Chương 41: Cảm xúc nhấp nhô

Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Tư Tinh đúng giờ đi đến hiệu sách của Ngô Nhàn, hơn nữa cô còn quan tâm mang bữa sáng đến cho Ngô Nhàn.

Đúng lúc Ngô Nhàn vừa mớ dậy chưa lâu, còn chưa ăn sáng, hắn cũng không khách khí hưởng thụ ý tốt của Liễu Tư Tinh, mà sau khi ăn xong bữa sáng, Ngô Nhàn rảnh rỗi bắt đầu quá trình dạy bảo kỹ nghệ cổ cầm cho Liễu Tư Tinh.

Kiến thức cổ cầm, mênh mông vô tận, nhất là ở thời điểm hưng thịnh của cô cầm, chỉ riêng thủ pháp đánh đàn ghi lại ở trong lịch sử, đã có hơn một ngàn loại.

Nhưng đáng tiếc là, cho đến bây giờ, những thủ pháp này, chỉ còn giữ lại được chưa đến trăm loại, có thể được coi là khuyết tổn to lớn của văn hóa Trung Quốc.

Nhưng may mắn đó là, thông qua quyển sách “Âm luật toàn giải”, hơn một ngàn loại kỹ nghệ cổ cầm và thủ pháp đàn tấu này, hắn đã nắm giữ toàn bộ, thậm chí có một vài thủ pháp không có ở trong sử sách, hắn cũng đã học được tất cả.

Bởi vậy, chuyện dạy bảo Liễu Tư Tinh, đối với Ngô Nhàn mà nói chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản, Ngô Nhàn chỉ cần hơi thể hiện ra một phần nhỏ thực lực, cũng đủ để kiến cho Liễu Tư Tinh được lợi rất nhiều.

Trong những ngày tiếp theo, gần như mỗi ngày Liễu Tư Tinh đều dậy từ sáng sớm, đúng giờ đi đến trong hiệu sách của Ngô Nhàn, mấu đó mỗi ngày khi thời điểm chiều tối, mới đúng giờ rời đi.

Mà trong thời gian mấy ngày này, dưới sự dạy bảo của Ngô Nhàn, tài nghệ cổ cầm của Liễu Tư Tinh, đã có được tiến bộ nhảy vọt.

Vốn dĩ cô ở phương diện cổ cầm đã có thiên phú, lúc trước khó có tiến bộ, chỉ là bởi vì nguyên nhân không có danh sự dạy bảo, bây giờ có sự giúp đỡ của Ngô Nhàn, tốc độ tiến bộ trong cầm nghệ của cô vô cùng nhanh, chỉ là chuyện tất nhiên mà thôi.

Mỗi ngày, thời gian Ngô Nhàn chỉ bảo Liễu Tư Tinh không hề dài, đa phần thời gian vẫn là cô tự mình luyện tập đàn tấu.

Người xưa có câu, sư phụ dẫn nhập môn, tu hành ở mỗi người, tuy cổ cầm rộng lớn, kiến thức mà Ngô Nhàn có thể truyền thụ cho cô cũng nhiều đến đếm không hết, nhưng mà mỗi một tri thức truyền thừa, đều cẩn phải do tự bản thân Liễu Tư Tinh cảm ngộ, luyện tập, cuối cùng mới có thể hoàn toàn chuyển hóa thành kiến thức của bản thân mình.

Quá trình này, ai cũng không có cách nào giúp được cô ấy, đương nhiên, điều này cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho văn hóa cổ Trung Quốc không dễ dàng được truyền thừa.

Phần lớn thời gian, đều là Liễu Tư Tinh tự mình ngồi đó, diễn tấu đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội, suy đoán học tập kiến thức mà Ngô Nhàn dạy cho mình, mà Ngô Nhàn ở bên cạnh đọc sách, có tiếng đàn của Liễu Tư Tinh làm bạn, cũng không hề cô đơn.

“Chỉ pháp của chỗ này vẫn có chút sai sót, đàn đến chỗ này, ngón trỏ tay phải chạm vào đánh đàn, ngón út tay trái chạm nhẹ, móc ba dây búng nhẹ một chút là được.”

“Thầy Ngô, một phần lực này, rất khó nắm chắc.”

Liễu Tư Tinh dựa theo cách nói của Ngô Nhàn, luyện tập đàn tấu rất lâu, nhưng vẫn như trước không thể hiểu được, phương pháp đàn tấu cổ cầm có hơn ngàn loại, cho dù chỉ là một loại phương pháp tay trong đó, lực độ sử dụng ở trên tay cũng hoàn toàn khác nhau, vì thế cường độ âm thanh mà cổ cầm đàn ra cũng khác nhau.

Đối với việc nắm bắt lực đạo đàn tấu, đây là việc mà một cầm sư xuất sắc cần phải nắm bắt chính xác.

Cái gọi là một phần lực, nhất định phải chuẩn xác đến từng đơn vị gam, mới có thể đạt được đến hiệu quả đàn tấu hoàn hảo, tuy Liễu Tư Tinh là thiên tài, nhưng nắm bắt lực đạo khắt khe như thế, trong thời gian ngắn cô vẫn là khó mà nắm bắt được.

“Liên quan đến việc nắm bắt lực đạo, chỉ có thể thông qua thời gian em luyện tập dài, để cho nó trở thành trí nhớ cơ bắp của mình, tùy tâm sở dục thuận theo ý muốn thì mới có thể đàn tấu được nó.”

Ngô Nhàn đứng ở bên cạnh Liễu Tư Tinh, vừa nói, vừa duối những ngón tay dài mảnh khảnh ra, nhẹ nhàng gảy nhẹ dây đàn một chút, thể hiện lực đạo một phần tinh chuẩn cho Liễu Tư Tinh nhìn.

Sau khi thể hiện xong, Ngô Nhàn thấy trên khuôn mặt của Liễu Tư Tinh vẫn là có chút thần sắc mơ hồ, hắn không kìm được lắc đầu.

“Nào, đưa tay cho thầy.”

“A…”

Liễu Tư Tinh ngây ra, nhưng vẫn là đưa bàn tay ra.

“Thả lỏng lực lượng, đưa lực khống chế bàn tay hoàn toàn giao cho thầy, dùng trái tim cảm nhận lực đạo khác biệt.”

Ngô Nhàn vừa nói, vừa vươn bàn tay mảnh khảnh có lực của mình ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mại dải mảnh của Liễu Tư Tinh, khống chế ngón tay của Liễu Tư Tinh, nhẹ nhàng gảy lên đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội, giúp đỡ cô cảm nhận được cảm giác sức mạnh khác nhau.

Ngô Nhàn dốc hết sức giúp đỡ Liễu Tư Tinh học tập, không hề có cảm nhận nào khác, nhưng mà trái tim của Liễu Tư Tinh, vào lúc này lại đang nhẹ nhàng run rẩy.