Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi ra khỏi khách sạn. Chu Hân Mính có lái xe tới, nàng đi tới trước xe của mình, hỏi:
- Chúng ta đi dạo ở đâu?
- Đi dạo ở quảng trường là tốt nhất.
Diệp Lăng Phi đề nghị, - Đến quảng trường Trung Sơn đi.
Chu Hân Mính gật đầu, lên xe, lái xe đi quảng trường Trung Sơn trước, Diệp Lăng Phi cũng lái xe, chở Bạch Tình Đình đi quảng trường Trung Sơn.
Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi tìm được chỗ đậu xe ngay bên trên quảng trường Trung Sơn, mấy người xuống xe, Bạch Tình Đình rất tự nhiên khoác lấy cánh tay phải của Diệp Lăng Phi, níu chặt lấy Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính vốn định đi tới phía bên kia Bạch Tình Đình, nhưng Diệp Lăng Phi lại vươn cánh tay trái của mình, cười nói:
- Hân Mính, đến đây, phía bên trái của anh dành cho em.
Chu Hân Mính nhìn Bạch Tình Đình, mắt thấy Bạch Tình Đình không tỏ ra bất kỳ sự không vui nào, nàng mới chậm chạp đi tới bên trái Diệp Lăng Phi, đưa tay khoác vào tay trái của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ngửi thấy mùi thơm được tỏa ra từ cơ thể Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, trong lòng không khỏi rung động, bản thân trái ôm phải ấp, quả là diễm phúc khôn cùng.
Trên mặt hắn hiện ra nụ cười đắc ý, bị Bạch Tình Đình nhìn thấy, Bạch Tình Đình cố ý cười nói:
- Ông xã, bây giờ có phải đang cảm thấy vô cùng đắc ý.
- Đó là đương nhiên.
Diệp Lăng Phi mặt dày cười nói.
- Những gã đàn ông khác bên cạnh chỉ có một người đẹp thì đã hết sức vui sướng rồi, mà bên cạnh anh lại có hai người, như vậy còn không khiến cho những gã đàn ông kia phái ngưỡng mộ chết đi ấy, để bọn họ nhìn anh hạnh phúc thế nào.
Bạch Tình Đình giận dữ trừng mắt lườm Diệp Lăng Phi một cái, trong miệng nói:
- Anh biết vậy là tốt, sau này đừng có ở bên ngoài trêu ong ghẹo bướm, nếu để cho em biết. Em tuyệt đối sẽ không tha cho anh.
Nói rồi, Bạch Tình Đình lại nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, giúp mình coi chừng anh ấy.
Chu Hân Mính trong lòng rất thỏa mái, nghe lời nói này của Bạch Tình Đình, đã cho Chu Hân ăn một viên định tâm hoàn, Chu Hân Mính biết trong lòng Bạch Tình Đình đã hoàn toàn chấp nhận bản thân là người thứ ba. Chu Hân Mính nghĩ tới bản thân sau này không những được cùng Diệp Lăng Phi ngọt ngào với nhau, mà còn có thể tiếp tục chung sống hòa thuận với Bạch Tình Đình, trên mặt của nàng hiện ra nụ cười hạnh phúc, miệng đồng ý nói:
- Ừ, Tình Đình, mình biết rồi.
Diệp Lăng Phi cười ha ha cùng với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi dạo trên quảng trường. Bạch Tình Đình đột nhiên lấy tay chỉ người đang đá cầu ở trên quảng trường, nũng nịu nói:
- Ông xã, em muốn chơi cái kia.
- Đá cầu có gì mà thú vị chứ.
Diệp Lăng Phi phàn nàn.
- Chỉ là đá qua đá lại, chằng có ý nghĩa gì đâu.
- Ông xã, em muốn chơi cái đó.
Bạch Tình Đình lại làm nũng nói.
- Được rồi, được rồi. Anh sẽ mua một cái cho em.
Diệp Lăng Phi nhìn bốn phía. Phát hiện phía bắc quảng trường có bán cầu lông. Hắn nhanh chóng chạy qua. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đứng ở tại chỗ chờ Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình kéo tay Chu Hân Mính. Miệng cười nói:
- Hân Mính. Bạn có nhớ chúng ta thường đá cầu cùng nhau không?
Chu Hân Mính gật đầu. Nói:
- Ừ. Mình nhớ rằng khi đó bạn đá rất khá.
Bạch Tình Đình cười. Nói:
- Chớp mắt chúng ta đều đã trường thành. Bạn và mình đều bận rộn với công việc riêng của mỗi người. Ngay cả gặp mặt cũng rất ít. Hân Mính, đợi sau này chúng ta có thể ở cùng một chỗ. Bởi vì chúng ta đều có chung một người đàn ông.
Chu Hân Mính lặng lẽ gật đầu. Nàng chuyển hướng sang Bạch Tình Đình. Mấp máy miệng. Nhưng lại không nói ra lời. Bạch Tình Đình nhìn Chu Hân Mính. Trong ánh mắt lóe ra một cái nhìn chân thành. Nói:
- Hân Mính, lời mình nói là thật. Bởi vì bạn là bạn tốt nhất của mình. Chúng ta tình như chị em. Mình sở dĩ có thể tiếp nhận bạn. Chính là bởi vì mình không muốn mất đi người bạn tốt như bạn. Chị em tốt, mặc kệ thế nào. Chúng ta cần phải liên hợp lại. Cùng nhau bảo vệ gia đình của chúng ta. Mình sẽ không chấp nhận thêm một người phụ nữ khác. Tình yêu là ích kỷ, có bạn chia sẻ vậy là đủ rồi. Không thể có thêm một người phụ nữ nào nữa bước vào.
- Tình Đình. Mình biết.
Chu Hân Mính gật đầu.
Lúc này Diệp Lăng Phi cầm quả cầu lông chạy về, hắn đem cầu lông ném cho Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, cho em.
Bạch Tình Đình cầm quả cầu trong tay, lại thay đổi chủ ý, nói:
- Em không chơi nữa.
- A, em không chơi, mà lại bảo anh đi mua, có lầm không đấy.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Bạch Tình Đình nói không chơi, lập tức kháng nghị nói:
- Tại sao em lại có thể như vậy.
- Tại sao em lại không thể như thế chứ?
Bạch Tình Đình cầm cầu kéo cánh tay của Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, chúng ta đi, không thèm để ý tới người này.
Diệp Lăng Phi mắt thấy Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đi lên phía trước, hắn vội vã đuổi lên, từ trung gian mạnh mẽ ép tách hai người ra, một trái một phải, ôm hai người vào lòng, miệng nói:
- Được rồi, được rồi, không chơi thì không chơi.
Thấy Diệp Lăng Phi yếu thế, Bạch Tình Đình lúc này mới nở nụ cười.
Ba người đi vào trong vườn hoa gần quảng trưởng, sau khi đi một mạch, tìm một cái ghế gỗ dài ngồi xuống. Bạch Tình Đình rất tự nhiên tựa đầu vào ngực Diệp Lăng Phi, còn Chu Hân Mính ban đầu còn có chút nhút nhát, nhưng rất nhanh, nàng cũng buông lõng, dựa thân hình mềm mại của mình vào lòng Diệp Lăng Phi.
Hai tay Diệp Lăng Phi đặt ở ngực của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, hắn trước tiên hôn lên gương mặt Bạch Tình Đình một cái, rồi lại chuyển sang Chu Hân Mính, dùng môi áp vào khuôn mặt trắng mịn của nàng hôn một cái, lúc này mới đắc ý cười nói:
- Bây giờ anh cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thiên hạ.
Bạch Tình Đình dựa sát vào Diệp Lăng Phi, nàng nghiêm mặt, nhìn Diệp Lăng Phi, trong miệng nũng nịu nói:
- Ông xã, em cũng cảm thấy rất hạnh phúc, tuy nói anh rất xuất sắc, nhưng lại thích đùa giỡn vô lại, nhưng tổng thể mà nói thì là một người chồng tốt, chỉ cần sau này anh không ức hiếp em, sẽ là một người chồng tốt hơn.
Những lời này của Bạch Tình Đình làm cho Diệp Lăng Phi nở nụ cười, tay phái của hắn vén chiếc váy ngắn của Bạch Tình Đình, luồn tay vào, vuốt ve bắp đùi mềm như muốn chảy nước của Bạch Tình Đình, miệng nói:
- Anh nhớ kĩ rồi, sau này sẽ cố hết sức không bắt nạt em, nhưng mà, em cũng không được phép bắt nạt anh.
Tay trái của Diệp Lăng Phi trực tiếp lần vào trong áo con của Chu Hân Mính, trước sự hiện diện của Bạch Tình Đình, tay trái của hắn vuốt ve bộ ngực sữa của Chu Hân Mính. Trước kia Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đều là lén lút thân mật, nào có như bây giờ, để cho Diệp Lăng Phi vuốt ve bộ ngực sữa của mình, ngay trước sự hiện diện của Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính cảm thấy tim đập thình thịch, mặt nàng nóng giáp lên, không giám nhìn Bạch Tình Đình cúi đầu chôn sâu vào lòng Diệp Lăng Phi, mặc cho bàn tay to lớn của Diệp Lăng Phi vuốt ve bộ ngực sữa của nàng.
Ngay khi Diệp Lăng Phi trái ôm phải áp, Lâm Tuyết lại bị Từ Hàn Vệ dùng sức đánh hạ, phát ra những tiếng rên rỉ. Trên thân thể của Lâm Tuyết, khắp nơi đều là những vết cào cấu do Từ Hàn Vệ hưng phấn để lại.
Từ Hàn Vệ sau khi đã thỏa màn, cuối cùng nhào lên người Lâm Tuyết, xà vào người cô ta, Từ Hàn Vệ thờ hổn hển, với tuồi tác như vậy của hắn, làm loại chuyện này rõ ràng là lực bất tòng tâm.
Lâm Tuyết chờ Từ Hàn Vệ xả hết xong, nàng mới di động thân thể của mình, miệng nũng nịu nói:
- Em đi tắm rửa.
Từ Hàn Vệ gật đầu, Lâm Tuyết thân thể trần truồng đi vào trong phòng tắm. Mỗi lần sau khi phát sinh quan hệ cùng Từ Hàn vệ, Trên người lâm Tuyết đều lưu lại vết thương, Từ Hàn Vệ trong lòng có chút biến thái, đặc biệt thích kèm theo những thủ đoạn này để hành hạ người khác.
Sau khi Lâm Tuyết tắm rửa xong, thì nhìn thấy Từ Hàn Vệ đã mặc quần đùi vào rồi, nằm ở trên giường, hút thuốc lá. Lâm Tuyết liền hạ cơ thể lên giường, rúc vào bên người Từ Hàn Vệ, miệng nũng nịu:
- Thư kí Từ, hôm nay em mảnh đất ở nhà máy sợi hóa học, em thấy giá trị đầu tư lớn, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế đang làm hạng mục này, nếu em có thể nắm được, nhất định có thể kiếm được khoản tiền lớn, một năm, mấy ngàn vạn lợi nhuận là không thành vấn đề.
Tay phải Từ Hàn Vệ đặt trên lưng Lâm Tuyết, vuốt ve cái lưng nhẵn bóng của nàng, miệng nói:
- Em phải suy nghĩ cho kĩ, chỉ cần em thực sự muốn làm hạng mục này, khó tránh phải đối mặt với áp lực tài chính. Anh thấy tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế cũng có cân nhắc tới phương diện này, em không lo lắng đây là cái bẫy của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế dành cho em à, chính là muốn em đi vào, cái gọi là đi vào thì dễ bước ra thì khó.
- Yên tâm đi, em tin chuyện nay con tiểu nha đầu Bạch Tình Đình căn bản không hay biết, em nghe nói ngày mai cô ta vẫn dự định mang theo bản lập kế hoạch dự án đi tìm thị trưởng Chu, nếu thị trưởng Chu đồng ý, cô ta sẽ phải cầm mảnh đất ở nhà máy sợi hóa học.
Từ Hàn Vệ chau mày, nói:
- Hiện giờ Chu Hồng Sâm muốn làm mấy cái dự án lớn, hắn muốn chiến tích, anh thấy hắn sẽ dốc sức ủng hộ dự án này, nếu như vậy, sẻ không dễ xử lý.
- Thư kí Từ, anh yên tâm đi, bên này em sẽ có chuẩn bị, giện tại ở tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế có người của em, em có thể biết từng nhất cử nhất động, bên kia Bạch Tình Đình có động tác gì, em đều rõ hơn ai hết. Tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế tuy nói là xí nghiệp địa ốc lớn, nhưng dự án Dương Quang gia viên của chúng hiện giờ đang nợ tiền ngân hàng không ít, trước mắt tài chính trong tay căn bản là không đủ, cho nên nói, Bạch Tình Đình sở dĩ nóng lòng làm dự án này, chính là muốn mượn dự án này đế khôi phục dự án Dương Quang gia viên của họ, em nghĩ anh có thể giúp em kéo dài mấy tháng, em đang cho người làm một vài việc, trong một thời gian ngắn tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế không có tài chính để làm dự án này, em còn liên hệ với chủ tịch công ty địa ốc, để bọn họ liên hợp lại cùng nhau làm dự án đó. Cùng lắm thì chúng ta nhận được ít hơn một chút.
Từ Hàn Vệ gật đầu, nói:
- Tiểu Tuyết, việc này em làm đi, anh không tiện nhúng tay, nhưng mà, anh sẽ giúp em liên hệ với các bộ phận khác, để họ gây thêm trở ngại cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Còn việc kéo dài dự án này, không dễ làm, dù sao việc di dời nhà máy sợi hóa học sớm đã định rồi, nếu Chu Hồng Sâm nhất định muốn di dời anh sợ rằng không dễ bác bỏ.
- Thư kí Từ, nhìn anh nói, em là loại người làm cho anh phái khó xử sao, mà em cũng không nói bắt anh phải bác bỏ dự án này, em nói anh chỉ cần đưa thêm chút ý kiến, ví dụ như cần phải xem xét phúc lợi của công nhân di dời v... v... Chính là muốn tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế xuất ra một khoản tiền lớn nhập vào khối này, em tin tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế không có tài lực này, tới khi đó em lại gây ra một vài chuyện, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sẽ không có cách nào nắm được mảnh đất này, đợi qua vài tháng, khi chẳng có ai muốn mảnh đất này nữa, em lại ra tay, lúc đó em có thể nắm được miếng đất này với giá thấp.
Nghe Lâm Tuyết nói xong, Từ Hàn Vệ cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Ừ, được rồi, cứ làm như vậy đi.