“Ngài chính là vị cổ cầm đại sư kia mà Tư Tinh nói sao?”
Sauron nhìn Ngô Nhàn, sắc mặt nghiêm túc xác nhận lại lần nữa, nói.
Đối với Sauron mà nói, âm nhạc chính là toàn bộ thế giới của ông, cho nên, ông tuyệt đối không cho phép có chuyện khinh thường âm nhạc xảy ra trước mắt mình, cho dù không phải đàn piano, chỉ cần có liên quan đến âm nhạc cũng không được.
“Đương nhiên.”
Ngô Nhàn khẽ gật đầu, thần thái tự nhiên.
“Đây thật sự là… khiến cho người khác rất khó mà tin được.”
Sauron cảm khái nói, kỳ thực trước lúc này, ông đã tin tưởng mấy phần.
Một là, ông cảm thấy cô gái thông minh như Liễu Tư Tinh, không cần thiết phải nói dối chuyện này với ông.
Hai là, khí tức nhàn nhạt mà trên thân người thanh niên trẻ tuổi này tản mát ra, cùng với khí độ khi trò chuyện với mình, không có thực lực và bản lĩnh chân chính, rất khó có thể làm ra được đạm nhiên như thường giống như vậy.
Có điều mặc dù trong lòng đã tin mấy phần, nhưng trong lòng Sauron vẫn như trước vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù ông nghe nói chuyện Liễu Tư Tinh đã tìm được một vị cổ cầm đại sư chân chính, nhưng mà ở trong nhận thức của ông, vị cổ cầm đại sư này của Liễu Tư Tinh, phải giống như bản thân ông, cũng là một vị lão giả nghiên cứu âm nhạc nhiều năm mới đúng, không ngờ được, vậy mà đối phương lại trẻ tuổi đến loại mức độ này.
“Lúc trước khi tôi ở Trung Quốc, cũng từng nghiên cứu cổ cầm, nhưng khổ nỗi ở phương diện này tôi thật sự không có thiên phú, cho nên đến cuối cùng không thể không từ bỏ.”
Không thể không nói, văn hóa cổ cầm Trung Quốc, đúng thật là bác đại tinh thâm, thâm sâu khó lường.”
Sauron tán thưởng từ tận đáy lòng nói
“Cầm đứng đầu văn, đàn chính là điểm cuối cùng của âm nhạc, câu nói này cũng không phải chỉ là nói để đó mà thôi.”
Ngô Nhàn khẽ cười một tiếng, cổ cầm, đúng thật là cao thâm liên quan mật thiết với âm nhạc nhất ở trong tất cả các loại nhạc cụ, cho dù là đàn piano lưu hành nhất hiện đại, cũng còn xa mới có thể sánh vai với cổ cầm.
Đàn piano, tổng cộng có tám mươi hai phím, cho dù người trình diễn có kỹ nghệ cao siêu đến đâu, âm thanh phát ra, cũng chẳng qua là thể hiện âm thanh của bản thân đàn piano mà thôi.
Mà cổ cầm, mặc dù chỉ có bảy dâu đàn, nhưng thủ pháp đàn tấu, đã có đến hơn một ngàn loại, âm điệu khác biệt có thể đàn tấu ra, càng gần như là vô cùng vô tận.
Có thể nói, cho dù là hai lần đánh cùng một khúc nhạc, nhưng âm thanh cũng sẽ không hoàn toàn giống nhau.
Trần ngập sức sáng tạo, có khả năng vô hạn, đây cũng chính là mị lực của cổ cầm, mà đàn piano lại quá cứng nhắc, so sáng với cổ cầm, còn thua xa.
“Được rồi, người thanh niên, tôi phải đi hậu trường chuẩn bị biểu diễn, sau buổi nhạc hội này, hy vọng có thời gian có thể cùng cậu nghiên cứu thảo luận âm nhạc.”
Sauron vừa cười vừa nói với Ngô Nhàn, sau đó phất tay chào tạm biệt với Ngô Nhàn và Liễu Tư Tinh.
Sauron rời đi, nhưng mà Tần Xuyên vẫn như trước đứng tại chỗ cũ, không hề nhúc nhích.
Sau khi đợi cho Sauron đi xa hơn một chút, Tần Xuyên mới ngẩng đầu, ngữ khí có chút khinh miệt nói với Ngô Nhàn:
“Thầy chẳng qua là nói khách khí hai câu, ngươi còn tưởng bản thân mình là một nhân vật rồi? Đàn chính là đứng đầu văn? Ha ha ha, đúng thật là nực cười!
Ở hiện trường nơi mà tất cả mọi người đến để nghe âm nhạc này, có người nào không biết, đàn piano mới thực sự là vua của các loại nhạc cụ! Còn về phần cái gì mà cổ cầm, căn bản đã sớm giống như đống rác bị quét sâu vào trong lịch sử!
Tư Tinh, tôi thật sự cảm thấy không đáng cho em, nếu như em học tập đàn piano, tương lai có bầu trời vô cùng rộng lớn đang chờ đợi, kết quả em lại cứ nhất định phải đi học cổ cầm đã sớm sa sút này, còn phải lấy một tên như thế ra để ngụy trang, hừ, đúng thật là khiến cho tôi thất vọng!”
Từ nhỏ đến lớn, Tần Xuyên chính là người lớn lên trong những âm thanh khen ngợi của mọi người.
Đương nhiên, điều này cũng khiến cho hắn sinh ra bệnh tự đại kiêu ngạo, mặc dù bình thường đều giả vờ dáng vẻ nho nhã lễ độ, nhưng mà loại bản tính này, chỉ cần hơi có chút kích động sẽ bị bại lộ ra ngoài.
“Tần Xuyên, anh đủ rồi! Tôi muốn lựa chọn thế nào, là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh? Đúng là không biết làm cái gì nữa! Mời anh rời đi cho!”
Khuôn mặt nhỏ của Liễu Tư Tinh tức giận đến có chút hơi tái đi, cô thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Tần Xuyên này là bị bệnh gì, bản thân mình với hắn ta căn bản không quen thân, cái tên này lại vẫn cứ đụng lên chỉ đông chỉ tây, rốt cuộc hắn ta lấy đâu ra cảm giác hơn người vậy?
“Ngô Nhàn đúng không? Đừng chỉ biết trốn ở sau lưng phụ nữ nữa, chẳng lẽ thật sự bị tôi nói trúng rồi? Hắn ta chính là một tiểu bạch kiểm mà thôi? Chậc chậc.”
Tần Xuyên quay đầu, dùng một bộ ngữ khí khoa trương nói với Ngô Nhàn.