Chương 95: Tặng quà!

“Rất đơn giản, tìm một người bạn trai, bọn họ biết được em đã có bạn trai, tự nhiên sẽ không đến làm phiền em nữa.”

Ngô Nhàn nhún nhún vai, cười trêu chọc nói.

“Thầy, thầy xấu quá đi mất!”

Liễu Tư Tinh yêu kiều nói, đồng thời một vệt ửng đỏ xuất hiện trên má, đến ngay cả hai dái tai thanh tú của cô cũng đỏ ửng lên.

Ngô Nhàn chỉ là thuận miệng nói một câu đùa vui mà thôi, nhưng mà ở trong tay của Liễu Tư Tinh lại nghe ra hương vị khác.

Tìm một người bạn trai, có phải là thầy ấy đang ám chỉ cái gì đó hay không…?

Nghĩ đến điều này, Liễu Tư Tinh càng không dám ngẩng đầu nhìn Ngô Nhàn nữa.

Tâm tư của thiếu nữ vẫn luôn là bài thơ, nhưng mà đối với tâm tư linh lung của Liễu Tư Tinh mà nói, Ngô Nhàn không hề hoàn toàn đoán chuẩn xác được, hoặc là nói, từ trước đến nay hắn đều chưa từng cố ý suy nghĩ về phương diện này.

“Để cho các vị đợi lâu rồi, ha ha ha.”

Kèm theo một loạt tiếng cười sảng khái, Liễu Phù Sinh cùng với vợ của mình là Châu Tuyết Nhàn, cuối cùng cũng xuất hiện.

Ngày hôm nay, Liễu Phù Sinh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng giản dị, nhưng cho dù là trang phục giản dị, vẫn luôn khó mà che lấp được khí chất cao sang của Liễu Phù Sinh trong những bước đi của ông, thể hiện ra hào quang vượt trội của người ở trên cao.

Mà Châu Tuyết Nhàn đứng ở bên cạnh Liễu Phù Sinh, cũng chỉ một câu không hề kém sắc, con gái đã xinh đẹp như thế, Châu Tuyết Nhàn thân là mẹ của Liễu Tư Tinh đương nhiên cũng không hề thua kém.

Bà đứng ở bên cạnh Liễu Phù Sinh, tự sở hữu một cỗ khí chất yêu kiều sang trọng, hai người vừa xuất hiện, trong chớp mắt đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ bữa tiệc.

“Ngày hôm nay các vị có thể nể mặt đến tham gia bữa tiệc sinh nhật này của tôi, đúng thật là khiến cho Liễu mỗ tôi cảm thấy rồng đến nhà tôm.”

“Phù Sinh đây là khách sao rồi, chúng ta đều là bạn bè hợp tác nhiều năm, loại dịp quan trọng như sinh nhật của ông, làm sao có thể không đến được chứ, mọi người nói có đúng hay không, ha ha!”

Sau khi Liễu Phù Sinh dẫn theo Châu Tuyết Nhàn xuất hiện, đương nhiên là một hồi chào hỏi giữa khách và chủ.

Mà sau khi nói mấy câu ngắn đơn giản cùng với lời chúc phúc của mọi người, Liễu Phù Sinh phất tay lên, người hầu của Liễu gia bắt đầu thành thục lên tiệc, bữa tiệc sinh nhật này, được xem như là chính thức bắt đầu.

Thỉnh thoảng có người đi lên chúc mừng Liễu Phù Sinh, mà Liễu Phù Sinh vẫn luôn mang theo một nụ cười không có gì để bới móc được đáp lại, ông đi qua đi lại giữa các vị khách, cảnh tượng vô cùng hài hòa.

“Phù Sinh, biết được hôm nay là ngày sinh nhật của ông, tôi đặc biệt nhờ người khác, từ ngước ngoài mua lại cây bút Vân Yên Long Hồ này, xem như là một chút tâm ý nho nhỏ của Điền Thúc tôi.”

Một ông già tràn đầy sức sống, trên người mặc trang phục nhà Đường, vỗ vỗ tay, người đi theo, đã đưa lên một chiếc bút vẽ có hoa văn đám mây nhè nhẹ và sương khói trên bề mặt.

“Bút Vân Yên Long Hồ?”

“Si, lẽ nào là cây bút Vân Yên Long Hồ mà chuyên gia thư pháp thời cổ đại Trương Khải Chi từng dùng?”

“Cây bút đó có thể được xem là danh bút (ý chỉ cây bút nổi tiếng) của Trung Quốc!”

“Nhưng mà cây bút này không phải nói đã bị thương gia nào đó sưu tập lại rồi sao, không dễ gì để cho người khác nhìn thấy nó sao?”

“Loại danh bút này, tuy không so được với những cây bút mà các bậc thánh thủ thư pháp từng dùng năm xưa, nhưng cũng đúng thật là có giá trị không nhỏ! Chuyện bán đấu giá nó mấy trăm vạn có lẽ cũng là chuyện đương nhiên!”

“Đây, Điền Thúc tốn kém rồi.”

Nhìn thấy lão giả này đưa đến một phần quà tặng quý giá như thế, Liễu Phù Sinh nhanh chóng nói.

“Sao lại nói đến tốn kém, lão đầu tử tôi biết bình thường ông thích thư pháp, lần này tặng một cây danh bút, xem xem có thể mang đến linh cảm cho ông hay không.”

“Ha ha, nếu như sau này tôi sáng tác ra được tác phẩm gì, thì đừng quên tặng một bức cho lão đầu tử tôi, để cho tôi thưởng thức một chút.”

Lão giả mặc trang phục nhà Đường cười ha ha.

“Nếu đã như thế, phần quà lớn này của Điền lão, tôi xin nhận lấy. Yên tâm, sau này nếu như tôi có tác phẩm tốt, nhất định sẽ tặng đế cho lão nhân già ngài.”

Liễu Phù Sinh cười trả lời.

Mà ở phía sau ông, đã sớm có người hầu của Liễu gia đi lên phía trước, nhận lấy cây bút Vân Yên Long Hồ này, sau đó vội vàng lui xuống dưới.

Lão giả họ Diền kia thấy Liễu Phù Sinh nhận lấy quà của mình, trên mặt cũng không kìm được lộ ra thần sắc vui mừng, tiếp đó lại nói mấy câu chúc mừng Liễu Phù Sinh, sau đó thì quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Chỉ một trăm vạn mà thôi, bất luận là đối với Liễu Phù Sinh, hay là đối với lão giả họ Điền này, đều không được tính là khoản tiền tài lớn bao nhiêu, ý nghĩa của phần quà này, càng giống như biểu tượng biểu trưng cho tình bạn.