Lúc này, hai người bọn họ đang ở trong một góc mà Liễu Tư Tinh và Ngô Nhàn không nhìn thấy được, lặng lẽ quan sát hai người bọn họ.
“Chàng trai trẻ này, vẻ ngoài rất đẹp trai, khí độ cũng rất tốt, đứng bên cạnh con gái của chúng ta, nhìn có vẻ rất xứng đôi.”
Châu Tuyết Nhàn nhìn về phía hai người Ngô Nhàn và Liễu Tư Tinh đang ngồi cạnh nhau, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Vừa rồi bắt đầu từ khi hai người đi vào hội trường, Châu Tuyết Nhàn vẫn luôn âm thầm quan sát Ngô Nhàn, mà đối với biểu hiện trong thời gian ngắn này của Ngô Nhàn, Châu Tuyết Nhàn chắc chắn vô cùng hài lòng.
“Hừ, chỉ có thể miễn cưỡng xem như đủ tiêu chuẩn, rốt cuộc là vàng ngọc bên trong vải rách (ý chỉ vẻ ngoài lộng lẫy nhưng thực chất là tồi tệ) hay không, hay là chân tài thực học, điểm này vẫn còn cần phải quan sát thêm.”
Liễu Phù Sinh nghiêm mặt nói.
Tuy vừa rồi biểu hiện của Ngô Nhàn có thể được coi là không có gì để soi mói, nhưng mà trong lòng Liễu Phù Sinh chính là không vui mừng nổi, có lẽ đây chính là vấn đề chung của mỗi người bố, đối với nam sinh có hảo cảm với con gái của mình, thân là cha, tâm tình vẫn là rất phức tạp.
Ngô Nhàn không hề phát giác được, hắn đã trở thành đối tượng quan sát trong bóng tối của ba mẹ Liễu Tư Tinh.
Lúc này, hắn đang nghe Liễu Tư Tinh giới thiệu các tiết mục được biểu diện ở trong buổi hòa nhạc lần này.
“Tuy em không muốn học đàn piano, nhưng mà không thể phủ nhận, Sauron đại sư là đại sư đàn piano chân chính, có thể nghe được diễn tấu của ông ấy, là một chuyện rất may mắn.”
Liễu Tư Tinh thấp giọng nói với Ngô Nhàn, trong giọng nói có một chút vẻ kính trọng lờ mờ.
“Nói với em một bí mật.”
Đột nhiên Ngô Nhàn hạ thấp giọng nói, có chút thần bí nói với Liễu Tư Tinh.
“Bí mật gì?”
Liễu Tư Tinh tò mò hỏi.
“Thật ra, thầy cũng biết chơi đàn piano, hơn nữa so với lão đầu Sauron này đánh đàn còn hay hơn nhiều.”
Khóe miệng Ngô Nhàn cong lên thành hình cung, một bộ dáng vẻ nghiêm túc nói.
“Nói khoác!”
Khóe miệng Liễu Tư Tinh hơi mím lại, liếc mắt nhìn Ngô Nhàn, tư thái cô gái dễ thương này, ở trong mắt Ngô Nhàn, thế mà lại khiến cho trái tim của hắn không kìm được nhẹ nhàng rung động.
“Thầy nói là thật, thế mà em lại không tin, vậy thì thầy cũng không có cách nào cả.”
Ngô Nhàn nhún nhún vai, làm ra một bộ dáng vẻ giọng điệu bất lực nói.
“Được rồi, không náo thầy nữa, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi.”
Liễu Tư Tinh yêu kiều nói, đồng thời dùng nắm đấm mềm mại của mình nhẹ nhàng đập nhẹ vào vai của Ngô Nhàn.
“Sauron đại sư đến rồi!”
“Sauron đại sư!”
“Trời ạ, thật sự gặp được Sauron đại sư rồi!”
Vốn dĩ hội trường Kim Sắc Huy Hoàng đang yên tĩnh, bất ngờ trở nên có chút ồn ào, khán giả có mặt ở hiện trường, phần lớn đều là các tinh anh của xã hội thượng lưu, tất cả đều cả mặt mang theo thần sắc kích động, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào của hội trường Kim Sắc Huy Hoàng, trong lúc nhất thời, gần như tất cả ánh mắt của mọi người, đều tập trung ở đó.
Hai người Ngô Nhàn và Liễu Tư Tinh, cũng đều thuận theo ánh mắt của mọi người, nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy ở trên tấm thảm màu đỏ tươi, một lão giả thân hình gầy gò, đang chậm rãi bước vào trong cửa ra vào.
Trên mặt vị lão giả này không tránh khỏi có những nếp nhăn, nhìn có vẻ tuổi tác đã đến bảy tám mươi rồi, nhưng lưng của ông lại thẳng tắp, mái tóc của ông bạc trắng, cũng được chải chuốt vô cùng tỉ mỉ.
Trên người lão giả khoác một bộ lễ phục tiêu chuẩn được cắt may tỉ mỉ, nhất cử nhất động, đều toát ra khí độ sang trọng hoa quý ung dung.
Ở trên người ông, Ngô Nhàn cảm nhận được một cỗ khí thế giống hệt với Lý Thương Ngô ban đầu, đó là một loại khí thế của người đứng trên đỉnh cao của một lĩnh vực nào đó mới có thể có được.
Mà khí thế ở trên người vị lão giả này, rõ ràng so với khí thế của Lý Thương Ngô lúc đó mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Một là, vị lão giả này ở trong giới đàn piano là người đứng đầu, so với địa vị của Lý Thương Ngô ở trong giới cờ vây, còn hiển hách và tôn trọng hơn một chút; hai là, ở trong xã hội hiện đại, vốn dĩ đàn piano so với cờ vây được hoan nghênh hơn nhiều, người nghe cũng nhiều.
“Tuy Sauron đại sư đã hơn tám mươi tuổi rồi, nhưng thân thể vẫn cường tráng như trước.”
Nhìn thấy lão giả mặc áo đuôi tôm, kiên trì không cần người khác đỡ, tự mình từng bước từng bước đi vào hội trường Kim Sắc Huy Hoàng, Châu Tuyết Nhàn cảm khái nói.
“Hừ, Sauron đại sư mới là khí độ đại sư chân chính, tiểu tử tên là Ngô Nhàn kia, tôi nhìn như thế nào cũng không cảm thấy cậu ta có một chút nào lợi hại giống như Tư Tinh nói.”
Liễu Phù Sinh không kìm được nói.
Trong lời giải thích của Liễu Tư Tinh với Liễu Phù Sinh, Ngô Nhàn đúng thật là đã trở thành hóa thân của sự hoàn hảo, đến Sauron đại sư cũng không thể nào so sánh được với Ngô Nhàn, nghe thấy con gái bảo bối của mình khen một người nam nhân khác như thế, đương nhiên trong lòng Liễu Phù Sinh cảm thấy khó chịu.