Chương 45: Hội trường âm nhạc Kim Sắc Huy Hoàng

Cho nên, ở trong lòng của Châu Tuyết Nhàn, chỉ cần con gái của mình hạnh phúc, bà không quan tâm sau này con gái gả cho người nào.

Hơn nữa, từng ấy năm cho đến nay, Liễu Tư Tinh vẫn luôn được nhận được sự giáo dục tối ưu nhất của thượng tầng xã hội, nếu như khong phải nhân trung long phượng chân chính, e rằng căn bản cũng không có cách nào giành được trái tim của Liễu Tư Tinh.

“Hừ, sáng sớm ngày mai, chúng ta đi thủ đô, tôi muốn xem xem, cái người tên là Ngô Nhàn kia, rốt cuộc có thể xứng với con gái của tôi hay không!”

Liễu Phù Sinh khoát khoát tay, tâm tình phức tạp nói.

Kinh đô, hội trường hiệp hội âm nhạc Kim Sắc Huy Hoàng.

Hội trường âm nhạc Kim Sắc Huy Hoàng, là địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc tiêu chuẩn cao nhất ở toàn bộ Trung Quốc, diễn tấu ở đây, đều là đại sư âm nhạc nổi tiếng quốc tế, người có thể ngồi ở đây nghe đại sư diễn tấu, đương nhiên cũng đều là nhân vật trong giới thượng lưu của xã hội.

Ngày hôm nay hội trường Kim Sắc Huy Hoàng, so với lúc trước càng thêm náo nhiệt hơn, gần như có thể được gọi là ngồi chật ních đều là những người tinh anh trong xã hội thượng tầng, áo mũ gọn gàng, hào hoa phong nhã, đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại thấp giọng cùng nhau thảo luận.

Mà nguyên nhân khiến cho hội trường buổi hòa nhạc Kim Sắc Huy Hoàng đông đúc chật kín người như thế, chính là bởi vì đại sư đàn piano Sauron, hôm nay sẽ diễn tấu ở đây!

Sauron, là một vị đại sư đàn piano nổi tiếng toàn thế giới, tài nghệ đàn piano của ông đạt đến mức độ xuất thần nhập hóa, ở đương thời, trên phương diện đàn piano, gần như không có bất kỳ nghệ sĩ đàn piano nào có thể sánh vai với Sauron đại sư.

Mà bởi vì tuổi tác của Sauron đại sư đã cao, vì thế ngoại trừ mỗi năm định kỳ diễn tấu ở hội trường Kim Sắc Huy Hoàng ra, thời gian cả năm, Sauron đại sư không nhất định có thể tham dự một hai buổi hòa nhạc hay không.

Điều này tự nhiên cũng tạo thạnh tình huống phàm là buổi hòa nhạc có Sauron đại sư diễn tấu, thì dều sẽ xuất hiện tình trạng một vé khó cầu.

Mà hôm nay, Sauron đại sư sẽ đàn tấu một khúc ở trong hội trường hiệp hội âm nhạc Kim Sắc Huy Hoàng, gần như tất cả khán giả đến nghe buổi hòa nhạc lần này, đều là bởi vì cái tên này mà đến.

“Thầy Ngô, chúng ta đến rồi.”

Cửa hội trường Kim Sắc, Liễu Tư Tinh giao cho người kiểm vé hai tấm vé vào cửa, tiếp đó dẫn theo Ngô Nhàn bước vào trên tấm thảm, đi vào trong hội trường Kim Sắc Huy Hoàng.

Hôm nay, Liễu Tư Tinh mặc một chiếc váy lễ phục màu trắng kiểu Trung Quốc, bên trên lễ phục thêu mấy bông hoa sen thủy mặc nhàn nhạt, càng làm tăng thêm khí tức tinh thuần thanh khiết kia của cô, lại cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, khiến cho cô ngay từ khi bước vào hội trường Kim Sắc Huy Hoàng, đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Mà Ngô Nhàn đứng ở bên cạnh Liễu Tư Tinh cũng không hề thua kém, hôm nay dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Liễu Tư Tinh, hắn thay một bộ ây phục tối màu bình thường do Liễu Tư Tinh đưa đến.

Ngô Nhàn cũng không biết Liễu Tư Tinh lựa chọn như thế nào, dù sao bộ âu phục này mặc lên trên người hắn cũng rất vừa vặn.

Vốn dĩ dáng người của Ngô Nhàn đã rất cân đối, khuôn mặt cũng rất tuấn lãng, lại cộng thêm sau khi đọc qua “Lý giải kỳ đạo” và “Âm luật toàn giải”, trên người đã có một cỗ phong thái phiêu dật thoát trần của thánh hiền.

Bây giờ lại cộng thêm bộ đồ âu phục, chắc chắn khiến cho Ngô Nhàn trở thành một trong những tâm điểm.

Liễu Tư Tinh và Ngô Nhàn đứng cùng nhau, không hề có bất kỳ người nào cảm thấy không ổn thỏa, ngược lại hai người mang đến cho người khác một loại cảm giác kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi, trong lúc nhất thời, tiếng tán thưởng thấp giọng không ngừng vang lên bên tai.

Ngô Nhàn còn tạm, tâm tình vẫn luôn bình tĩnh như trước, mà sắc mặt của Liễu Tư Tinh lại có chút hơi ngượng ngùng, hai vệt ửng hồng lan sang hai bên má, chắc chắn khiến cho vẻ đẹp của cô nâng lên một tầm cao mới.

Khi Liễu Tư Tinh dẫn theo Ngô Nhàn, đến bên cạnh vị trí ngồi của hai người, cảm xúc xấu hổ ở trong lòng cô mới bình tĩnh hơn một chút, có điều ở trong lòng cô, vẫn là có một loại cảm giác giống như con nai đang chạy loạn.

Lời tán thưởng vừa rồi của hai người, không chỉ khiến cho cô cảm thấy có chút xấu hổ, đồng thời còn khiến trong lòng cô có một chút ngọt ngào như mật.

“Tư Tinh, ba em đâu? Không phải nói hôm nay phải gặp mặt ông ấy sao.”

Ngô Nhàn hỏi.

“Ba nói hôm nay có thể ông ấy sẽ đến muộn một chút, ông ấy bảo chúng ta không cần đợi ông ấy. Đến lúc đó ông ấy sẽ trực tiếp liên lạc với chúng ta.”

Liễu Tư Tinh nhẹ nhàng nói.

Ngày hôm qua khi Liễu Phù Sinh gọi điện thoại cho Liễu Tư Tinh chính là nói như thế, có điều Liễu Tư Tinh không biết là, Liễu Phù Sinh không chỉ không đến muộn, ngược lại đã sớm đến hiện trường, mà người cùng đến với ông ấy, còn là mẹ của Liễu Tư Tinh, Châu Tuyết Nhàn.