Diệp Lăng Phi gọi Suzu Yamakawa và Minako tới đây. Suzu Yamakawa và Minako đi tới trước mặt Yonchien Yamakawa, lộ ra vẻ sợ hãi. Ánh mắt âm độc vừa nãy của Yonchien Yamakawa quả là rất dọa người, hai người bọn họ bị ánh mắt đó của Yonchien Yamakawa dọa sợ. Diệp Lăng Phi dĩ nhiên biết trong lòng Minako và Suzu Yamakawa sợ Yonchien Yamakawa, hắn gọi hai người đến. đưa tay vỗ vỗ vai hai người, nói:
- Không sao đâu, không cần phải sợ!
Sau khi Suzu Yamakawa nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cha của mình, nói:
- Cha ơi, con xin lỗi, con thật sự xin lỗi, con không muốn kết hôn với Kisoku Kusamoto!
Trong ánh mắt Yonchien Yamakawa tràn đầy sát khi, lão ta không cho phép ai được phản kháng mệnh lệnh của mình, lại còn là con gái nuôi mà mình đã nuôi nấng nhiều năm nữa. Suzu Yamakawa quả thật là con gái nuôi của Yonchien Yamakawa, sở dĩ Yonchien Yamakawa phải nuôi Suzu Yamakawa, chủ yếu là đem Suzu Yamakawa ra làm bia đỡ đạn. Như vậy, con gái ruột của lão ta sẽ được an toàn. Yonchien Yamakawa trong lòng cũng biết rõ, những năm gần đây, mình đã đắc tội với không ít người, một số băng nhóm xã hội đen ở Nhật Bản cũng muốn lấy mạng mình mình. Cho nên, hắn làm việc rất cẩn thận, lo lắng vì mình mà đứa con gái duy nhất sẽ gặp phải uy hiếp đến tính mạng.
Hắn phải len lén đưa con gái ruột ra nước ngoài, chính là vì nguyên nhân này. Về phần Suzu Yamakawa, một mặt có thế làm bia đỡ đạn, mặt khác, khi cần thiết, có thể biến thành hàng hóa để buôn bán. Cái gọi là hàng hóa buôn bản, đó là thông qua Suzu Yamakawa, lấy được một số lợi ích quan trọng cho mình. Khoản này bao gồm dựa hơi các chính khách, hôn nhân chính trị và nhiều thứ khác nữa, Yonchien Yamakawa đã suy nghĩ đến chuyện này từ lâu, từ nhỏ đã tiến hành bồi dưỡng Suzu Yamakawa, thậm chí suy nghĩ đến tầm quan trong của việc lợi dụng Suzu Yamakawa trong tương lai, ngăn cấm Suzu Yamakawa yêu đương, bảo đảm vẫn còn là xử nữ. Về mặt này, Suzu Yamakawa cũng bị giám thị rất nghiêm khắc. Minako chính là người mà Yonchien Yamakawa dùng để giám thị Suzu Yamakawa, tuy trên danh nghĩa là bảo vệ Suzu Yamakawa, trên thực tế thì là muốn trông coi Suzu Yamakawa, tránh cho Suzu Yamakawa mất đi tấm thân xử nữ quá sớm. Ở trong xã hội Nhật Bản, xử nữ càng ngày càng ít, có một số chính khách đặc biệt ưa thích món này. Yonchien Yamakawa chính là lợi dụng loại tâm lý này của mấy chính khách kia, tính toán đến lúc cần thiết, có thể dùng Suzu Yamakawa làm công cụ để hắn đạt được lợi ích. Những năm gần đây vẫn chưa có cơ hội dùng đến Suzu Yamakawa. Chỉ là, đám cưới với con trai của Takeshi Kusamoto lại có thể dùng đến Suzu Yamakawa, đem Suzu Yamakawa gả vào gia tộc Kusamoto, từ đó thực hiện việc kết thân gia giữa hai nhà, cách tính này, có thể nói là một trong những phương thức tốt nhất để làm lớn mạnh thực lực của mình.
Yonchien Yamakawa đã tính sâu xa như vậy, nhưng không ngờ Suzu Yamakawa lại dám làm trái với ý của lão, ngay đêm trước khi đính hôn thì lại chạy ra ngoài. Hơn nữa, kẻ trợ giúp Suzu Yamakawa chạy trốn lại chính là người mà mình dùng để giám thị Suzu Yamakawa, Minako. Yonchien Yamakawa khó có thể chịu đựng được chuyện này, Takeshi Kusamoto nhân cơ hội lại kế khổ với Yonchien Yamakawa. Yonchien Yamakawa cũng cảm thấy mất hết cả mặt mũi, muốn bằng mọi giá phải giết cho được Suzu Yamakawa và Minako, như vậy mới có thế rửa sạch nỗi nhục mà hán phải chịu.
Bây giờ, Yonchien Yamakawa nghe thấy con gái nuôi Suzu Yamakawa nói như vậy, sắc mặt lão tối sầm lại, không nể tình Suzu Yamakawa, nói:
- Suzu Yamakawa, tôi đã nói với cô rồi, cô không còn là con gái của tôi nữa, hai chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì cả, cô không cần gọi tôi là cha!
Suzu Yamakawa nghe những lời này của Yonchien Yamakawa, nước mắt lưng tròng, nói:
- Cha, con thật sự xin lỗi, con biết con không nên làm như vậy, con chỉ hi vọng cha có thể tha thứ cho con!
- Tôi tha thứ cho cô ư?
Yonchien Yamakawa nghe Suzu Yamakawa nói như vậy, hừ lạnh nói:
- Tôi nuôi cô bao nhiêu năm nay, vậy mà cô báo đáp tôi như vậy sao, Suzu Yamakawa, cô nghe cho kỹ đây, giữa hai chúng ta không có tí quan hệ huyết thống gì, cô chỉ là con gái nuôi của tôi mà thôi. Tôi nuôi cô bao nhiêu năm nay, chỉ hi vọng cô có thể báo đáp tôi, nhưng bây giờ tôi đã biết, tôi đã nuôi một con chó sói, một con sói cắn lại chính tôi, tôi sẽ không để cho cô có cơ hội cắn tôi đâu. Suzu Yamakawa, tôi đã nói với cô rồi đấy, giữa tôi và cô không hề có bất kỳ quan hệ gì cả, tôi không cho phép cô gọi tôi là cha, cô hãy nghe cho kỹ, tôi không phải là cha cô!
Suzu Yamakawa nghe những lời đó thì há hốc mồm, nhất thời chỉ đứng như ngây dại. Tuy Diệp Lăng Phi cũng đã nghe nói qua những chuyện có liên quan đến Suzu Yamakawa, nhưng cũng chưa có cơ hội chứng thật Suzu Yamakawa không phải là con gái một của Yonchien Yamakawa, bây giờ chính miệng của Yonchien Yamakawa thừa nhận thân thế của Suzu Yamakawa, xác nhận Suzu Yamakawa chỉ là con nuôi của Yonchien Yamakawa mà thôi. Diệp Lăng Phi thấy Suzu Yamakawa như ngây ngốc, hắn đặt tay lên vỗ vai Suzu Yamakawa, nói:
- Suzu Yamakawa, như vậy không phải là rất tốt sao, cô có thể lựa chọn cuộc sống mà mình muốn!
Suzu Yamakawa vẫn không nhức nhích, nhìn Yonchien Yamakawa, cô cắn chặt môi, bỗng nhiên, Suzu Yamakawa định quỳ xuông, lại bị Diệp Lăng Phi kéo lên, Diệp Lăng Phi nói:
- Suzu Yamakawa, không cần thiết phải như vậy, đối với những kẻ khốn kiếp giống như tên Yonchien Yamakawa này, dù cô có quỳ xuống haỵ làm gì đi nữa thì cũng chỉ vô dụng thôi!
Suzu Yamakawa bị Diệp Lăng Phi kéo lại, cô nhìn thẳng về phía Yonchien Yamakawa, đôi môi run run, thủy chung không nói một câu nào. Lúc này Diệp Lăng Phl lên tiếng:
- Yonchien Yamakawa, tôi rất hiểu ông, cũng biết ông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các cô ấy. Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, tôi sẽ bảo vệ hai người bọn họ, ông không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu như hai người bọn họ gặp phải chuyện bất trắc nào đó, ông cũng cẩn thận cái mạng già của minh đó!
Yonchien Yamakawa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cười nói:
- Satan, tôi nghĩ là anh hiểu lâm, hai cô ả đó đối với tôi chỉ là những kẻ tôm tép không đáng kể gì, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng để bọn họ trong lòng, sao lại phải ra tay với hai người họ chứ!
- Như vậy là tốt nhất!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:
- Tôi hi vọng đây là lời thật lòng của ông!
Diệp Lăng Phi hai tay vỗ vỗ hai cô gái Suzu Yamakawa và Minako đang bị hắn ôm, nói:
- Chúng ta đến tiệm khác ăn cơm đi, bên này quá rối loạn, không nên ở lại chỗ này thì tốt hơn!
Ban đầu Suzu Yamakawa cũng không muốn đi, nhưng bị Điệp Lăng Phi lôi kéo, thân thể Suzu Yamakawa đã bị Diệp Lăng Phi kéo đi. Lúc này Minako cũng đi đến bên cạnh Suzu Yamakawa, kéo cánh tay còn lại Suzu Yamakawa, đưa Suzu Yamakawa đi ra khỏi nơi này.
Chờ Diệp Lăng Phi bỏ đi, Yonchien Yamakawa mới chửi:
- Satan, ta sẽ không để yên như vậy đâu!
Đầu Kisoku Kusamoto bị thương, Takeshi Kusamoto cũng không thể ăn cơm ở chỗ này nữa, vội vàng đưa Kisoku Kusamoto đến bệnh viện. Diệp Lăng Phi rời khỏi nhà hàng lớn kia, đi đến một tiệm cơm bình thường, chọn một bàn ở trên tầng hai. Sau khi an vị, Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa ngồi đối diện với mình, cười nói:
- Suzu Yamakawa, cô hẳn là rất may màn đó!
- Tôi may mắn ư?
Suzu Yamakawa nhìn Diệp Lăng Phi, không rõ Diệp Lăng Phi nói vậy là có ý gì. Diệp Lăng Phi cầm lấy ấm trà để trên bàn, rót cho mình một chén, sau khi nhấp một ngụm, hắn đặt chén trà lại trên bàn, nói:
= Chẳng lẽ cô không hiểu ý của tôi sao, nếu như lần này cô không chạy trốn, vậy tương lai cuộc sống của cô sẽ rất thê thảm, Yonchien Yamakawa không coi cô như là con gái của hắn mà coi cô như một món hàng để trao đổi. Nếu Yonchien Yamakawa đã như vậy, thế thì người của gia tộc Kusamoto cũng sẽ đối xử với cô như vậy, có thể tưởng tượng ra cuộc sống bi thảm của cô trong tương lai, cho nên, tôi mới nói cô đã rất may mắn, có đã trốn ra được rối!
Mặc dù mấy câu này của Diệp Lăng Phi rất có đạo lý, nhưng Suzu Yamakawa nhất thời vẫn khó có thể chấp nhận sự thật này. Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, chọc léc Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Ông Xã, anh đừng nói nữa mà, để cho hai người họ bình tâm lại một chút, dù ai gặp phải chuyện này, trong lòng cũng sẽ không chịu nổi!
- Tình Đình, anh đây là đang an ủi họ mà!
Diệp Lăng Phi nói:
- Nếu như anh không nói như vậy, bọn họ sẽ càng lúc càng khó chịu đựng, em nhìn bộ dạng của Suzu Yamakawa xem, anh thấy cô ấy sấp phát khóc rồi đấy!
Diệp Lăng Phi vừa nói vậy, quả nhiên đã thấy Suzu Yamakawa chảy nước mắt. Diệp Lăng Phi nói:
- Được rồi, Suzu Yamakawa à, cô đừng khóc nữa, thử nghĩ xem sau này phải làm thế nào đi!
- Tôi không biết!
Suzu Yamakawa lắc đầu, nói:
- Tôi không biết sau này mình sẽ làm gì nữa!
- Kiếm tiền đi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chẳng lẽ điều này mà còn cần tôi phải dạy cho cô ư, đương nhiên là nghĩ cách mà kiếm tiền rồi. Về chuyện làm thế nào để kiếm tiền, vậy phải xem cô có thể làm cái gì, trước tiên cô nói cho tôi biệt, cô biết làm cái gì?
- Tôi không biết mình biết cái gì cả!
Suzu Yamakawa nói ra câu này, khiến cho Diệp Lãng Phi lập tức câm lặng, hắn nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh, nói:
- Bà Xã, xem ra nha đầu Suzu Yamakawa này phải giao cho em dạy báo rồi!