Hai tay Ngô Nhàn phủ lên trên bảy sợi dây của đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội, nhìn về phía Liễu Tư Tinh lộ ra nụ cười mỉm nhẹ nhàng, tiếp đó hắn bắt đầu phần biểu diễn của mình.
Khi ngón tay Ngô Nhàn phủ lên lướt qua dây đàn có chút lạnh lẽo, đôi mắt của Ngô nhàn, đã sớm không còn mọi thứ khác ở trong mảnh đất trời này nữa, còn lại chỉ có cây đàn cổ cầm ở trước mặt này.
Cổ cầm, ở trong tất cả loại hình nhạc cũ đàn tấu, chắc chắn là nhạc cụ có độ khó diễn tấu cao nhất, không có cái thứ hai.
Đàn piano lưu hành nhất ở thời hiện đại, tổng cộng có tám mươi tám phím, cho dù là cổ tranh ở phía sau cổ cầm, số dây cũng có đến hai mươi mốt dây.
Cổ cầm tổng cộng chỉ có bảy dây đàn, nhìn có vẻ so với đàn piano hoặc là cổ tranh sẽ đơn giản hơn rất nhiều, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, cổ cầm có số dây đàn ít nhất, nhưng độ khó khi diễn tấu lại là lớn nhất!
Bởi vì cổ cầm chỉ phải dùng đến bảy dây đàn nho nhỏ, diễn tấu ra rất nhiều âm sắc biến hóa, chỉ có bảy dây đàn, âm sắc biến hóa có thể diễn tấu ra được, so với tám mươi tám âm sắc của đàn piano nhiều hơn rất nhiều!
Cổ cầm, tổng cộng có bảy âm rải rác, chín mươi mốt âm bội, một trăm bốn mươi bảy âm đệm, mà muốn diễn tấu được hoàn hảo toàn bộ những âm sắc này ra, cần phải có phương thức phối diễn tấu tay trái tay phải, tổng cộng có đến hơn một ngàn loại!
Loại độ khó này, loại nhạc khí diễn tấu khác, căn bản không thể nào so sánh được với nó, nhưng đồng thời, tuy phương pháp diễ tấu cổ cầm vô cùng phức tạp, nhưng nếu như thật sự tinh thông, sức hấp dẫn mà nó có thể biểu hiện ra, lại vượt xa rất nhiều nhạc cụ khác!
Mà lúc này, dưới mười ngón tay trên hai bàn tay của Ngô Nhàn nhẹ nhàng đụng vào, cây đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội này, phảng phất như là có sinh mệnh vậy, một âm sắc đầy sức sống mà sống động, từng cái từng cái một nhảy ra, sau đó ngưng tụ thành cụm, tạo thành một chương nhạc hoàn hảo!
Đông đi xuân đến, mặt đất hồi sinh, vạn vật sinh sôi nảy nở, sức sống bừng bừng.
Ánh nắng mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu xuống, làm tan chảy tuyết trắng tích tụ trong mùa đông lạnh giá lần lượt tan chảy, hội tụ thành dòng suối trong vắt, róc rách chảy ở trong đồng ruộng, sức sống bừng bừng trong toàn bộ đất trời.
Khúc cổ cầm nổi tiếng chân chính, là có thể khiến cho người khác nghe nhạc liên tưởng ra cảnh tượng, mà tiếng đàn của Ngô Nhàn vừa mới vang lên, Liễu Tư Tinh đã được âm thanh tiếng đàn tràn ngập sức mạnh sinh mệnh, đưa vào trong thế giới mà tiếng đàn hư cấu ra!
Nhảy, lướt, câu, ấn, nhấn, vuốt…
Mười ngón tay của Ngô Nhàn vô cùng có lực, lướt nhẹ linh hoạt ở trên dây đàn, có những lúc, ngón tay của hắn gần như hóa thành một đám bóng ảnh, khiến cho người khác nhìn không rõ động tác của hắn.
Một ngón tay thanh tao, một ngón tay trong trẻo xa xăm, ưu nhiên giống như rừng tùng dâng trào, giống như nước mùa thu trong suốt.
Ngô Nhàn ngồi ở giữa không trung, vẻ mặt ôn hòa, khí chất nho nhã, dưới bàn tay của hắn, từng tiếng đàn do đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội truyền ra, giống như những âm điệu trong trẻo nhất, khiến cho người ta say mê trong đó, không thể nào thoát ra được.
“Khúc nhạc cổ cầm có sinh mệnh, thế mà, lại là thật…”
Lúc này, trong đôi mắt đẹp của Liễu Tư Tinh tràn ngập thần sắc kích động, cô đã sớm đắm chìm ở trong thế giới do Dương xuân bạch tuyết hư cấu ra, không thể nào tự thoát được.
Tranh—
Kết thúc khúc nhạc, Ngô Nhàn nhẹ nhàng phủ lên dây đàn, kết thúc lần diễn tấu này.
Mà Liễu Tư Tinh, cũng được giải thoát ra ngoài từ trong thế giới hư ảo do tiếng đàn hư cấu ra, sắc mặt phức tạp nhìn Ngô Nhàn, trong đôi mắt xinh đẹp kia, ẩn chức cảm xúc phức tạp, trong đó có một xấu hổ, có chút áy náy, còn có kích động và chấn kinh.
“Xin lỗi, tôi trách nhầm anh rồi.”
Liễu Tư Tinh nhẹ nhàng mím mím đôi môi, đứng dậy, cung kính cúi đầu về phía Ngô Nhàn, thể hiện lời xin lỗi
Mà Ngô Nhàn cũng không hề tránh né, mà bình tĩnh kiên định ngồi ở đó, nhận một bái này của Liễu Tư Tinh.
Thánh hiền thời cổ, không được khinh thường sỉ nhục, cho dù chỉ là nghi hoặc ở trên lời nói, đối với thánh hiền chân chính mà nói, cũng là một loại sỉ nhục.
Bây giờ Liễu Tư Tinh xin lỗi vì lúc trước cô đã coi thường Ngô Nhàn, đương nhiên Ngô Nhàn cũng nhận lấy phần lễ này, thể hiện bản thân mình chấp nhận lời xin lỗi của Liễu Tư Tinh, những thứ này đều là quy tắc.
Thấy Ngô Nhàn chấp nhận lời xin lỗi của mình, tâm tình áy náy của Liễu Tư Tinh cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ngẩng đầu lên nhìn Ngô Nhàn, trong đôi mắt đẹp tràn ngập thần sắc tán thưởng chấn động.
“Tôi thật sự không ngờ được, thế mà cuộc đời này lại thật sự có thể nghe thấy khúc nhạc do thánh hiền chân chính diễn tấu, mà anh… thế mà lại trẻ tuổi như vậy.”