Diệp Lăng Phi vừa dừng xe ở bãi đỗ xe của tập đoàn Tân Á. Thì nhận được điện thoại của Phi Hồ. Diệp Lăng Phi xem đồng hồ, lúc này Phi Hồ hẳn là còn đang ngủ say, tại sao lại gọi điện cho mình vào giờ này.
Diệp Lăng Phi trong lòng nảy sinh một dự cảm không rõ, hắn không đẩy cửa xe, mà ngồi trong xe nhận điện thoại của Phi Hồ.
- Satan, chúng tôi đã tới trễ, người nước Pháp Aubert đã bị người khác giết chết.
Phi Hồ nói:
- Hắn là chủ tịch của câu lạc bộ sát thủ, chúng tôi cũng vừa điều tra được hắn đang lẩn trốn ở Pháp, nhưng chúng tôi vừa tới Aubert đã bị người khác giết chết.
- Cậu nói có kẻ trước khi các cậu tới đã biết chỗ của Aubert, những kẻ đó rốt cuộc là ai?
Tâm trạng của Diệp Lăng Phi không tốt, câu lạc bộ sát thủ này chịu sự ủy thác của kẻ khác, đuổi giết mình. Diệp Lăng Phi vẫn muốn tìm ra kẻ đã ủy thác, chỉ có hoàn toàn diệt trừ, Diệp Lăng Phi mới có thế cảm thấy an lòng, nhưng với tình trạng hiện nay, tên ủy thác kia nấp trong chỗ tối, không biết khi nào sẽ lại tấn công Diệp Lăng Phi, điều này làm cho Diệp Lăng Phi trong lòng rất bất an.
- Chúng tôi không biết!
Phi Hồ nói, - Satan, anh xem liệu có phải là câu lạc bộ Mỹ Hóa làm không?
- Không chắc lắm, nhưng tôi đã mất tích lâu như vậy, câu lạc bộ Mỹ Hóa hẳn là sẽ không thù hận tôi lâu như vậy.
Diệp Lăng Phi nói, - Chuyện này tạm thời gác lại đã, nội bộ tổ chức trước mắt thế nào?
- Tổ chức Lang Nha trước mắt đang giảm bớt đơn đặt hàng vũ khí, cảnh sát quốc tế ngăn cản liên hợp với Mỹ, Đức, Anh, tổ chức tình báo nhiều nước, dự định tiến hành tập trung tấn công câu lạc bộ Lang Nha và Mỹ Hóa, mà chúng tôi cũng được cảnh báo trước sự việc. Tạm thời từ chối đại bộ phận đơn đặt hàng vũ khí, có thể cần phải lẩn trốn một thời gian thôi.
- Đi chỉ là đi mà thôi, chúng ta tồn tại một bộ phận rất lớn đó là do sự ủng hộ của chính phủ, tôi tin chính phủ của những nước này cần phải rõ nhất, một khi bọn họ bị tấn công, sau này bọn họ sẽ gặp phải không có cách nào đạt được mục đích chính trị của bọn họ.
Diệp Lăng Phi nói, - Được rồi, vấn đề này không phải là điều tôi quan tâm, cậu nói lại với người khác, để mọi người chú ý, Khoảng thời gian này có quyền tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, tiền là thứ kiếm không bao giờ hết.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, hắn không lập tức xuống xe, mà rút ra một điếu thuốc, hút ngay trong xe. Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút khó chịu, nếu như điều tra không ra kẻ muốn giết mình, như vậy có nghĩa sau này bản thân cần phải đề phòng cái kẻ không biết rốt cuộc là ai kia, Diệp Lăng Phi rất chán ghét cái cảm giác này, trong đầu hắn cố gắng suy nghĩ rốt cuộc là kẻ nào lại thù hận mình như vậy, sẵn sàng chi một khoản tiền lớn như vậy đế mua lấy mạng của mình.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ nửa ngày cùng không thể nghĩ ra được, theo hắn thấy, người muốn giết mình rất nhiều. Diệp Lăng Phi đẩy cửa, xuống xe. Trong lòng phiền muộn nhổ đầu thuốc lá trong miệng xuống đất, dùng chân hung hăng giẫm tắt, lúc này mới đi vào văn phòng tập đoàn.
Diệp Lăng Phi đi thang máy tới phòng tổ chức, trên mặt hắn không mang theo vẻ tươi cười giống như thường ngày, gắn bộ mặt cứng nhắc, cứ như thế đi tới trước cửa phòng làm việc của mình.
Từ Oánh nhìn thấy Diệp Lăng Phi định mở miệng, thì nhìn thấy sắc mặt Diệp Lăng Phi không tốt. Nàng lại ngậm miệng. Không dám cùng Diệp Lăng Phi nói chuyện.
Diệp Lăng Phi mở cửa phòng làm việc, đúng lúc Trương Lộ Tuyết đi ra khỏi phòng làm việc của mình. Phía sau nàng, đi theo sau là Thái Hạo và Trịnh Khả Nhạc. Trên mặt Thái Hạo hiện lên sự mừng rỡ, nhìn bộ dạng như là Trương Lộ Tuyết đã nói gì đó mới làm cho hắn hưng phấn như thế. Trương Lộ Tuyết vừa đi ra. Thì vừa khéo nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi vào phòng làm việc, Trương Lộ Tuyết mở miệng hô:
- Giám đốc Diệp, tôi tìm anh có việc.
Giọng điệu của Trương Lộ Tuyết không thân thiện, cũng không giống như là giọng điệu của cấp dưới nói với lãnh đạo cấp trên.
Sau khi nghe thấy tiếng của Trương Lộ Tuyêt, Diệp Lăng Phi hơi quay người. Nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang đi tới phía mình. Hắn mới thản nhiên nói:
- Có chuyện gì thì vào nói đi.
Nói xong. Diệp Lăng Phi cất bước đi vào phòng làm việc.
Trương Lộ Tuyết vốn cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ cười và nói với mình. Nhưng thái độ của Diệp Lăng Phi làm cho cô khá bất ngờ. Mặt nàng hiện vẻ không vui. Xoay người nói với Thái Hạo:
- Phó giám đốc Thái. Anh cùng tôi đi gặp giám đốc Diệp.
Thái Hạo vừa nghe muốn tìm Diệp Lăng Phi. Mặt hiện vẻ khó khăn. Khó xử nói:
- Phó giám đốc Trương. Tôi... Tôi đi tìm giám đốc Diệp không tiện. Giám đốc Diệp luôn có thành kiến với tôi. Nếu không tôi... cái chức phó giám đốc của tôi. Cũng sẽ không giống một nhân viên bình thường.
- Sợ cái gì. Lẽ nào phòng tổ chức có thể bị hắn một tay che trời sao.
Mặt Trương Lộ Tuyết bao phủ một tầng sương lạnh. Miệng nói:
- Tôi không thể để hắn hồ đồ đem một phó giám đốc bộ môn kinh nghiệm phong phú tới phòng đảm nhiệm công việc của một nhân viên được, đây không phải là lãng phí sao?
Trương Lộ Tuyết nói xong, nói với Thái Hạo:
- Đừng dài dòng với tôi, mau cùng tôi đi vào.
Trương Lộ Tuyết đi vào phòng làm việc của Diệp Lăng Phi trước, Thái Hạo chần chừ ở cửa một lúc lâu, cuối cùng cũng đi vào.
Trịnh Khả Nhạc vẫn chưa đi vào cùng, nàng đi tới trước bàn làm việc của Từ Oánh, cúi đầu nói:
- Chị Oánh Oánh, sao em lại nhìn thấy sắc mặt của anh Diệp không tốt, liệu không phải là có chuyện gì chứ.
Từ Oánh đang chỉnh sửa lại tư liệu, buổi chiều ngày hôm qua, Trương Lộ Tuyết đã mang một ít văn kiện công việc đi, Từ Oánh đang thu thập xong những tư liệu còn lại, nàng dự định giao cho Trương Lộ Tuyết. Theo Từ Oánh thấy, nếu phó giám đốc Trương muốn làm, thế thì để cho cô ta làm.
Từ Oánh nahe Trịnh Khả Nhạc hỏi mình, nàng cười cười nói:
- Tôi không biết, Khả Nhạc, cô cần gì phải lo lắng chuyện này, hãy làm tốt công việc của mình. Cô cần phải hiểu giám đốc Diệp là người thế nào, anh ấy sẽ không tùy tiện tức giận với người khác. Bổn phận của chúng ta chính là làm tốt công việc.
Trịnh Khả Nhạc gật đầu, nói:
- Vâng, chị Oánh Oánh, chị làm việc của mình đi. Em phải tới phòng thị trường một chuyến, phó giám đốc Trương cử em tới phòng thị trường tìm giám đốc Tôn thảo luận về một số vấn đề, em đi trước đây.
Từ Oánh gật đầu, mắt thấy Trịnh Khả Nhạc rời đi, nàng mới cúi đầu, đang xử lý công việc, thì nghe thấy tiếng bước chân, Từ Oánh ngẩng đầu, thì nhìn thấy chủ quản bộ phận sản xuất Chu Tuấn đi tới.
- Chủ quản Chu, ngài có việc gì không?
Từ Oánh nhìn thấy Chu Tuấn đi tới trước mặt mình, hỏi.
Chu Tuấn ngó nhìn phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, rồi đưa ánh mắt nhìn trên người Từ Oánh, một giọng nói rất nhỏ, hỏi:
- Giám đốc Diệp có ở phòng làm việc không?
- Giám đốc Diệp đang thảo luận công việc cùng phó giám đốc Trương trong phòng làm việc, chủ quản Chu, nếu như ngài tìm giám đốc Diệp, có thể phải đợi một lát.
Từ Oánh nói, - Nếu không đợi giám đốc Diệp bàn công việc xong với phó giám đốc Trương, tôi báo cho giám đốc Diệp?
Chu Tuấn vội nói:
- Đừng, đừng, tôi đợi một lát vậy.
- Vâng, chủ quản Chu, ngài ngồi đi.
Từ Oánh đứng dậy, muốn đi rót nước mời Chu Tuấn. Chu Tuấn xua tay nói:
- Không cần, không cần đâu, tôi ngồi chờ giám đốc Diệp được rồi.
Từ Oánh cũng không nhiều lời, nếu như Chu Tuấn đã không muốn uống nước, nàng cũng không đi rót nước, mà quay trờ lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục làm việc.
Trong phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế, nhếch hai chân lên, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì nhìn Trương Lộ Tuyết. Khi Trương Tuyết đi vào phòng làm việc, liền một mình ngồi đối diện với bàn làm việc của Diệp Lăng Phi, còn Thái Hạo lại đứng bên cạnh Trương Lộ Tuyết, xem ra trong lòng Thái Hạo hết sức sợ hãi Diệp Lăng Phi. Ngẫm cũng phải, khi Thái Hạo vừa tới tự cho là có Trần Ngọc Đình làm chỗ dựa, khi đó thái độ đối với Diệp Lăng Phi ngạo mạn bao nhiêu, nhưng rất nhanh Thái Hạo đã phát hiện, trong mắt Diệp Lăng Phi hắn chẳng là gì, Trần Ngọc Đình căn bản không có cách nào trở thành chỗ dựa của hắn.
Thái Hạo lại vừa tìm được chỗ dựa mới, phó chủ tịch tập đoàn Tân Á Tiền Thường Nam, theo Thái Hạo thấy, chỗ dựa đó đã đủ lớn rồi, nhưng kết quả Thái Hạo lại phát hiện, ngay cả Tiền Thường Nam cũng không có cách nào gây khó dễ cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi căn bản không để ý tới Tiền Thường Nam kia. Thái Hạo lúc này mới phát hiện ra, trong mắt Diệp Lăng Phi, mình vĩnh viễn chỉ là một hạt cát tầm thường, và Diệp Lăng Phi căn bản không phải là một cấp trên.
Chính là vì Diệp Lăng Phi tạo cho Thái Hạo một áp lực tâm lý lớn, mới làm cho hắn khi đối mặt với Diệp Lăng Phi, trong lòng luôn lo lắng sợ hãi. Hắn cung kính đứng bên cạnh Trương Lộ Tuyết, trông cậy vào lần này Trương Lộ Tuyết có thể giúp đỡ mình giành được một chút địa vị bên phía Diệp Lăng Phi.
- Giám đốc Diệp, tôi không hiểu rốt cuộc là tại sao, do công báo thù riêng hay là xuất phát từ cân nhắc khác.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi biểu hiện như vậy, cảm giác trong lòng rất tức tối, giọng không thân thiện nói:
- Tại sao phó giám đốc Thái lại làm mấy công việc của một nhân viên nhỏ, nói thế nào thì anh ấy cũng là một lãnh đạo bộ phận có kinh nghiệm quản lý phong phú, làm sao có thể làm công việc của nhân viên nhỏ, giám đốc Diệp, anh không cảm thấy làm như vậy quá lãng phí nhân tài sao?
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết một cái, thản nhiên nói:
- Phó giám đốc Trương, hôm nay tâm trạng của tôi không tốt lắm, có chút kích động, đối với chuyện của Thái Hạo, chúng ta có thể bàn lại vào hôm khác không.
Sáng hôm nay tâm trạng của Diệp Lăng Phi cũng không tệ lắm, nhưng chính ngay sau khi nhận được điện thoại của Phi Hồ ở bài đỗ xe, tâm trạng của hắn liền trở nên nôn nóng. Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy có thẹn với Trương Lộ Tuyết, vì vậy, mới muốn để cho Trương Lộ Tuyết tìm dịp khác bàn lại.
Nhưng Trương Lộ Tuyết lại không hiểu tâm trạng của Diệp Lăng Phi, nàng còn tường rằng hắn bị mình bắt được chuôi. Trương Lộ Tuyết vẫn luôn ấm ức, muốn tìm một cơ hội, trả đũa Diệp Lăng Phi. Bây giờ, Trương Lộ Tuyết tự cho là bắt được chuôi của Diệp Lăng Phi, nàng hát lạnh một câu:
- Tôi thấy bây giờ sẽ tốt hơn, giám đốc Diệp, anh phải nói rõ với tôi, tại sao lại muốn để một phó giám đốc bộ phận đảm nhiệm nhân viên nhỏ, mà phó giám đốc bộ phận này lại nhận được tiền lương của giám đốc cấp khác, anh cần phải giải thích rõ ràng.
Diệp Lăng Phi giật giật môi, nếu người khác giám dùna giọng điệu này nói chuyện trước mặt hắn, Diệp Lăng Phi nói không chừng sớm đã mắng to. Nhưng Trương lộ Tuyết lại không như vậy, trong lòng Diệp Lăng Phi, luôn có cảm giác áy náy đối với cô, điều này mới làm cho hắn không muốn tranh cãi với cô, chỉ muốn nhường nhịn một chút.
Diệp Lăng Phi cố kìm nén nỗi xúc động muốn mắng người xuống, miệng thản nhiên nói:
- Phó giám đốc Trương, tôi là giám đốc bộ phận tổ chức, còn cô là phó giám đốc, tôi nghĩ có một số việc cô không cần phải quan tâm. Cô nói tôi là lấy công báo thù riêng cũng được, nói tôi lãng phí nhân tài cũng được, tóm lại, chuyện này tôi đã quyết định, mời cô không cần phải dây dưa thêm nữa. hiện giờ tôi thật sự không tiện bàn công việc cùng cô, hôm khác chúng ta bàn lại chuyện này sau.