Bên trong trang viên biệt thự, một kiến trúc mô phỏng theo hình dáng cổ lâm viên, đình đài lâu tạ, đầy đủ mọi thứ, đặt mình vào trong đó, có loại cảm giác bản thân giống như đang ở vùng sông nước mưa bụi Giang Nam.
Hiện tại, ở trong một tòa lương đình có tên là Quan Vân Đài, một đôi vợ chồng trung niên, đang lẳng lặng đứng ở trong đình, giống như đang trao đổi cái gì đó.
Người đàn ông trung niên có khí độ trầm ổn, thần sắc sung mãn, có một loại khí tức không giận tự uy của người bề trên, từ trong thân thể của ông tản mát ra ngoài.
Mà người phụ nữ xinh đẹp đứng ở bên cạnh người đàn ông trung niên, thành thục dịu dàng, dung mão mỹ lệ, mặc dù đã trải qua tẩy rửa của năm tháng, nhưng vẫn sắc sỡ lóa mắt giống như lúc tuổi còn trẻ, nhìn kỹ lại, mỹ phụ kia, vậy mà lại có mấy phần tương tự với diện mạo của Liễu Tư Tinh.
“Ngày mai ông sẽ phải gặp cái người mà con gái gọi là cao sư kia rồi, Phù Sinh, hiện tại có tâm tình như thế nào?”
Mỹ phụ trung niên vừa cười vừa nói.
“Hừ, tâm tình của tôi rất phức tạp, nếu như ngày mai tiểu tử đó không thể khiến cho tôi hài lòng, vậy thì sớm để cho hắn rời khỏi Tư Tinh đi!”
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, hai đầu lông mày mơ hồ cất giấu một chút thần sắc tức giận.
Người đàn ông trung niên, tên là Liễu Phù Sinh, là cha của Liễu Tư Tinh, mà vị mỹ phụ trung niên ở bên cạnh ông, tên là Châu Tuyết Nhàn, là vợ của Liễu Phù Sinh, mẹ của Liễu Tư Tinh.
Cái tên Liễu Phù Sinh, ở trong giới thương nghiệp có thể gọi là truyền kỳ, thời thanh niên Liễu Phù Sinh nghèo rớt mồng tơi, nhưng mà trong thời gian ngắn ngủi chưa đến ba mươi năm, ông dựng lên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, dưới sự giúp đỡ của vợ mình là Châu Tuyết Nhàn, quả thực là đã mạnh mẽ gây dựng ra được một mảnh giang sơn rộng lớn, có được tài sản mấy trăm tỷ, vững vàng đứng ở năm vị trí đầu danh sách phú hào Trung Quốc.
Khi còn sống không biết Liễu Phù Sinh, phú giáp thiên hạ cũng phí công!
Đây cũng lời bày tỏ khen ngợi cao nhất trong vòng thương nghiệp đối với Liễu Phù Sinh.
Dựng nghiệp bằng bai bàn tay trắng, cuối cùng có thể có được một mảnh giang sơn rộng lớn như thế, đúng là khó như lên trời!
Có điều Liễu Phù Sinh đã làm được, mà trong quá trình này, Châu Tuyết Nhàn được coi như là nội trợ hiền dịu của ông, cũng đã thể hiện ra tác dụng cực kỳ quan trọng, cho nên cho dù đến hiện tại kết hôn đã hơn hai mươi năm, nhưng Liễu Phù Sinh vẫn như trước vừa kính vừa yêu đối với vợ mình.
Mà Liễu Tư Tinh là đứa con gái duy nhất của hai người, vẫn luôn được hai người Liễu Phù Sinh và Châu Tuyết Nhàn coi như hòn ngọc quý trong lòng bàn tay.
“Bà cũng không phải tự xưng là quan tâm con gái nhất sao, bây giờ trong lòng con gái bảo bối của chúng ta âm thầm có ý trung nhân bà cũng không biết, nếu không phải tôi nói cho bà biết, đợi bà biết được cũng không biết là đến lúc nào.”
Châu Tuyết Nhàn lườm chồng của mình một cái.
“Không phải là tôi vẫn bận sao.”
Trên mặt Liễu Phù Sinh lộ ra một tia bất đắc dĩ, “Hơn nữa tôi cũng căn bản không nghĩ ra, cô con gái mắt luôn luôn cao hơn đầu này của chúng ta, vậy mà lại động lòng với nam sinh cùng tuổi, đây quả thực…”
Châu Tuyết Nhàn nhớ lại những tin tức mà mấy ngày nay mình sưu tập được, nói với Liễu Phù Sinh:
“Theo tôi thấy, con gái có ý trung nhân, đây là chuyện tốt, tiểu tử kia, trải qua khoảng thời gian này tôi quan sát, cảm giác cũng không tệ lắm, con gái bảo bối của chúng ta động tâm với hắn, cũng không phải là không thể hiểu được.”
Thân là mẹ của Liễu Tư Tinh, đương nhiên Châu Tuyết Nhàn nắm rõ trong lòng bàn tay đố với động tĩnh của con gái bảo bối mình, những ngày này nhất cử nhất động của Liễu Tư Tinh, đều không thoát khỏi được ánh mắt của Châu Tuyết Nhàn.
Mà trong lúc đó Châu Tuyết Nhàn chỉ đơn giản nói chuyện mấy lần với con gái, trực giác của phụ nữ đã nói với bà, e rằng cô con gái này của mình đã động lòng với chàng trai tên Ngô Nhàn kia rồi.
“Hừ! Cái gì mà đại sư đàn! Bây giờ loại lừa đảo thông qua nghệ thuật để lừa gạt các cô gái này, không biết có bao nhiêu! Tôi thấy Tư Tinh chính là bị lừa gạt rồi!”
Liễu Phù Sinh không cam lòng nói.
“Hơn nữa người tương lai có thể lấy con gái của Liễu Phù Sinh tôi, nhất định phải là thanh niên tài tuấn chân chính mới được!”
“Có thật sự là thanh niên tài tuấn hay không, vậy thì phải cần đến người làm ba như ông tự mình trấn giữ cửa ải.”
Châu Tuyết Nhàn chậm rãi nói.
Thật ra trong lòng Châu Tuyết Nhàn, cũng không có thứ quan niệm cửa ải gì hết.
Trước đây gia tộc của Châu Tuyết Nhàn, cũng coi như là một gia tộc quyền thế phú giáp một phương, mà một người thanh niên trẻ tuổi như Liễu Phù Sinh cái gì cũng không có, nhưng cuối cùng Châu Tuyết Nhàn vẫn không để ý sự phản đối của gia tộc, không chùn bước gả cho Liễu Phù Sinh.