Chương 49: Khiêu khích

“Tư Tinh!”

Sau Sauron đại sư và Tần xuyên đứng yên, Tần Xuyên dẫn đầu chào hỏi với Tư Tinh, giọng nói vô cùng nhiệt tình.

Đối mặt với lời chào hỏi có chút hơi “nhiệt tình” của Tần Xuyên, mày liễu của Liễu Tư Tinh hơi chau lại, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, mà sau đó cô chuyển hưởng nhìn về phía lão giả tóc bạc, hơi mỉm cười chào hỏi:

“Xin chào Sauron đại sư.”

“Tiểu cô nương, xin chào.”

Sauron đại sư hơi mỉm cười chào lại.

Tuy Sauron đại sư là người phương tây, nhưng thời còn trẻ, ông đã từng sống mấy năm ở Trung Quốc, vì thế ông cũng có thể nói mấu câu tiếng Trung lưu loát.

“Ngày hôm qua, nghe thấy cha của cháu nói với ta, cháu đã tìm được người thầy chân chính có thể dạy bảo cho cháu rồi, ta thật sự cảm thấy vui mừng cho cháu, nhưng đồng thời, ta cũng rất tiếc nuối, nếu như cháu có thể đi theo ta học tập đàn piano, ta dám bảo đảm, không cần dùng đến thời gian mười năm, cháu sẽ có được địa vị ở trong giới đàn piano.”

Sauron nhìn Liễu Tư Tinh, trong giọng nói có chút tiếc nuối.

Ở trong mắt của ông, Liễu Tư Tinh là một khối ngọc thô sơ chân chính, thậm chí đến ngay cả vị đệ tử thân truyền đầu tiên Tần Xuyên này của ông cũng không thể nào so sánh được với cô.

Theo cái nhìn của Sauron, một thiên tài âm nhạc có thiên tư và tâm tính đều là thượng thừa này, rõ ràng chính là sinh ra vì đàn piano, nhưng khổ nỗi đối phương lại say mê cổ cầm của Trung Quốc, không có hứng thú đối với đàn piano.

Mt đi một người thiên tài chân chính có thể kế thừa tài nghệ của mình như vậy, cho dù là với tâm cảnh hiện nay của Sauron, cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

“Xin lỗi Sauron đại sư, so với đàn piano, cháu càng yêu thích cổ cầm Trung Quốc hơn.”

Liễu Tư Tinh lịch sự trả lời.

“Ồ! Nếu như có cơ hội, ta thật sự muốn gặp người thầy dạy của cháu một chút, ta nghĩ, nếu có thể nhận cháu làm đệ tử, vậy thì người thầy đó nhất định là một vị đại sư cổ cầm chân chính!”

Sauron cảm khái từ tận đáy lòng nói.

“Sauron đại sư, người thầy đó của cháu, ngài đã từng gặp rồi.”

Liễu Tư Tinh mím mím đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói.

“Lúc nào? Vì sao ta lại không biết?”

Khuôn mặt Sauron đại sư tràn ngập thần sắc tò mò.

“Người này chính là thầy của cháu, một vị đại sư cổ cầm chân chính.”

Liễu Tư Tinh vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Ngô Nhàn ở bên cạnh, sâu trong đôi mắt đẹp, ẩn chứa một tia tình ý sâu sắc.

“Cái gì?!”

Sau phút chốc yên tĩnh, Sauron có vẻ hơi giật mình vang lên âm thanh khiếp sợ.

Thật sự khi ông đi đến trước mặt Liễu Tư Tinh, thì đã chú ý đến sự tồn tại của Ngô Nhàn.

Có điều ở trong mắt của Sauron, Ngô Nhàn chỉ là bạn của Liễu Tư Tinh mà thôi, bất luận ông suy nghĩ như thế nào cũng không ngờ được, người thanh niên trẻ tuổi đến mức không tưởng tượng nổi này, lại chính là…. Đại sư cổ cầm mà Liễu Tư Tinh tìm được kia?

“Tư Tinh, tiểu tử này làm sao có thể là một vị cổ cầm đại sư? Loại chuyện này cũng không thể tùy tiện nói đùa được!”

Tần Xuyên kia thấp giọng âm trầm nói ở một bên.

Liễu Tư Tinh vừa quay đầu liếc nhìn về phía Ngô Nhàn, điều này không có gì nghi ngờ đã khiến cho ngọn lửa ghen tỵ bắt đầu cháy lên hừng hực ở trong lòng của hắn ta.

Hơn nữa, có đánh chết hắn ta cũng sẽ không tin, một người chỉ có tuổi tác tương đương với mình, làm sao có thể là một vị cổ cầm đại sư?

Đây tuyệt đối là lời nói dối của Liễu Tư Tinh, tuyệt đối là như thế!

“Tần Xuyên, mời anh tôn trọng một chút đối với thầy của tôi, ngoài ra, mời gọi tên đầy đủ của tôi, đừng gọi tôi là Tư Tinh, chúng ta không thân, cảm ơn.”

Gương mặt xinh đẹp của Liễu Tư Tinh hơi có chút lạnh giá, chất vấn của Tần Xuyên đối với Ngô Nhàn, làm cô rất không vui.

“Tư Tinh, chắc không phải là em bị người này…”

“Này, Tư Tinh đã nói với cậu rồi, đừng xưng hô với em ấy như vậy, vì sao cậu lại không nhớ chứ?”

Giọng nói có chút lười biếng của Ngô Nhàn vang lên, đồng thời, ánh mắt nhắn nhìn về phía Tần Xuyên, cũng mang theo một chút nghiền ngẫm.

Cho đến hiện tại, làm sao hắn có thể không biết rốt cuộc Tần Xuyên này đánh tâm tư gì với mình chứ?

“Ngươi!”

Hai mắt Tần Xuyên đã sắp bị ngọn lửa tức giận chiễm giữ, không để cho mình gọi, kết quả lại để cho ngươi gọi?

Mấu chốt nhất chính là, cách xưng hô của Liễu Tư Tinh đối với Ngô Nhàn, không có một chút mâu thuẫn nào, phảng phất như đã thành thói quen vậy, điều này không khỏi khiến cho cảm xúc ghen ghét ở trong lòng của Tần Xuyên đối với Ngô Nhàn, lại kéo cao lên một bậc thang.

“Tần Xuyên.”

Sauron quay đầu, hơi có chút bất mãn liếc mắt nhìn đệ tử của mình, trong thời gian ngắn ngủi này, biểu hiện tồi tệ của Tần Xuyên, chắc chắn đã khiến cho Sauron đại sư rất không hài lòng.

Bị Sauron đại sư liếc mắt nhìn, mặc dù Tần Xuyên hơi cúi đầu lui một bước, nhưng thần sắc phẫn nộ và ghen tỵ ở trong mắt, cũng không có một chút giảm đi nào.