Cảm nhận được bản tay của mình, được bàn tay ấm áp của Ngô Nhàn bao bọc khống chế, trái tim của Liễu Tư Tinh khẽ run lên, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người nam nhân nào có tiếp xúc thân mật như thế với cô, nên nhất thời cô không tránh khỏi có chút hoảng loạn.
Nhưng mà không biết vì sao, bị Ngô Nhàn đối đãi như thế, cô lại không hề cảm thấy có bất kỳ cảm giác chán ghét nào, chỉ là trong lòng giống như có con nai nhỏ đang chạy loạn vậy, cơ thể mỏng manh cũng không kìm được khẽ run rẩy.
Đầu cô hơi quay lại, nhìn thấy bộ dáng Ngô Nhàn vô cùng chăm chú, mặt bên cạnh của khuôn mặt sắc bén, cảm nhận được thân thể của Ngô Nhàn truyền đến hơi thể ấm áp nhàn nhạt, Liễu Tư Tinh không tránh khỏi có chút say mê.
“Từ lực đạo một phần đến lực đạo mười phần, ta đều đưa con trải nghiệm một lần, thế nào, cảm nhận được chưa?”
Sau khi cầm lấy bàn tay mềm mại của Liễu Tư Tinh trải nghiệm từ lực đạo một phần đến lực đạo mười phần, Ngô Nhàn bỏ hai tay của Liễu Tư Tinh ra, đứng dậy hỏi.
“A… hình như đã, cảm nhận, cảm nhận được một chút.”
Liễu Tư Tinh có chút ngượng ngùng đáp lại, không biết vì sao, khi bàn tay ấm áp có lực của Ngô Nhàn bỏ tay của cô ra, trong đáy lòng Liễu Tư Tinh, thế mà lại có một cảm giác mất mát nhàn nhạt.
“Thầy Ngô, thầy có thể, có thể hướng dẫn em cảm nhận một lần nữa không?”
Giống như ma sui quỷ khiến vậy, đến ngay cả bản thân Liễu Tư Tinh cũng không biết, vì sao những lời này lại được nói ra từ miệng của mình.
Có điều vừa mới nói xong, một cỗ cảm xúc xấu hổ, đã trực tiếp chiếm lấy trái tim cô, hai gò má cũng nổi thần màu ửng hồ, đồng thời tuận theo khuôn mặt xinh đẹp của cô, leo xuống chiếc cổ ngọc tuyệt đẹp.
“Cũng được, thầy cùng em cảm nhận thêm một lần.”
Ngô Nhàn không hề có quá nhiều suy nghĩ, chỉ là bởi vì Liễu Tư Tinh đối với việc khống chế lực đạo, vẫn chưa hiểu quá rõ, vì thế hắn lại lần nữa cầm lấy bàn tay mềm mại của Liễu Tư Tinh, bắt đầu nhẹ nhàng gảy lên dây đàn, bắt đầu dạy bảo.
Ngô Nhàn vẫn như trước nghiêm túc dạy bảo, mà lúc này trong lòng Liễu Tư Tinh đã loạn, thậm chí căn bản không biết bản thân mình đang nghĩ cái gì.
Trên thực thế, thậm chí đến bản thân Liễu Tư Tinh cũng không phát giác được, trong thời gian mấy ngày này, một cỗ tình cảm nhàn nhạt đối với Ngô Nhàn, đã sớm xuất hiện quấn quanh trong lòng cô.
Chỉ là mãi đến ngày hôm nay, tình cảm mờ nhạt này, mới hoàn toàn bộc phát ra ngoài, quấn lấy trái tim của Liễu Tư Tinh, khiến cho cô khó mà giữ được trái tim lãnh đạm và bình tĩnh như xưa.
Nữ nhân trời sinh chính là để được chinh phục, mà nam nhân càng ưu tú, thì càng có thể chiếm được trái tim của nữ nhân.
Trong quá khứ, đối với nam sinh cùng độ tuổi, Liễu Tư Tinh vẫn luôn đều không quá quan tâm, với gia thế của cô, các loại thanh niên tài tuấn, cô đã từng gặp rất nhiều, nhưng không có một người nào có thể khiến cô động lòng một chút.
Mãi cho đến khi gặp được Ngô Nhàn, tất cả những điều này, mới lặng lẽ sinh ra thay đổi.
Nếu như một nữ nhân không có hứng thú với nam nhân, vậy thì chỉ có một loại tình huống, đó chính là nam nhân đó không đủ ưu tú, mà khi một nười nam nhân vô cùng xuất sắc, không chỉ nổi bật trong những người cùng tuổi, vậ thì bất luận là nữ nhân như thế nào, cũng đều sẽ bị người đó hấp dẫn.
Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, bản thân của câu nói này chính là chỉ một câu chuyện tồn tại ở trong truyền thuyết.
Nếu như tự bản thân một người nam nhân không đủ ưu tú, vậy thì dựa vào cái gì mà khiến cho nữ nhân phải ái mộ hắn?
Mà sự tồn tại của Ngô Nhàn, đối với Liễu Tư Tinh mà nói, chính là người nam nhân ưu tú đến mức khiến cho những người nam nhân khác ảm đạm phai mờ, đến cô trong lúc bất tri bất giác cũng bị hắn thu hút.
Bất luận là tài nghệ và cảnh giới của Ngô Nhàn về cổ cầm, khiến cho cô vô cùng ngưỡng mộ, hay là thái độ bình tĩnh phiêu dật, không nhiễm bụi trần của Ngô Nhàn, đều khiến cho trái tim của Liễu Tư Tinh bất giác rung động.
Mà thuận theo thời gian trôi đi, loại rung động nhẹ nhàng này, đã ấp ủ trở thành một loại tình cảm mờ nhạt.
“Thế nào? Lần này cảm nhận rõ ràng chưa?”
Lần này thứ hai hướng dẫn Liễu Tư Tinh cảm nhận hết một lượt các loại lực đạo, Ngô Nhàn lại lần nữa hỏi.
“Ừm.”
Liễu Tư Tinh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, cô có chút không dám ngẩng đầu đối diện với Ngô nhàn, sợ bị Ngô Nhàn nhìn ra sự khác thường trên khuôn mặt của mình.
Có điều, rõ ràng Ngô Nhàn cũng không suy nghĩ theo phương hướng đó, sau khi đọc hiểu hai quyển sách thần “Lý giải kỳ đạo” và “Âm luật toàn giải” này, tuy tâm cảnh của Ngô Nhàn đã được nâng cao lên rất nhiều.
Nhưng ở trong hai quyển sách thần này, không có miêu tả liên quan đến tình cảm, lại cộng thêm về phương diện này bản thân Ngô Nhàn cũng không có bất kỳ kinh nghiệm gì, vì thế loại tâm tư tinh thế của cô gái giống như Liễu Tư Tinh, tạm thời hắn vẫn là không đoán ra được.