“Co đường đạo, người thành công trước đi đầu, cái gọi là tuổi tác, đều là hư ảo mà thôi.”
Ngô Nhàn nhẹ nhàng lắc đầu, một cỗ khí tức phiêu dật trầm ổn, từ trong cơ thể hắn tự nhiên toát ra ngoài.
Liễu Tư Tinh nhận lấy cây đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội mà Ngô Nhàn đưa lại, đầu tiên cô dùng bàn tay xoa xao lên trên cổ cầm, trong đôi mắt tràn ngập vẻ hồi tưởng và không nỡ.
Tiếp đó, cô nhẹ nhàng mím mím đôi môi đỏ mọng, dường như muốn đưa ra quyết định nào đó vậy, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nói với Ngô Nhàn.
“Ngô Nhàn, anh có thể nghe tôi kể một câu chuyện không?”
“Đương nhiên là được.”
Ngô Nhàn khẽ gật đầu, làm ra một biểu cảm tình nguyện lắng nghe.
“Từ nhỏ tôi đã thích âm nhạc, mà ở phương diện này, dường như tôi cũng có thiên phú phi phàm, bất luận là loại nhạc cụ nào, cũng đều có thể rất nhanh học được tinh thông.
Có điều, ở trong tất cả các loại nhạc cụ, thứ tôi thích nhất, vẫn là cổ cầm của Trung Quốc.”
Kể đến đây, Liễu Tư Tinh dừng lại một chút, trong đôi mắt lóe lên một tia thần sắc hồi tưởng, cô tiếp tục nói:
“Vì thế, từ nhỏ từ khi năm sáu tuổi, tôi đã bắt đầu học cổ cầm, đồng thời bắt đầu bái các danh sư cổ cầm của Trung Quốc, học tập đánh đàn, đến bây giờ đã có mười bốn năm rồi.
Có lẽ là thiên tư của tôi về phương diện cổ cầm thật sự vượt xa người bình thường, có lẽ là bởi vì đạo cổ cầm tinh bác, ở trong dòng lịch sử lâu đời của Trung Quốc, bị thất truyền tổn thất quá nhiều, đến bây giờ cũng không có được mấy cao nhân cổ cầm chân chính.
Vì thế, tuy bây giờ tôi còn chưa đến hai mươi, nhưng những lão sư mà tôi từng bái sư học nghệ, đều đã nói thẳng không có cái gì để tiếp tục dạy tôi nữa, ở trên phương diện cô cầm, tôi thật sự đã vượt qua các thầy của mình.
Nhưng bây giờ tôi đã đến tuổi trưởng thành, gia đình muốn đưa tôi đi học viện âm nhạc nước ngoài học thêm, ba của tôi cũng đã liên lạc với đại sư đàn piano Sauron, để cho tôi bái ông làm thầy, học tập đàn piano.
Bởi vì người trong nhà cảm thấy, tuy cổ cầm cao nhã, nhưng mà xã hội hiện tại, đã sớm không còn vị trí cho cổ cầm nữa, đàn piano mới là chủ lưu, hoặc là nói, ở trên phương diện đàn piano tôi còn có con đường rất dài có thể đi, nhưng mà trên con đường cổ cầm, tôi đã đi đến điểm cuối rồi.
Có thể đi vào trong học viện âm nhạc có tiếng nhất thế giới học tập, hơn nữa có thể bái đại sư đàn piano nổi tiếng nhất thế giới Sauron làm thầy để học tập tài nghệ đàn piano, chắc rằng đây là chuyện mà rất nhiều người say mê âm nhạc mơ ước đã lâu, nhưng mà tôi lại không hề vui mừng một chút nào.”
Nói đến đây, hốc mắt của Liễu Tư Tinh hơi đỏ lên, cô cúi đầu chậm rãi vuốt ve cầy đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội ở trong tay, giống như đang vuốt ve đưa con mà mình yêu thương nhất vậy.
“Tôi thích cổ cầm, cây đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội này, từ khi tôi bắt đầu tiếp xúc với cổ cầm, đã vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nó là thứ trân quý nhất trong cuộc đời của tôi.
Mà đàn tấu cổ cầm, cũng là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi, tôi không muốn học đàn piano, nhưng ý nguyện của ba không được phép làm trái, ba nói với tôi, trừ phi tôi có thể tìm được một đại sư chân chính về cổ cầm làm thầy của tôi, nếu không, tôi sẽ phải ngoan ngoãn ra nước ngoài đi học, hơn nữa là chuyển sang học đàn piano.
Đương nhiên sau này vẫn có thể đàn tấu cổ cầm, nhưng mà lại chỉ có thể coi nó là một thú vui và sở thích nghiệp dư mà thôi.”
“Nếu đã như thế, cô phải tìm được một vị đại sư cổ cầm làm thầy của cô không phải là được rồi sao?”
Ngô Nhàn bình tĩnh nói.
“Làm gì đơn giản như thế.”
Liễu Tư Tinh cười khổ một tiếng.
“Từ nhỏ tôi đã bái rất cả đại sư cổ cầm làm thầy, nhưng mà đến bây giờ, những người thầy đó của tôi, tạo nghệ ở phương diện cổ cầm, thậm chí còn không bằng tôi. Tôi phải đi đâu tìm người được gọi là đại sư cổ cầm đây?
Nhìn khắp Trung Quốc, ở phương diện cổ cầm có thể so sánh với tôi, thậm chí không thể nào tìm được, điều này không hề khiến tôi cảm thấy tự hào, ngược lại khiến cho tôi vô cùng đau lòng.
Đàn đứng đầu văn học nghệ thuật, nhưng trong lịch sử truyền thừa lâu dài mấy ngàn năm của Trung Quốc, truyền thừa cổ cầm, lại càng ngày càng suy sút, tôi yêu cổ cầm, cũng muốn chấn hưng cổ cầm, nhưng khổ nổi văn hóa cổ cầm còn truyền thừa lại, thật sự là quá ít, tôi thật sự trong lòng có ý muốn nhưng lực không đủ.”
Nghe những lời Liễu Tư Tinh nói, Ngô Nhàn cũng không kìm được cảm khái, đúng thật là như thế, văn hóa cổ đại lâu dài mấy ngàn năm của Trung Quốc, trong quá trình truyền thừa, thuận theo thời gian trôi đi, rất nhiều bảo bật di sản, đều đã biến mất ở trong dòng lịch sử dài đằng đẵng.
Trong đó, đương nhiên có một vài văn hóa cổ đại bác đại tinh thâm của Trung Quốc, bởi vì quá cao thâm, nhưng quan trọng nhất vẫn là Trung Quốc thật sự không coi trọng truyền thừa những văn hóa cổ đại này.