Chương 92: Tần gia, Tần Tuyết Tùng!

Mọi người chỉ là âm thầm ghi nhớ khuôn mặt lạ lùng của Ngô Nhàn vào trong lòng, mà sau đó sẽ tiếp tục trò chuyện đôi ba câu với người khác.

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều không quen biết Ngô Nhàn, hôm nay trong những vị khách đến đây, trong đó có những khán giả lần trước được nghe Ngô Nhàn đàn tấu ở trong hội trường Kim Sắc Huy Hoàng.

Sau khi nhìn thấy Ngô Nhàn được Liễu Tư Tinh dẫn đến, mấy người đã hơi có chút cảm thấy hưng phần đi lên phía trước, nhiệt tình chào hỏi với Ngô Nhàn.

“Ngô Nhàn, bây giờ thầy ở đây đợi một chút, em đi xem thử ba và mẹ, đợi lát nữa sẽ quay lại.”

Liễu Tư Tinh nói mấy câu với Ngô Nhàn, sau đó duyên dáng rời đi giống như một con bướm xinh đẹp vậy.

Sau khi chào hỏi với mấy người nhận ra mình, Ngô Nhàn tìm một khu vực có khá ít khách khứa, bưng một ly nước ép trái cây, thưởng thức nhấp từng ngụm nhỏ.

Mà mấy người vừa rồi nhận ra Ngô Nhàn, cảnh tượng bọn họ chào hỏi Ngô Nhàn, cũng bị người khác nhìn vào trongmawts, đương nhiên có vị khách trong lòng thấy tò mò, không kìm được đi thăm dò thân phận của Ngô Nhàn.

Mà sau khi biết được Ngô Nhàn là thầy dạy cổ cầm của Liễu Tư Tinh, tuy noi bọn họ vẫn cảm thấy bất ngờ với tuổi tác trẻ tuổi của Ngô Nhàn, nhưng phần lớn mọi người cũng đều thở phào về thân phận của Ngô Nhàn.

Tuy nói mấy người nhận ra Ngô Nhàn, đều hết sức ngưỡng mộ kỳ nghệ cổ cầm của Ngô Nhàn, nhưng mà phần lớn mọi người đều là một bộ biểu cảm tỏ vẻ thờ ơ.

Chỉ có ở trong mắt của người thật sự hiểu âm nhạc, mới hiểu được độ cao mà Ngô Nhàn đang đứng, rốt cuộc đại biểu cho cái gì, mà người không nghe âm nhạc, co dù là miêu tả hắn hư thần thánh, người đó cũng rất khó hiểu được hàm ý ở trong đó.

Càng huống hồ ở trong mắt phần lớn những người ở đây, thứ bọn họ càng xem trọng hơn, là bối cảnh và thực lực của một người.

Khi cùng nói chuyện vài câu với mấy vị khách từng nghe Ngô Nhàn đàn tấu, Liễu Tư Tinh còn chưa quay lại, mà trong khoảng thời gian này cũng không có người nào khác đến tìm Ngô Nhàn.

Tự bản thân Ngô Nhàn cũng cảm thấy may mắn, hắn đứng ở trong góc, âm thầm nhìn trăm loại trạng thái của thế gian xuất hiện ở hiện trường.

Không thể không nói, có thể có được lời mời, đến đây tham gia bữa tiệc sinh nhật này của Liễu Phù Sinh, đều là những người trong xã hội thượng lưu có nội tình nhất định chân chính.

Loại người giống như vừa nhìn đã biết là nhà giàu mới nổi, bụng phệ, trên người đeo đầy châu báu, Ngô Nhàn nhìn lướt một lượt, đúng thật là không nhìn thấy người nào.

Loại ông chủ nào đó có thân giá ngàn vạn này, phần lớn đều trông như thế, nhưng mà ở trong mắt những tinh anh thượng lưu có mặt ở đây, tiền tài giá trị bản thân của ông chủ, cũng chẳng qua là tài sản ở một nơi nào đó của bọn họ mà thôi.

Nền tảng khác nhau, đương nhiên vẻ bề ngoài cũng khác nhau.

Đúng vào lúc Ngô Nhàn cảm thấy vô cùng buồn chán, đánh giá tỉ mỉ những vị khách có mặt ở đây, một vị lão giả thân hình gầy gò, râu tóc hoa râm, nhìn có vẻ chỉ mói có sáu bảy mươi tuổi, dưới sự hướng dẫn của mấy vị khách mà vừa rồi Ngô Nhàn mới nói chuyện, đang chậm rãi đi về bên phía Ngô Nhàn.

“Ngô tiên sinh, vị này là gia chủ của Tần gia ở Yên Kinh Tần Tuyết Tùng, ông ấy nói đã ngưỡng mộ Ngô tiên sinh rất lâu rồi, vì thế muốn gặp ngài một chút.”

Những vị khách từng nghe Ngô Nhàn diễn tấu, mỉm cười với Ngô Nhàn rồi giới thiệu lão giả ở bên cạnh.

“Ồ?”

Nghe thấy ba chữ Tần Tuyết Tùng này, khóe miệng của Ngô Nhàn lộ ra mộ nụ cười giễu cợt.

Ngày hôm đó sau khi Ngô Nhàn đãnh Tần Xuyên tàn phế, đương nhiên sẽ tìm hiểu cụ thể tình hình của Tần gia một chút, Tần Tuyết Tùng này là tên của gia chủ Tần gia, đương nhiên hắn cũng từng nghe nói đến.

Có điều tuy biết tên của đối phương, nhưng mà khuôn mặt, đúng là hôm nay mới lần đầu tiên gặp.

Lão gia hỏa này, là muốn đến đàm phán với mình cái gì? Trong lòng Ngô Nhàn âm thầm suy nghĩ.

Những ngày này hắn vẫn luôn đợi Tần gia có thể sẽ đến báo thù, nhưng đối phương lại vẫn luôn nhẫn nhịn không hành động, bây giờ xem ra, rốt cuộc Tần gia này vẫn là kìm được cục tức này.

Vị khách giới thiệu kia, sau khi đưa Tần Tuyết Tùng đến, thì cầm lấy ly rượu rời đi, góc khuất ít người này, chỉ còn lại hai người Tần Tuyết Tùng và Ngô Nhàn.

“Bạn nhỏ Ngô, đứa cháu vô dụng Tần Xuyên kia của tôi, hôm nay rơi vào tình trạng thê thảm như thế, là do cậu ban cho đúng không?”

Giọng nói già nua vang lên, Tần Tuyết Tùng nhìn chằm chằm vào Ngô Nhàn, chậm rãi nói.

“Không sai.”

Ngô Nhàn thừa nhận rất dứt khoát.

“Chắc rằng nguyên nhân cụ thể, ông cũng hiểu rõ rồi, cháu của ông là tự mình chuốc lấy, có thể oán hận ai được chứ?”

“Được, Ngô tiên sinh rất sảng khoái thẳng thắn, Tần mỗ bái phục!”