Một lúc sau, cuối cùng Liễu Tư Tinh cũng chậm rãi đi đến, cô lộ ra một nụ cười xin lỗi đối với Ngô Nhàn, sau đó nhìn về phía xa, nhìn thấy Tần Tuyết Tùng vẫn chưa đi xa, khuôn mặt lộ ra thần sắc tò mò.
“Ấy, đó không phải là gia chủ Tần gia sao, vừa rồi thầy nói chuyện với ông ấy?”
“Ừm, nói chuyện rồi.”
Trên khuôn mặt Ngô Nhàn lộ ra nụ cười mỉm.
“Ông ấy không gây phiền phức cho thầy chứ?”
Liễu Tư Tinh căng thẳng hỏi một câu, lúc trước chuyện ở hội trường âm nhạc Kim Sắc Huy Hoàng, tuy lỗi sai đều là do Tần Xuyên, nhưng khó tránh Tần Tuyết Tùng sẽ không đứng ra bênh vực.
“Không có, em cứ yên tâm đi.”
Ngô Nhàn nói.
“Không có thì tốt.”
Liễu Tư Tinh thở phào một hơi.
“Có điều chắc rằng ông ấy cũng không có thời gian gây phiền phức cho thầy, thầy còn chưa biết đúng không, hai ngày trước Tần Xuyên bi người ta đánh gãy bốn chi, sợ rằng cả đời này đều không thể đứng dậy từ trên xe lăn nữa.”
“Nghe nói hắn ta là đắc tội với nhân vật lớn mặt nào đó, nên mới rơi vào kết cục như vậy, e rằng đoạn thời gian này Tần Tuyết Tùng chỉ riêng xử lý chuyện của Tần Xuyên, cũng đã không quản hết được, làm gì có thời gian đi gây phiền thức cho thầy.”
Đương nhiên Liễu Tư Tinh biết được chuyện của Tần Xuyên, nhưng cô lại không biết chuyện này là người của mình làm, tin tức này khiến cho khóe miệng Ngô Nhàn lộ ra một nụ cười như có như không.
Tần gia nhất định biết chuyện này là do tự bản thân mình làm sai, nhưng bên ngoài mặt lại công bố với bên ngoài tin tức như thế này, rõ ràng là để giữ lấy thể diện của Tần gia, bề ngoài cũng là để xoa dịu mọi chuyện.
Còn về phần trong âm thầm Tần gia muốn dùng thủ đoạn nào, điều này không có người nào có thể biết được.
Sau khi Liễu Tư Tinh quay lại, cô vẫn luôn nói chuyện với Ngô Nhàn, mọi người nhìn thấy dáng vẻ con gái bảo bối của Liễu Phù Sinh thân mật với người ngoài như thế, đều có chút bất ngờ, nhưng mà khi nghĩ đến thân phận Ngô Nhàn kia là thầy dạy đàn cổ cầm của Liễu Tư Tinh, cũng đều lần lượt thở phào.
Thuận theo thời gian trôi đi, khách đến tham gia bữa tiệc càng ngày càng nhiều, đến phía sau, ngay cả thanh niên trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi cũng đến không ít, có điều, những người thanh niên trẻ tuổi này đều là đi theo cha mẹ của mình đến dự tiệc.
Dù sao, ở tuổi này mà muốn có được lời mời dự tiệc sinh nhật của Liễu Phù Sinh, gần như là chuyện không thể nào, đương nhiên, Ngô Nhàn là trường hợp đặc biệt.
Những người thanh niên trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi kia, tuy nói là dựa vào quan hệ của cha mẹ, mới có thể đến được chỗ này, nhưng mà có thể đứng được ở đây, nhất định đều có chỗ xuất sắc hơn người, nếu không cha mẹ của bọn họ cũng sẽ không dẫn bọn họ đến tham gia loại trường hợp trịnh trọng như thế.
Những người được gọi thanh niên tài tuấn này, ánh mắt nhìn về phía Liễu Tư Tinh đều rất nhiệt liệt, đối với bọn họ mà nói, có thể theo đuổi được cô gái vừa có vẻ ngoài xinh đẹp, lại có bối cảnh, đúng thật là loại chuyện hoàn hảo trong cuộc đời.
Thậm chí nguyên nhân chủ yếu mà một bộ phận người dẫn theo hậu bối của mình, chính là muốn thử xem có thể có cơ hội khiến cho con trai của mình theo đuổi được Liễu Tư Tinh hay không.
Rất rõ ràng, đối với loại chuyện này, Liễu Tư Tinh đã không còn thấy lạ nữa, vì thế đối với dáng vẻ của những thanh niên tài tuấn đó, cô đã sớm có thể làm đến thái độ thờ ơ rồi.
Bây giờ toàn bộ trái tim duy nhất của cô đều đặt ở trên người Ngô Nhàn, vì thế những người được gọi là thanh niên tài tuấn này, càng là không có một chút cơ hội nào.
Có điều những chuyện này, đương nhiên những chàng trai đang nóng lòng thể hiện bản thân mình trước mặt Liễu Tư Tinh không hề biết.
Mà trên thực tế, bởi vì Ngô Nhàn vẫn luôn nói nói cười cười với Liễu Tư Tinh, dáng vẻ cô cùng thân mật, càng là dẫn đến ánh mắt thù địch của không ít người.
Có điều đối với những chàng trai trẻ con này, với tâm thái hiện tại của Ngô Nhàn, đương nhiên là sẽ không hề đặt vào trong lòng.
Khi nhìn thấy mấy người thanh niên trẻ tuổi đang muốn tìm cơ hội đến làm quan với Liễu Tư Tinh, sau một loạt chướng ngại vật của Liễu Tư Tinh, những thanh niên tài tuấn còn lại, vì để tránh cho Liễu Tư Tinh chán ghét, đương nhiên là đều tự giác không đi lên phía trước nữa, chuẩn bị đợi tìm cơ hội khác.
“Mỗi lần tham gia những dịp như thế này, đều sẽ động phải một đám người như thế, đúng thật là phiền chết mà.”
Liễu Tư Tinh lại lạnh lùng xa cách từ chối một chàng trai muốn đến gần mình, sau đó cuối cùng không thấy người nào đến nữa, Liễu Tư Tinh thè thè lưỡi, phàn nàn nói với Ngô Nhàn.
“Nếu như em muốn sau này không bị bọn họ làm phiền nữa, thật ra có một cách khá đơn giản.”
Ngô Nhàn nhẹ nhàng nói.
“Cách gì?”
Liễu Tư Tinh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Ngô Nhàn, nếu như thật sự có cách sau này tránh được sự làm phiền cả mấy người tự cho mình là tốt đẹp này, Liễu Tư Tinh thật sự cầu mà không được.