Diệp Lăng Phi không ngờ mình đi ăn đồ ăn Nhật Bản mà cũng có thể gặp phải Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto, không khỏi cảm khái thành phố Vọng Hải này quả thật rất nhỏ, đi tới chỗ nào cũng có thể gặp được người quen.
Nhà hàng Nhật Bản này đã bị Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto bao trọn, trong nhà hàng lớn như vậy, ngoại trừ bọn họ ra, không còn thực khách nào khác.
Sau khi Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto nhìn thấy Suzu Yamakawa và Minako, trong mắt Yonchien Yamakawa lóe ra sát cơ.
Ánh mắt sắc bén đó Minako cũng nhìn ra được, cô không khỏi rùng mình một cái.
Minako rất hiểu thủ đoạn ông chủ của mình, ở Nhật Bản, lão ta giết người đơn giản giống như giẫm chết một con kiến vậy.
Lúc này, Minako cảm thấy lạnh cả sống lưng, tay cô không tự chủ được nắm chặt lại với nhau.
Suzu Yamakawa cũng nhìn thấy ánh mắt của cha mình đang nhìn mình, cho tới bây giờ Suzu Yamakawa chưa từng có cảm giác cô là con gái ruột của Yonchien Yamakawa, Yonchien Yamakawa tuy nói là nuôi cô, cho cô tiền xài, nhưng giống như là nuôi một con thú cưng hơn chứ không hề có quá nhiều tình thân.
Phản ứng của Suzu Yamakawa cũng không khác mấy so với Minako, hai tay cô nắm chặt cánh tay của Minako, cũng không giám nhìn vào ánh mắt Yonchien Yamakawa nữa.
Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ tình cảnh này, hắn không ngờ lại trùng hợp như thế, lại gặp được Yonchien Yamakawa ở chỗ này. Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua Suzu Yamakawa và Minako đứng sau lưng mình, thấy hai cô thiếu nữ này có vẻ hơi sợ hãi.
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, nhưng ngay sau đó ôm eo Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, không ngờ có thể gặp được mấy người quen cũ của anh ở chỗ này, ừm, nơi này rất thanh tịnh, ăn cơm ở chỗ này đi, anh rất thích nơi này!
Bạch Tình Đình có thể thấy được ánh mắt trừng trừng nhìn mấy người bọn họ của những người Nhật Bản ở trong nhà hàng này, trong lòng cô thầm nghĩ cái ông chồng này đúng là hay thật, biết rất rõ là nếu tới nơi này chính là gây chuyện, anh ta lại cứ khăng khăng muốn tới dùng cơm.
Bạch Tình Đình có ý muốn bảo Diệp Lăng Phi rời khỏi nhà hàng này đi tìm một nhà hàng khác ăn cơm cũng được, nhưng thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi trông như là ta phải ăn cơm ở chỗ này, cô cũng chỉ có thế nghe theo Diệp Lăng Phi thôi.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi vào trong nhà hàng, hắn vừa bước vào, lập tức cất tiếng chào hỏi:
- Không ngờ tôi lại có thể gặp được các vị ở đây, chúng ta có thể nói là quen biết đã lâu nhỉ, lần trước, tôi còn nghĩ có nên đến Nhật Bản thăm hai lão già các ông, xem xem các ông đã chết hay chưa.
Nhưng không ngờ lại có thể gặp được hai lão già các ông sinh long hoạt hổ ngồi ăn trong nhà hàng này, đúng là chuyện tốt, chuyện tốt đấy, không cần tôi phải nhọc công lặn lội sang Nhật Bản thăm hai lão già bất tử các ông rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời như vậy, con trai của Takeshi Kusamoto, Kisoku Kusamoto lập tức mở miệng mắng chửi:
- Tên khốn kiếp kia, mày có biết mày đang nói gì không vậy?
Kisoku Kusamoto vừa nói xong, đã thấy Diệp Lăng Phi sầm mặt lại, cũng chửi lại:
- Cút đi, ở đây không đến lượt mày nói đâu, cái thằng nhóc nhà mày mà dám nói lung tung thêm câu nào nữa, tao sẽ lấy đầu mày xuống đó. Takeshi Kusamoto à, cái thằng con trai này của ông cũng khá đấy chứ nhỉ, cũng có mấy phần tác phong của cha nó đấy!
Takeshi Kusamoto ngẩng mặt lên, nhìn Diệp Lăng Phi, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Satan, anh đừng có khinh người quá đáng, nói như cái câu cổ ngữ của bọn Trung Quốc các ngươi, chúng ta chính là nước sông không phạm nước giếng, tôi không trêu chọc anh, tốt nhất anh cũng đừng trêu vào tôi!
Vừa nghe Takeshi Kusamoto nói những lời này, trong mắt Diệp Lăng Phi lóe ra hai đạo hàn quang sắc bén.
Hắn thu tay về không ôm Bạch Tình Đình nữa, cất bước đi về phía Takeshi Kusamoto, hai gã thủ hạ của Takeshi Kusamoto ngăn trước mặt Diệp Lăng Phi.
Còn không đợi hai người bọn họ mở miệng nói chuyện, nắm đấm của Diệp Lăng Phi đã tới trước mặt, chìa ra đấm vào mắt hai người này, Diệp Lăng Phi đánh ra hai quyền rất ngoan độc, hai người bị ăn đấm lập tức kêu la thảm thiết, bị nắm đấm của Diệp Lăng Phi đánh trúng mắt, chảy cả máu.
Trong ánh mắt của Diệp Lăng Phi toát lên sát cơ, quát lên:
- Lũ chúng mày mà còn dám vọng động thì tao sẽ lấy mạng chúng mày đấy, mẹ kiếp, ở trên địa bàn của tao mà chúng mày còn dám làm loạn à!
Diệp Lăng Phi rống lên một trận, quả nhiên không có người nào dám động thủ nữa, hai tên bị Diệp Lăng Phi đánh trúng mắt chỉ biết che mắt minh lại, kêu gào thảm thiết. Những người còn lại không ai dám tới đấy, rất nhiêu người trong số họ cũng đã từng bị Diệp Lăng Phi đánh một trận rồi, chuyện lấn trước còn đế lại ấn tượng sâu sắc trong đầu bọn họ. Diệp Lăng Phi bước đến trước mặt Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto, đá đố cái bản kia, cái bàn lăn kềnh ra đất, bát đũa chai lọ trên bàn cũng rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Tay phải Diệp Lăng Phi bóp cổ Takeshi Kusamoto, quát lên:
- Takeshi Kusamoto, tên khốn kiếp này, mày có giỏi thì nói lại câu đó một lần nữa cho tao nghe nào!
Takeshi Kusamoto nào có ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, lão ta còn cho là mình người đông thế mạnh, Diệp Lăng Phi sẽ không dám làm gì mình, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi hoàn toàn không để ý đến những thứ này, coi những thú hạ của lão và Yonchien Yamakawa như không tồn tại, căn bản cũng không thèm để ý tới, trong nháy mắt đã bước đến trước mặt lão ta.
Cổ họng Takeshi Kusamoto bị tay phải Diệp Lăng Phi bóp chặt, lão ta dường như không còn thở được nữa. Kisoku Kusamoto vừa thấy cha minh bị một gã đàn ông xa lạ bóp cố, nắm tay lại, muốn cứu cha mình. Diệp Lăng Phi thuận tay cầm lấy một cái ghế dài, đánh vào gáy của Kisoku Kusamoto, cú đánh này khiến cho đầu Kisoku Kusamoto chảy máu.
- Yonchien Yamakawa, cả tên khốn mày nữa, có phải mày cũng định động thủ không?
Diệp Lăng Phi trợn trừng mắt, nhìn thắng vào mặt Yonchien Yamakawa. Yonchien Yamakawa đã lĩnh giáo sự lơki hại của Diệp Lăng Phi, tối hôm đó, Diệp Lăng Phi xông vào khách sạn Hoa Anh Đào, lôi hắn từ trên giường xuống. Lúc ấy, Yonchien Yamakawa đã biết mình không thể đắc tội tên Diệp Lăng Phi này được. Đừng nói là ở thành phố Vọng Hải, nhớ năm đó, ngay ở trên lãnh thổ Nhật Bản, Diệp Lăng Phi cũng hoành hành vô pháp vô thiên chẳng kiêng nể gì.
Quan hệ của Diệp Lăng Phi quá mạnh, hắn tuyệt đối không thế đắc tội được. Đừng tưởng Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto là hai đại cổ đông của tập đoàn Suzuki, nhưng lão ta cũng hi vọng Takeshi Kusamoto gặp chuyện xui xẻo, chẳng qua là từ suy nghĩ lợi ích, Yonchien Yamakawa mới hợp tác với Takeshi Kusamoto. Hiện giờ, thấy Diệp Lăng Phi nổi giận, Yonchien Yamakawa nghĩ thầm: "Mình cũng không cần thiết chọc vào cái tên ma đầu này, nhìn bộ dạng bây giờ của Satan, nói không chừng sẽ thực sự động thủ ở chỗ này, tốt nhất là không nên đắc tội hắn thì hơn!".
Yonchien Yamakawa nghĩ tới đây, vội vàng nói:
- Satan, tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi, giữa tôi và anh không có ân oán gì cả, chuyện cũng đã qua lâu rồi mà!
Thấy Yonchien Yamakawa khoanh tay đứng nhìn, Takeshi Kusamoto trong lòng cũng hiểu được. Lão ta nhớ Yonchien Yamakawa từng đề cập với lão về chuyện Satan đến làm loạn ở khách sạn Hoa Anh Đào. Lúc ấy, Takeshi Kusamoto cũng không để Satan vào trong mắt, cho là mình dẫn theo nhiều người như vậy, hơn nữa mình còn ở thành phố Vọng Hải, chính phủ bên này sẽ bảo vệ mình, còn chuyện mà Yonchien Yamakawa nói, Takeshi Kusamoto cũng không đế ở trong lòng, bây giờ Takeshi Kusamoto mới hiểu, lòng vòng mất thì giờ như vậy, hóa ra là tên Yonchien Yamakawa từng bị Satan cho ăn trái đắng, mới không dám động thủ. Lúc này lão ta cảm thấy mình có cố sức đến mấy cũng không thế thở nối nữa, bị Diệp Lắng Phi bóp cổ như vậy, sao lão có thế hô hấp bình thường được chứ, con mắt cũng sắp trợn ngược lên rồi. Đến lúc này, Takeshi Kusamoto chỉ có thế cầu xin tha thứ, liên tục khoát tay, ý bảo Diệp Lắng Phi ngừng tay lại. Diệp Lăng Phi cũng không định bóp chết Takeshi Kusamoto thật, dù sao nếu hắn bóp chết Takeshi Kusamoto ở chỗ này, hắn cũng khó mà thu dọn được. Takeshi Kusamoto đã bị Diệp Lăng Phi bóp cổ tới mức sắp tắt thở rồi. Diệp Lăng Phi thấy Takeshi Kusamoto đã van Xin tha mang, hắn mới buông tay ra. Takeshi Kusamoto hai tay giữ chặt cổ họng mình, luôn miệng ho khan. Con trai lão ta KisokuKusamoto cũng không khá hơn chút nào, bị Diệp Lăng Phi đánh vỡ đầu, trên đầu chảy đầy máu.
Diệp Lăng Phi nhìn thẳng vào mặt Takeshi Kusamoto, mắng:
- Tên khốn kiếp này, đã chạy đến thành phố Vọng Hải này, mày cũng không chịu để ý xem ở đây lời của ai có tác dụng. Tao còn chưa tính số với mày đâu đấy, Takeshi Kusamoto, mày nghe kỹ cho tao, đừng tưởng rằng mày ở chỗ này có thể vô pháp vô thiên. Chỉ cần có tao ở chỗ này, mày đừng có hòng mà làm bậy. Tao biết bây giờ tập đoàn Suzuki của bọn máy đang làm thứ gì, đừng để tao điều tra ra. Nếu như mà để tao biết được bọn mày đang làm cái gì, vậy thì chúng mày chuẩn bị mà chết đi!
Diệp Lăng Phi nói xong, quay mặt sang nhìn Yonchien Yamakawa ở bên cạnh, nói:
- Yonchien Yamakawa, đừng có quên chuyện mà tao đã nói, tao muốn những tên Nhật Bản kia, nếu như mày không tìm được những tên Nhật Bản đó rồi nộp cho tao, hậu quả một mình máy tự biết, tao sẽ không nói hai lần đâu!
Yonchien Yamakawa vội vàng gật đầu, nói:
- Satan, tôi biết rồi, tôi đang cho người đi điều tra những tên Nhật Bản đó!
- Suzu Yamakawa, Minako, các cô lại đây!