phi đương nhiên không nói với Bạch Tình Đình hắn đi giải quyết chuyện của ngôi trường Tử Vong, chỉ là nói với Bạch Tình Đình mình đi giải tỏa tâm trạng. Bạch Tình Đình bên đó không nói gì nhiều chỉ là bảo Diệp Lăng Phi tự chăm sóc cho mình nhiều hơn.

Cánh tay của Diệp Lăng Phi đã tháo băng ra rồi, nhưng cánh tay cũng không dám dùng lức quá sức, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Diệp Lăng Phi hai ngày nay cảm thây rât mệt nên nhốt mình trong phòng cũng chẳng muốn đi đâu.

Diệp Lăng Phi vừa cạo râu vừa nghĩ đến mối quan hệ giữa hắn và Bạch Tình Đình, hầu như lúc quan hệ của hai người tốt lên là luôn xảy ra chuyện, chẳng lẽ mình và Bạch Tình Đình thực sự không có duyên phận vợ chồng?

Diệp Lăng Phi luôn cho rằng vì mình yêu Bạch Tình Đình nên mới bao dung, chiều chuộng Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình gây chuyện chút cũng là điều bình thường. Nhưng lần này Diệp Lăng Phi lại không muốn mình chủ động tìm Bạch Tình Đình, trong lòng hắn, Diệp Lăng Phi cũng cho răng có một sô chuyện nên tĩnh lặng suy nghĩ cho cân thận, rốt cuộc Bạch Tình Đình có thích hợp với mình hay không, hoặc có thể nói là mình có thật sự thích hợp kết hôn không.

Chuyện của ngôi trường Tử Vong cho Diệp Lăng Phi một bài học sâu sắc, măi đến bây giờ hắn vẫn còn đang trong sợ hãi, nếu lúc đó không phải là Bạch Tình Đình đã về nhà mà là ờ cùng mình có thể Bạch Tình Đình sớm đã bị...

Diệp Lăng Phi bắt đầu nghi ngờ việc mình có nên trải qua cuộc sống của một kẻ độc thân không, hắn không biết còn có bao nhiêu người muốn trừ khử hắn.

Diệp Lăng Phi khẽ thờ dài, hắn không biết tại sao lại nghĩ đến Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi cho rằng mình nên nói rõ ràng với Trương Lộ Tuyết, hắn vốn chẳng yêu Trương Lộ Tuyết, chỉ là có chút ray rứt trong lòng nên hắn mới có cảm tình khác đối với Trương Lộ Tuyết.

Tạm thời thu lại những suy nghĩ loạn xạ này, sau khi Diệp Lăng Phi súc miệng xong liền rời khỏi biệt thự.

Chiếc Audi sớm đã không còn nữa, bây giờ trong gara chỉ còn đỗ chiếc Benz và Jetta. Diệp Lăng Phi luôn nghĩ nếu như mình muốn sống cuộc sốnậị của người bĩnh thường thì không nên quá huênh hoang khoác lác. Chiêc Benz đó là do Dă Thú mua cho hắn, thèo như Dă Thú nói thì lái chiếc xe này tương đối an toàn, chí ít lúc đụng xe thì người cũng không vắn đề gì.

Diệp Lăng Phi đứng trước gara cũng được nửa ngày, cuối cùng quyết định không đi chiếc nào cả. Sau khi Diêp Lăng Phi trải qua chuyện của ngôi trường Tử Vong đã thay đổi một ít rồi, chí ít theo như hắn thấy được, cho dù mình có không còn sống trong trận chiến đấu tàn khốc đó cũng không thể quên được thời khắc luyện tập thân thể. Từ lúc hắn rời khỏi tổ chức Lang Nha, trong thòi gian đên thành phô Vọng Hải hơn một năm rât ít khi luyện tập thân thể, cơ thể hắn lúc này rõ ràng cảm giác không bằng với trước đây rồi.

Diệp Lăng Phi đi bộ ra khỏi khu biệt thự giống như người bình thường, chen chúc trên xe buýt.

Diệp Lăng Phi định đến tập đoàn Tân Á tìm Trương Lộ Tuyết, đợi lúc hắn đi đến đại sảnh của tập đoàn Tân Á thì cảm giác không khí trong tập đoàn Tân Á có chút khác lạ lúc hắn rời khỏi tập đoàn Tân Á, Diệp Lăng Phi không nói được ra lời nhưng có thể cảm giác được.

Việc Diệp Lăng Phi là đại cổ đông đứng đầu tập đoàn Tân Á này sớm đã không còn bí mật gì, ban đầu lúc Diệp Lăng Phi rời khỏi tập đoàn Tân Á đã công bố tin này rồi. Mục đích hắn làm như vậy cũng chỉ là muốn nói cho tất cả mọi người trong tập đoàn Tân Á biết được, bản thân hắn ủng hộ Trương Lộ Tuyết. Tuy Trương Lộ Tuyết thiếu kinh nghiệm quản lý một doanh nghiệp với quy mô lớn nhưng đã có Diệp Lăng Phi ở đằng sau hậu đỡ vững mạnh, cho dù có người nghi ngờ năng lực của Trương Lộ Tuyết thì cũng không có cách gì làm lay động được địa vị của Trương Lộ Tuyêt.

Diệp Lăng Phi đi đến tầng lầu có văn phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, hắn vừa xuất hiện lập tức thu hút sự của ý của những chủ quản trong tập đoàn, những giám đốc bộ phận này đều chào hỏi Diệp Lăng Phi, lúc này những người đó đều biết địa vị của Diệp Lăng Phi trong tập đoàn Tân Á không ai có thể bì được.

Diệp Lăng Phi đi thẳng đến trước cửa văn phòng của Trương Lộ Tuyết thì nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc ngồi trước bàn làm việc, đang cúi đầu làm việc. Diệp Lăng Phi đưa tay ra gõ gõ bàn làm việc của Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc giật mình ngẳng đầu lên nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng trước mặt cô, Trịnh Khả Nhạc giật mình tay phải đè trước ngực liên tục nói:

- Diệp đại ca, anh làm gì thế, làm em giật cả mình!

- Chủ tịch Trương có ở văn phòng không?

Trịnh Khả Nhạc gật đầu nói:

- Chủ tịch Trương dạo gần đây rất bận, tan ca rất muộn, khiến tôi cũng khổ theo, tôi về nhà rất muộn.

Trịnh Khả Nhạc nói đến đây đột nhiên cười khẽ nói:

- Diệp đại ca, mấy hôm nay anh chạy đi đâu vậy, em gọi cho anh anh đều tắt máy, chẳng lẽ có bí mật gì trong đó?

- Tiêu nha đầu, hỏi gì thế hả, em lo làm việc đi, đợi lúc nào anh có thời gian hẹn riêng em vậy. " ;" Diệp Lăng Phi vứt lại câu đó rồi quay người đi đến trước cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, đẩy nhẹ cửa văn phòng bước vào.

Trương Lộ Tuyết đang chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn màn hình vi tính, khuôn mặt vốn đã kiều diễm lộ ra nét tinh tế đáng yêu.

Diệp Lăng Phi đột nhiên xuất hiện khiến cho Trương Lộ Tuyết giật cả mình, ánh mắt cô chuyên nhìn về phía cửa phòng sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, đầu tiên là Trương Lộ Tuyết thấy hơi ngạc nhiên nhưng lập tức phản ứng lại liền, chiếc môi nhỏ nhắn đáng yêu của cô khẽ hở ra, nói kèm theo chút ngữ khí chất vấn:

- Anh đi làm gì rồi, gần mười ngày nay tìm không ra tăm hơi của anh, gọi điện thoại anh cũng tắt máy, nói thật đi có phải là muốn tránh tôi không?

Diệp Lăng Phi mỉm cười từ từ bước đến đối diện với Trương Lộ Tuyết đặt mông xuống ngồi, bắt tréo chân, ánh mắt kèm theo tia cười tinh nghịch nhìn Trương Lộ Tuyết nói:

- Không có gì, tôi chỉ đi dạo một vòng chơi thôi, Trương Lộ Tuyết, hôm nay tôi tìm cô có việc.

- Việc gì?

Trương Lộ Tuyết rời khỏi bàn làm việc, cô tựa lưng ra sau dựa vào chiếc ghế làm bằng da thật, hai tay vòng trước ngực đợi Diệp Lăng Phi nói.

Diệp Lăng Phi nhẹ hắng giọng nói:

- Tôi có phần không hiểu, tối hôm trước một ngày tôi rời khỏi bệnh viện tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy, đừng có nói với tôi là cô yêu tôi đây, có đánh chết tôi cũng không tin.

Vừa nghe đến việc này trên mặt Trương Lộ Tuyết hiện lên một làn sương mỏng, cô không nói gì với Diệp Lăng Phi mà là đưa tay ra kéo hộc bàn, từ trong hộc bàn rút ra một xấp ảnh nói:

- Anh tự xem đi!

Nói xong Trương Lộ Tuyết vứt xấp ảnh đó lên bàn.

Diệp Lăng Phi cầm ảnh lên sau khi nhìn qua một lượt thì nghe thấy Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:

- Ùm, chụp rất được, xin hỏi có phim không, rửa thêm cho tôi một xấp nửa để tôi giữ làm kỷ niệm!