Đây chính là xã hội Trung Quốc, giao tiếp nhân tình, có đi mới có loại.
Ngày hôm nay lão giả họ Điền tặng Liễu Phù Sinh một cây danh bút, sau này Liễu Phù Sinh sẽ tặng lại tác phẩm của mình, trong lúc có đi có lại này, quan hệ sẽ được thiết lập càng vững chắc hơn.
Mà có lão giả họ Điền này đi trước, những khách khứa ở phía sau cũng đều lần lượt tặng quà mà mình đã chuẩn bị cho Liễu Phù Sinh.
Món quà của những vị khách này có nhiều loại khác nhau, có văn phòng tứ bảo, cũng có tranh chữ của danh nhân, cho dù là cổ vật cũng không thiếu, có điều bởi vì bình thường Liễu Phù Sinh khá thích thư pháp, vì thế quà về văn phòng tứ bảo và cuộn giấy cũng chiếm phần lớn.
“Chậc chậc, nhiều quà như thế, quà mà ba em nhận được ở trong bữa tiệc sinh nhật lần này, đã có thể mở một triển lãm nho nhỏ rồi.”
Nhìn thấy người đi lên tặng quà tấp nập, Ngô Nhàn không kìm được cảm khái nói.
“Cho dù có tặng nhiều hơn nữa cũng không liên quan gì đến nhà em, sau này ba của em cũng chỉ giữ lại mấy món quà ở trong đó, những thứ khác đều sẽ tổ chức một buổi đấu giá từ thiện để bán đi, sau đó dùng số tiền bán đấu giá được để dùng làm từ thiện.”
Chắc rằng Liễu Tư Tinh cũng là sợ Liễu Phù Sinh để lại ấn tượng người giàu thì không có nhân tính cho Ngô Nhàn, nên nhanh chóng giải thích, nói.
“Ồ? Vậy nếu như là như vậy, ba của em đúng thật là người có đức độ rồi.”
Trong hai mắt của Ngô Nhàn lộ ra một chút thần sắc tán thường.
Hành động này của Liễu Phù Sinh, đúng thật là dáng vẻ mà một người thương nhân đã đạt đến đỉnh cao trên con đường sự nghiệp của mình nên có.
Hai người Ngô Nhàn và Liễu Tư Tinh đang nhỏ giọng nói chuyện, mà quá trình tặng quà, vẫn đang tiếp tục.
“Biết được đây là sinh nhật của chú Liễu, đây là cháu nhờ gia sư viết một bức tranh chữ, đặc biệt tặng cho chú Liễu, xin chú Liễu nhận lấy.”
Dưới hành động ra hiệu của một người đàn ông trung niên trầm ổn điềm tĩnh, một chàng trai trẻ tuổi nhìn có vẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, vẻ ngoài anh tuấn, mặc vest phối với giày da, trên mặt lộ ra nụ cười khiêm tốn, trong tay cầm một cuộn giấy bước tới.
“Là Vân Hiên à.”
Trên mặt Liễu Phù Sinh lộ ra thần sắc nụ cười bất ngờ.
“Cháu nói đây là thầy của cháu viết, lẽ nào là… tác phẩm của Bách Lý Mặc Hiên đại sư?”
“Đúng là như thế.”
Người thanh niên trẻ tuổi trả lời, toeeps đó giao cuộn giấy ở trong tay cho Liễu Phù Sinh.
“Thì ra là tác phẩm của Bách Lý Mặc Hiên đại sư, cháu tốn công rồi!”
Trong đôi mắt của Liễu Phù Sinh lộ ra một tia thần sắc vui mừng, đây là lần đầu tiên kể từ khi ông bắt đầu nhận quà lộ ra một biểu cảm chân thành như vậy.
Có thể nhìn ra được, đối với tác phẩm của người tên là Bách Lý Mặc Hiên đại sư này mà nói, Liễu Phù Sinh rất coi trọng nó.
Mà khi nghe được bốn chữ Bách Lý Mặc Hiên này, có không ít các vị khách có mặt ở hiện trường biết cái tên này, trên mặt đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
“Lão Mộc, thế mà con trai này của ông lại có thể xin được tác phẩm do chính tay Bách Lý Mặc Hiên đại sư viết, đây là tốn một khoản lớn đó!”
“Đúng thế! Đã sớm nghe những năm nay Bách Lý Mặc Hiên đại sư đã lớn tuổi, tu thân dưỡng tính, đã sớm không viết chữ cho người khác nữa, không ngờ được Vân Hiên lại có thể xin được bút tích của Bách Lý Mặc Hiên đại sư, đứa con trai này của ông, lợi hại mà!”
“Đúng vậy! Xem ra Bách Lý Mặc Hiên đại sư đối với đồ đệ Vân Hiên này, đúng thật là vô cùng yêu thích, nếu không làm sao lại tốn sức viết chữ cho người khác chứ!”
Nghe thấy tiếng tán thưởng của rất nhiều vị khách, người đàn ông trung niên ra hiệu cho Mộc Vân Hiên đi lên phía trước, trên mặt cũng không kìm được xuất hiện nụ cười, ông ta đi lên phía trước hai bước, nói: “Phù Sinh, đây đều là một phần tâm ý của con trẻ, ông nhận lấy đi.”
“Kiếm Phong, phần quà này, tôi xin nhận lấy vậy.”
Liễu Phù Sinh thấy người đàn ông trung niên đứng ra, hơn nữa có thể nhìn ra được, ông là thật sự rất thích tác phẩm của Bách Lý Mặc Hiên đại sư này, vì thế cuối cùng Liễu Phù Sinh đã sảng khoái nhận lấy bức tranh chữ ở trong tay của Mộc Vân Hiên.
“Bách Lý Mặc Hiên là ai?”
Ngô Nhàn đứng ở phía xa, thấy Liễu Phù Sinh từ đầu đến cuối chưa bao giờ vui vẻ như vậy, thế mà bây giờ lại bộc lộ ra biểu cảm như vậy, thì quay sang hỏi.
“Năm nay Bách Lý Mặc Hiên tiên sinh đã gần đến chín mươi tuổi rồi, là người đứng đầu danh xứng với thực ở trong giới thư pháp Trung Quốc.”
“Chỉ có điều những năm nay tuổi tác của lão tiên sinh đã cao, đã không còn viết chữ cho người ngoài nữa, mấy năm trước khi ba của em say mê thư pháp, rất tôn sùng tác phẩm thư pháp của Bách Lý Mặc Hiên lão tiên sinh, chỉ là từ trước đến nay vẫn không thể có được tác phẩm do chính tay lão tiên sinh viết, ba cũng thường xuyên coi chuyện đó là một điều tiếc nuối.”