Trên khuôn mặt khô héo tràn đầy nếp nhăn của Tần Tuyết Tùng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Chỉ là dù sao nó cũng là cháu trai của Tần Tuyết Tùng tôi, cho dù Ngô tiên sinh giao nó cho tôi, để cho Tần gia tôi ra tay đánh gãy bốn chi của nó cũng không thành vấn đề.”
“Chỉ là Ngô tiên sinh đích thân ra tay, khó tránh khiến cho Tần gia tôi quá mất mặt rồi.”
Khóe mắt Ngô Nhàn giật giật, Tần Tuyết Tùng này nhìn có vẻ là một lão nhân hòa ái, nhưng ai biết được trong lòng ông ta lại tàn nhẫn độc ác như thế, chuyện nói đến việc đánh gãy bốn chi của Tần Xuyên, thế mà ngữ khí lại bình tĩnh tùy ý như vậy.
“Thể diện đều là do tự bản thân mình giữ lấy, nếu như Tần Xuyên kia đã dám có suy nghĩ tàn nhẫn với tôi như thế, Ngô mỗ đánh gẫy bốn chi của hắn, chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, có cái gì không đúng sao?”
Ngô Nhàn nhấp một ngụm nước ép, bình tĩnh nói.
Sự tàn nhẫn của Tần Tuyết Tùng, có lẽ có thể dọa được người khác, nhưng tuyệt đối không dọa được Ngô Nhàn.
“Hay cho một câu ăn miếng trả miếng!”
Tần Tuyết Tùng đưa hai bàn tay khô gầy ra, nhẹ nhàng vỗ.
“Vậy thì nếu như tiếp theo đây Tần gia tôi có sử dụng một vài thủ đoạn trả thù nào đó đối với Ngô tiên sinh, cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, chắc rằng Ngô tiên sinh cũng có thể hiểu được đúng không?”
Trả thù trắng trợn, lại được Tần Tuyết Tùng nói ra khỏi miệng quang minh chính đại như thế, mà khi nói những lời này, sắc mặt Tần Tuyết Tùng lại không hề có một chút thay đổi nào, giống như ông ta đang nói một chuyện vô cùng bình thường vậy.
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Ông muốn làm như thế, thì đó là chuyện của ông, chỉ là trước khi ông quyết định, hi vọng ông có dũng khí ứng đối với tất cả hậu quả tiếp tho đó.”
Ngô Nhàn bình tĩnh nói.
Tần gia, ở trong mắt của hắn chính là một hòn đá ở trên đường, nếu như đối phương không đến chọc hắn cũng thôi đi, nhưng nếu như Tần gia thật sự không biết suy nghĩ, Ngô Nhàn cũng không để ý chuyện tiện tay đập nát hòn đá này!
Sau khi lời nói của Ngô Nhàn vừa kết thúc, thì chính là sự im lặng ngắn ngủi.
Tần Tuyết Tùng quan sát thật kỹ mỗi một biểu cảm trên mặt của Ngô Nhàn, hi vọng có thể từ trong đó tìm được một chút ý sợ hãi.
Nhưng kết quả lại khiến cho ông ta thất vọng rồi, từ đầu đến cuối biểu cảm của Ngô Nhàn lãnh đạm và tự tin, giống như lời nói báo thù trắng trợn vừa rồi của ông ta, ở trong mắt của người thanh niên trẻ tuổi này, căn bản không là cái gì cả vậy.
Thật ra, lần này Tần Tuyết Tùng đến gặp mặt Ngô Nhàn, mục đích chủ yếu hơn, là muốn tìm hiểu rõ nội tình của Ngô Nhàn, rồi mới lên kế hoạch.
Nhưng sự ứng đối bình tĩnh của Ngô Nhàn cùng với tư thái tràn ngập tự tin, lại khiến cho Tần Tuyết Tùng không tìm hiểu được bất kỳ tint ức gì.
Người càng lớn tuổi, thì càng nhát gan, đặc biệt là đối với Tần Tuyết Tùng là người chưởng quản toàn bộ Tần gia, một lời nói một hành động đều liên quan đến tương lai của Tần gia mà nói, ông ta càng là không dám tùy tiện đưa ra bất kỳ quyết định nào, bởi vì rất có khả năng điều đó sẽ tạo thành ảnh hưởng trên mức độ nào đó đối với Tần gia.
“Ha ha ha, anh bạn Ngô nói đùa rồi, Tần Tuyết Tùng tôi có hơn mười đứa cháu, chuyện mà Tần Xuyên đó làm, đúng là do tự mình chuốc lấy, thủ đoạn mà Ngô tiên sinh dùng, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
Tần Tuyết Tùng bất ngờ thay đổi xuống nước, khiến cho Ngô Nhàn có chút không kịp phản ứng.
Hắn bắt đầu có chút không hiểu lão giả vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, vì sao bây giờ lại bày ra một bộ tư thái xuống nước, có điều sau khi suy nghĩ rõ, Ngô Nhàn lại không thể không cảm khái lão hồ ly đã thành tinh này.
Bây giờ nhất định là đối phương còn chưa tìm hiểu rõ nội tình của mình, không dám hấp tấp hành động, sợ chân của mình sẽ đá vào tấm thép.
Gia tộc có thể truyền thừa đến tận bây giờ ở Yên Kinh, quả nhiên không có ai là đơn giản!
“Tần lão tiên sinh, loại cuộc nói chuyện không có ý nghĩa nào như thế này, không cần phải nói tiếp nữa, thật ra trong lòng tôi giống như một tấm gương vậy.”
“Nếu như Tần gia của ông dự định báo thù tôi, không thành vấn đề, Ngô mỗ tôi đều sẽ chấp nhận, có điều báo thù của Ngô mỗ tôi sau này, hi vọng Tần gia ông cũng phải chuẩn bị tiếp nhận thật tốt.”
Sau khi nhẹ nhàng nói xong câu này, Ngô Nhàn không quan tâm đến sắc mặt ngượng ngùng mà khó coi của Tần Tuyết Tùng, xoay người rời đi.
Loại đạo đức giả nói nước đôi, theo cái nhìn của Ngô Nhàn đều chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Có chiêu gì thì cứ việc dùng đi, Ngô Nhàn tôi đón tiếp là được!
Sự xuất hiện của Tần Tuyết Tùng, đối với Ngô Nhàn mà nói chẳng qua chỉ là một tình tiết nho nhỏ xen vào, chỉ một cái quay người, hắn đã ném ông ta ra khỏi đầu.