Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói:
- Giám đốc Diệp, anh nói câu này là không đúng rồi, nói thế nào thì tôi cùng là con gái của tổng giám đốc, chuyện của tập đoàn Tân Á cũng chính là chuyện của tôi, làm sao tôi không thể quan tâm chứ.
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Trương Lộ Tuyết một cái, gật đầu, nói:
- Được rồi, nếu muốn tôi cho cô một lời giải thích, vậy thì tôi sẽ cho cô một lời giải thích.
Diệp Lăng Phi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt trên bàn làm việc, nói:
- Tôi rất ghét người này, tôi không thích hắn ta đến phòng tổ chức, nếu như phó giám đốc Trương cảm thấy tôi đang lãng phí nhân tài, vậy thì mời cô sắp xếp hắn tới bộ phận khác, tóm lại, chỉ cần một ngày phòng tổ chức có tôi, tôi cũng sẽ không để cho hắn đảm nhiệm chức phó giám đốc phòng tổ chức, câu trả lời này cô đã hài lòng chưa, phó giám đốc Trương, cô còn có vấn đề gì nữa không?
Trương Lộ Tuyết vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nói với giọng điệu này, càng thêm bất mãn, nàng hừ lạnh nói:
- Giám đốc Diệp, thái độ của anh là gì, tôi đã nói qua với phó giám đốc Thái rồi, tôi muốn anh ta tiếp tục quản lý phòng tổ chức, hiện tại, công việc ở phòng tổ chức do tôi phụ trách, tôi có quyền sắp xếp chọn người, tôi chỉ đánh tiếng với anh, giám đốc Diệp, sau này anh có thể tiếp tục sống những ngày tiêu dao của anh, đi cả ngày không làm gì.
Thái độ này của Trương Lộ Tuyết làm cho Diệp Lăng Phi hết sức bất mãn, Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Phó giám đốc Trương, tôi nghĩ cô cần phải làm rõ thân phận của mình, tôi mới là giám đốc phòng tổ chức, còn cô chẳng qua chỉ là trợ thủ của tôi. Sự khoan dung của tôi không không có nghĩa là cô có thể muốn làm gì thì làm, bây giờ tôi cũng sẽ nhắc lại một câu, cô hãy làm tốt bôn phận của mình đi, còn về Thái Hạo, tôi sẽ điều hắn đến bộ phận khác, cứ như vậy đi.
Diệp Lăng Phi nói xong đưa ánh mắt về phía Thái Hạo, lạnh lùng nói:
- Phó giám đốc Thái, phiền anh bây giờ trở về làm tốt công việc được giao đi.
- Giám đốc Diệp Thái Hạo còn muốn nói chuyện, thì nhìn thấy tay phải Diệp Lăng Phi vỗ bàn, đem nỗi bực dọc trong lòng với Trương Lộ Tuyết vừa rồi, đổ lên người Thái Hạo, quát:
- Anh còn muốn để tôi phải đuổi anh ra ngoài sao, nhanh lên, tôi cho anh cơ hội ở lại phòng tổ chức. Anh lại không an phận làm công việc của mình, chơi thủ đoạn với tôi, bây giờ thì ra khỏi phòng tổ chức của tôi.
Thái Hạo nhìn Diệp Lăng Phi tức giận, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi. Nhưng Trương Lộ Tuyết lại bị động tác vỗ bàn vừa rồi của hắn hù dọa, ngay cả Thái Hạo cũng rời đi, nàng cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Chờ Thái Hạo hung hăng đóng cửa phòng làm việc. Trương Lộ Tuyết mới bị tiếng đóng cửa bừng tỉnh. Đến lúc này Diệp Lăng Phi lại nhíu mày, có chút tức giận đối với cách đóng sập cửa trút sự bất mãn của Thái Hạo.
Trương Lộ Tuyết bất ngờ đứng vọt dậy, trên mặt hiện đầy vẻ tức giận, nàng đi vài bước trước mặt Diệp Lăng Phi và quát:
- Hỗn đản, rốt cuộc anh muốn làm gì, anh cả ngày không có việc gì, nhưng lại an ổn giữ lương chức giám đốc. Tôi không biết tại sao cha lại giữ anh, tên đại hỗn đàn này... .
Diệp Lăng Phi đầu tiên là sửng sốt, dường như trong mấy lời này của Trương Lộ Tuyết có một chút không phải là nhằm vào công việc, mà là nói chính mình. Diệp Lăng Phi ý thức được Trương Lộ Tuyết luôn muốn trút những oán giận kìm nén trong lòng ra ngoài. Diệp Lăng Phi vốn định để Trương Lộ Tuyết ở trong phòng làm việc của mình mắng cho đủ, như vậy, chỉ cần Trương Lộ Tuyết trút tất cả những oán giận trong lòng ra ngoài, ít nhất có thể làm cho Trương Lộ Tuyết trở nên lý trí một chút, còn hơn trong lúc xúc động đi tìm Bạch Đình Đình, nhưng nhìn thấy cô tinh thần càng ngày càng kích động như vậy, đúng là do Trương Lộ Tuyết nói như vậy, Diệp Lăng Phi thực sự lo lắng mọi người bên ngoài đều bị cô dẫn tới.
Diệp Lăng Phi vội vã đứng dậy, trong miệng nói:
- Được rồi, được rồi, đừng la nữa, chuyện này tôi thừa nhận là mình sai rồi.
Diệp Lăng Phi nói rồi ôm chầm lấy Trương Lộ Tuyết, liên tiếp nói:
- Thế này đi, nếu cô thật sự cảm thấy tức giận, cứ phạt tôi, thế nào?
Trương Lộ Tuyết không nghĩ Diệp Lăng Phi lại ôm cô, đầu tiên là nàng ngẩn người, lập tức nghĩ tới gã Diệp Lăng Phi này đang ôm mình, nàng dùng sức giãy dụa, miệng mắng:
- Đồ hỗn đản, lưu manh.
Diệp Lăng Phi thấy giọng của Trương Lộ Tuyết càng ngày càng lớn. Dưới tình thế cấp bách. Một tay chặn ngang ôm lấy Trương Lộ Tuyết. Bước nhanh đi vào gian trong phòng làm việc của mình. Một tay ném Trương Lộ Tuyết lên giường. Diệp Lăng Phi trở tay đóng cửa gian phòng, nhìn Trương Lộ Tuyết, quát:
- Cô rốt cuộc muốn làm gì. Đã hết điên chưa. Tôi biết chuyện lần này là mình không đúng, nhưng cũng không phải là tôi cố ý. Cô thật sự cho rằng tôi muốn chuyện này xảy ra sao?
- Tên lưu manh này. Có nghĩa là tôi đáng đời sao?
Trương Lộ Tuyết ngồi trên giường, nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi. Vẻ mặt đầy tức giận. Bộ ngực của nàng phập phồng. Rõ ràng sự giận dữ không phải là nhỏ.
Diệp Lăng Phi cũng tức giận. Hắn vốn tưởng rằng mình nhường nhịn Trương Lộ Tuyết coi như xong. Nhưng không ngờ tới Trương Lộ Tuyết lại không chịu buông tha. Theo Diệp Lăng Phi thấy, chuyện này cứ kéo dài như vậy. Chi bằng giải quyết sớm một chút. Hắn quát lạnh:
- Trương Lộ Tuyết. Rốt cuộc cô muốn làm gì. Cô nói đi. Tôi bồi thường cho cô.
Trương Lộ Tuyết vừa nghe giận tới mức sắc mặt đỏ lên. Từ trên giường nhảy xuống. Nắm hai tay. Tức giận nói:
- Anh nói tôi còn có thể làm gì. Tôi cứ mê mê hoặc hoặc phát sinh quan hệ cùng anh như vậy. Anh nói muốn bồi thường cho tôi. Anh nói đi. Anh bồi thường cho tôi như thế nào.
Trương Lộ Tuyết vừa nói. Nắm hai bàn tay đấm vào ngực Diệp Lăng Phi. Với một giọng khóc lóc nói:
- Tôi cứ như vậy bị anh hủy hoại. Anh bồi thường cho tôi như thế nào. Tên khốn... . tên lưu manh này.
Diệp Lăng Phi cứ như vậy để cho Trương Lộ Tuyết tùy ý đánh đấm. Hắn nhìn bộ dạng này cùa Trương Lộ Tuyết. Thở dài. Trong lòng thầm nghĩ có lẽ chính mình đã thật sự thay đổi rồi. Nếu như dựa theo mình trước kia. Căn bản sẽ không có cảm giác áy náy đối với Trương Lộ Tuyết, sắc mặt Diệp Lăng Phi dần dịu xuống, vẫn không nhúc nhích dể cho Trương Lộ Tuyết đánh đấm. Mà cho tới khi Trương Lộ Tuyết đánh mệt rồi. Hắn mới đưa tay ôm lấy Trương Lộ Tuyết, miệng nói:
- Tôi đã nói rồi. Tôi đồng ý bồi thường. Cô nói cho tôi biết nên bồi thường thế nào. Chỉ cần tôi có thể làm được. Tôi nhất định sẽ làm.
Trương Lộ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên. Hai mắt nhìn oán hận. Cười lạnh nói:
- Anh cho rằng có thể bồi thường cho tôi sao. Tôi nói cho anh hay. Anh vĩnh viễn không có cách nào bồi thường. Tôi muốn trong lòng anh phải hối hận. Tôi muốn anh áy náy cả đời. Diệp Lăng Phi. Anh nghe kĩ cho tôi. Tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh. Vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Trương Lộ Tuyết dung sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, muốn mở cửa đi ra ngoài, thì lại nghe thấy Diệp Lăng Phi ở phía sau lạnh lùng nói:
- Trương Lộ Tuyết, tôi cũng muốn nói cho cô biết, nếu như đối lại thành tôi trước kia, tôi căn bản sẽ không nói chuyện với cô giống như bây giờ, tôi không quan tâm cô làm chuyện gì cho dù là đều nhằm vào tôi, tôi sẽ không so đo với cô, nhưng cô cần phải hiểu rõ thân phận của mình, mỗi lời nói hành động của cô đều có liên quan đến rất nhiều người trong tập đoàn, không nên vì thành kiến đối với tôi mà ảnh hưởng tới công việc. Thái Hạo người này không thích hợp ở phòng tổ chức, cô cũng thấy công việc trước mắt ở phòng tổ chức triển khai thuận lợi như thế nào, cô nói tôi không làm việc đàng hoàng cũng được, nói tôi không có việc gì cũng xong, nhưng thành tích trước mắt của phòng tổ chức là điều cô không có cách nào gạt bỏ. Nếu tương lai cô muốn trở thành người nắm giữ tập đoàn Tân Á, từ giờ trờ đi cô nên công tư rõ ràng. Tôi chỉ nói tới đây, cô hãy về suy nghĩ đi.
Trương Lộ Tuyết quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi biết phải làm thế nào, không cần anh phải dạy.
Trương Lộ Tuyết giận dữ rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hung hăng nện tay trên bàn làm việc, đoàng một tiếng, làm cho chén trà đặt trên góc bàn rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Từ Oánh vội vã bước vào, nhìn lướt qua, những mảnh vỡ trên đất, không nói lời nào cầm lấy chổi, quét sạch những mảnh vỡ. Trước khi bước ra cửa, Từ Oánh nói:
- Giám đốc Diệp, chủ quản của bộ sản xuất Chu Tuấn chờ ngài ở bên ngoài rất lâu rồi.
Diệp Lăng Phi đang trong con giận dữ, xua tay với Từ Oánh nói:
- Nói với hắn ta, tôi không có thời gian gặp hắn.
Từ Oánh thấy Diệp lăng Phi tâm trạng rất tồi tệ, vội đồng ý.
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, tay phải đặt ở huyệt thái dương, xoa xoa. Diệp Lăng Phi không biết hôm nay tại sao lại tức giận đến như vậy, có lẽ là bởi vì nhận được điện thoại của Phi Hồ, làm cho tâm tình của hắn trở nên nóng này. Diệp Lăng Phi ngồi trong chốc lát, đột nhiên cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, giọng trầm trọng, hỏi:
- Đình Đình, em đang ở đâu?
- Diệp đại ca, em đang lên lớp.
Giọng Đình Đình rất nhỏ, nói.
Diệp Lăng Phi ừm một tiếng, nói:
- Không có việc gì, anh chỉ muốn xem gần đây em bận gì, nếu đang lên lớp, vậy thì tập trung học đi.
Diệp Lăng Phi vốn định tìm Vu Đình Đình tâm sự, nhưng khi nghe thấy cô đang lên lớp, hắn bỏ đi ý nghĩ này của mình. Sau khi cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi lên mạng, vừa vào trò chơi xuyên qua hỏa tuyến, thì nhận được điện thoại của Vu Tiêu Tiếu.
- Sư phụ, ở đâu đấy, mau tới quán mạng Tiêu Dao đi, em và Hứa Duy bị người ta bắt nạt.
Tâm trạng Diệp Lăng Phi vốn đang kích động, vừa nghe thấy Vu Tiếu Tiếu nói vậy, Diệp Lăng Phi lập tức đồng ý nói:
- Được, anh tới bây giờ, chờ anh nha!
Diệp Lăng Phi tắt máy tính, đi ra khỏi phòng làm việc. Hắn vừa mới đi ra, thì nhìn thấy Chu Tuấn đang ngồi ở bên ngoài chờ mình. Chu Tuấn nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi ra, vẻ mặt tươi cười, ân tình chào hỏi:
- Giám đốc Diệp, có thời gian không, tôi tìm ngài có chút việc.
- Không có thời gian!
Diệp Lăng Phi không cho Chu Tuấn sắc mặt tốt, hắn nói với Từ Oánh:
- Tôi muốn đi ra ngoài, có chuyện gì cô có thể xử lý thì cứ xử lý, không nên làm phiền tôi.
Từ Oánh gật đầu, Diệp Lăng Phi cũng không để ý tới Chu Tuấn, cất bước đi. Chu Tuấn nhìn Diệp Lăng Phi rời khỏi, hắn đứng trước cửa phòng làm việc của Diệp Lăng Phi đi cũng không được, không đi cũng không phải, vẻ mặt đau khổ.
Hiện giờ Chu Tuấn sắp phiền chết đi được, hôm qua vốn định tìm Vương Thiên Quân giúp dạy cho Diệp Lăng Phi một bài học. Nhưng nào có ngờ được, Vương Thiên Quân đang bị người ta điều tra, mà ông ta lại đem tất cả đổ lỗi lên người hắn, theo Vương Thiên Quân thấy, mình bị Chu Hân Mính nhằm trúng, hoàn toàn là do Chu Tuấn đắc tội với bạn người ta, đây là tự tìm tới.
Chu Tuấn rất muốn nói chuyện này không liên quan tới hắn, nhưng Vương Thiên Quân kiên quyết cho rằng là do Chu Tuấn liên lụy tới mình, muốn để Chu Tuấn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Vương Thiên Quân nghiêm khắc cảnh cáo Chu Tuấn, nếu như mình bên này có vấn đề gì, ông ta tuyệt đối sẽ không tha cho Chu Tuấn.
Chu Tuấn không có cách nào, lúc này mới kiên trì tới cùng tìm Diệp Lăng Phi, nhưng nào có nghĩ rằng, hắn ta căn bản không để ý tới mình, Chu Tuấn lúc này trong lòng như không đáy, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.