Chương 40: Người dưới trướng thứ hai

“Khoảng cách đến ngày ước định của tôi và ba càng ngày càng gần, vốn dĩ, tôi đã mất đi hi vọng rồi, có điều, mãi đến ngày hôm nay tôi gặp được anh.”

Nói dến đây, Liễu Tư Tinh nhẹ nhàng mím đôi môi, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, hiện ra có chút ngượng ngùng nói.

“Ngô Nhàn, anh có thể dạy tôi đánh đàn không?”

Liễu Tư Tinh có chút xấu hổ, dù sao vừa rồi cô còn hơi nghi ngờ cầm nghệ của Ngô Nhàn, bây giờ nhắc đến thỉnh cầu này, thật sự có chút hơi quá đáng.

Có điều Liễu Tư Tinh thật sự là không còn cách nào cả, khoảng cách thời gian ước định của cô và ba càng ngày càng gần, nếu như cô không thể đúng hẹn tìm được một đại sư cầm đạo chân chính có thể dạy bảo cô, chỉ sợ cô cũng chỉ có thể theo sự sắp xếp của Liễu Phù Sinh, ra nước ngoài bồi dưỡng chơi đàn piano ở học viện âm nhạc.

Hơn nữa, từ nhỏ Liễu Tư Tinh đã yêu quý cổ cầm, bây giờ nhìn thấy một sự tồn tại vượt xa mình ở phương diện cổ cầm, loại cảm giác này, giống như là một người yêu quý môn thể thao nào đó, nhìn thấy minh tinh nổi tiếng nhất cả môn thể theo đó vậy.

Sau khi nói xong, Liễu Tư Tinh có chút hơi căng thẳng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ngô Nhàn, vừa rồi kỹ nghệ của Ngô nhàn, đã hoàn toàn khuất phục cô, bây giờ trong lòng Liễu Tư Tinh, tràn ngập tình cảm khâm phục đối với Ngô Nhàn.

“Chỉ cần cô có đủ lòng kiên định ở con đường này, tôi nhận cô làm đồ đệ thì có làm sao?”

Ngô Nhàn cười nhẹ một tiếng, đi lên phía trước quan sát, quyển “Âm luật toàn giải” này, vốn dĩ hắn dự định tặng cho Liễu Tư Tinh, bây giờ đối phương chủ động muốn bái mình là thầy, đối với Ngô Nhàn mà nói, chính là chuyện đương nhiên.

“Cảm ơn thầy!”

Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của Ngô Nhàn, trên khuôn mặt như ngọc của Liễu Tư Tinh, thoáng qua một tia kích động, sau đó, cô quỳ lạy trước mặt Ngô Nhàn, rất cung kính hoàn thành toàn bộ lễ bái sư

Mà Ngô Nhàn, thì đoan đoan chính chính ngồi ở vị trí phía trước, nhận hoàn toàn lễ bái sư này của Liễu Tư Tinh.

Bái sư, ở trong văn hóa Trung Quốc, từ trước đến giờ là một chuyện vô cùng thần thánh, một ngày làm thầy, cả đời là cha, câu nói này không chỉ là nói như thế mà thôi.

Cho dù Liễu Tư Tinh là một người có thể được gọi là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng ở nghề này khi hành lễ bái sư, Ngô Nhàn cũng không có một chút mềm lòng nào muốn để cho cô dừng lại.

Cuối cùng, sau khi Liễu Tư Tinh cung kính hoàn chỉnh toàn bộ lễ bái sư với Ngô Nhàn, cuối cùng Ngô Nhàn cũng có vị đệ tử thứ hai dưới trướng của bản thân mình.

Đinh!

Chúc mừng ngài, bây giờ ngài đã nhận vị đệ tử thứ hai, hệ thống đặc biệt ban thưởng năm trăm ngàn giá trị nhân khí!

“Nếu như em đã bái tôi làm thầy, quyển “Âm luật toàn giải” này vốn là do vi sư viết, đây là lễ vật đầu tiên vi sư tặng cho em.”

Nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống vang lên bên tai, Ngô Nhàn hài lòng gật đầu một cái, sau đó cầm lấy “Âm luật toàn giải” đưa nó vào trong tay của Liễu Tư Tinh.

“Cảm ơn thầy ạ!”

Liễu Tư Tinh nhận lấy “Âm luật toàn giải” từ trong tay Ngô Nhàn, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kích động, quyển sách “Âm luật toàn giải” này đối với cô mà nói, giống như bảo vật trân quý nhất trên đời này.

“Ừm, Tư Tinh, môn hạ của tôi cũng không có nhiều quy củ như thế, mặc dù em bái tôi làm thầy, cung kính đối với tôi chỉ cần ghi nhớ lại ở trong lòng là được, không cần câu nệ như thế.”

Ngô Nhàn nhìn Liễu Tư Tinh kính cẩn đứng ở bên cạnh mình, khoát khoát tay nói.

“Vâng, Tư Tinh sẽ làm như lời thầy Ngô nói.”

Liễu Tư Tinh nhẹ nhàng nở nụ cười, quả nhiên thần thái động tác tự nhiên hơn rất nhiều.

“Hôm nay thời gian đã muộn rồi, em đi về trước đi, ngày mai lại đến, tôi sẽ lấy “Âm luật toàn giải” này làm cơ sở, truyền thụ cho em cổ cầm chân chính.”

Ngô Nhàn vừa cười vừa nói.

“A, thế mà đã muộn như vậy rồi.”

Liễu Tư Tinh quay đâu nhìn lại, bây giờ đã gần tới hoàng hôn, bởi vì vừa rồi đọc sách quá say mê, cho nên Liễu Tư Tinh căn bản không ý thức được thời gian trôi qua.

“Cái kia, thầy Ngô, ngày mai em lại đến tìm thầy.”

Liễu Tư Tinh lại lần nữa đeo đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội ra sau lưng, đi về phía cửa ra vào, trước khi cô rời đi, cô vẫn còn chưa cô gái nhỏ vậy, nghịch ngợm quay người vẫy tay với Ngô Nhàn.

“Tạm biệt thầy Ngô!”

“Tạm biệt.”

Ngô Nhàn mỉm cười vây tay chào, hắn cũng không lo lắng cô gái giống như Liễu Tư Tinh, muộn như thế rời đi, có thể gặp nguy hiểm hay không.

Bởi vì Ngô Nhàn đã sớm chú ý đến, một chiếc xe con màu xám đậm, vẫn luôn lẳng lặng đỗ ở bên ngoài hiệu sách.

Mà mấy người trung niên trên người mặc trang phục bình thường, nhưng mà mọi hành động lại có tác phong quân nhân rõ ràng, mơ hồ bảo vệ ở bốn phía của hiệu sách.

Ngô Nhàn biết, nếu như hắn không đoán sai, mấy người đàn ông trung niên này, có lẽ là vệ sĩ của Liễu Tư Tinh, mà gia đình của cô, cũng tuyệt đối vô cùng hiển hách.