“Nói đi, cô muốn nghe cái gì.”
Ngô Nhàn cúi đầu nhìn cây đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội, trong đôi mắt lóe lên một tia thần sắc nóng bỏng nhiệt tình, trong đôi mắt của một cầm sư danh tiếng, một cây cổ cầm xuất sắc, trân quý giống như sinh mệnh của họ vậy.
Mà cây đàn Cửu Tiêu Bội Hoàn này của Lưu Tư Tinh, chắc chắn là xứng đáng là vương giả danh xứng với thực ở trong các loại cổ cầm.
Đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội, hình dáng đơn giản không cầu kỳ, mặt sau của đàn đặc biệt khắc bốn chữ “Cửu Tiêu Hoàn Bội”, âm thanh của cây đàn này ấm áp phóng khoáng, thuần khiết tuyệt đẹp, hình dạng và cấu tạo hồn hậu cổ xưa, cho dù là vị trí xếp hạng ở trong cổ cầm của Trung Quốc, cũng được xếp rất cao.
Mà cây đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội này của Lưu Tư Tinh, trải qua thời gian tiếp xúc và chỉnh sửa trong thời gian ngắn của Ngô Nhàn, theo cái nhìn của Ngô Nhàn, cây đàn Cửu Tiêu Bội Hoàn này, cho dù là trong tất cả các loại cổ cầm cùng loại, sợ rằng cũng có thể được coi là cây đàn tốt nhất.
Nhìn hành động vô cùng thành thục của Ngô Nhàn chỉnh sửa cây đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội của mình, tuy trên mặt của Lưu Tư Tinh có chút thần sắc dao động, nhưng cuối cùng cũng đều bị cô phủ định toàn bộ.
Sao có thể chứ? Một người thanh niên trẻ tuổi của tuổi tác tương đương với mình, làm sao có thể là người viết ra được một cuốn sách thần như thế?
“Vậy được, anh diễn tấu cho tôi một đoạn nhạc nổi tiếng “Dương xuân bạch tuyết” ở trong “Âm luật toàn giải” đi.”
Lưu Tư Tinh nhìn chằm chằm bên khuôn mặt của Ngô Nhàn nói.
Dương xuân bạch tuyệt này, chính là những gì Lưu Tư Tinh đọc được ở trong “Âm luật toàn giải”, nội dung nằm ở vị trí một phần tư của cuốn sách, đọc đến đây, cô đã bắt đầu khó mà hiểu được nội dung ở đằng sau, khúc nhạc nổi tiếng Dương xuân bạch tuyết này, chính là nội dung đã làm khó cô.
“Chỉ cần anh thành công diễn tấu ra Dương xuân bạch tuyết, tôi sẽ tin tưởng, anh chính là người viết ra cuốn sách thần này.”
Lưu Tư Tinh nhấn mạnh từng chữ một, vô cùng nghiêm túc nói.
Dương xuân bạch tuyết, là một trong những khúc nhạc cổ cầm nổi tiếng được ghi chép ở trong “Âm luật toàn giải”, ở trong vô số khúc nhạc cổ cầm, Dương xuân bạch tuyết được coi là kinh điển trong kinh điển.
Nhưng mà ở trong thế giới này, có vô số khúc nhạc cổ cầm bị thất truyền, đừng nói là Dương xuân bạch tuyết, đến ngay cả Cao sơn lưu tủy nổi tiếng nhất ở trong lịch sử cổ cầm, ở thế giới này cũng căn bản không có người nào biết.
Nếu như Dương xuân bạch tuyết này đã được liệt vòa một trong mười khúc cổ cầm nổi tiếng, thì độ khó để diễn tấu nó nhất định sẽ rất cao, muốn diễn tấu khúc nhạc nổi tiếng này, đối với cầm sư, có yêu cầu tương đối cao.
Tuy Liễu Tư Tinh ở phương diện cổ cầm cũng có mấy phần thiên phú, nhưng mà khi đối diện với loại khúc nhạc nổi tiếng trong truyền thuyết này, đương nhiên sẽ rất tốn sức, lại cộng thêm diễn tấu khúc nhạc Dương xuân bạch tuyết này, cần phải dùng đến rất nhiều phương thức diễn tấu cổ cầm dã bị thất truyền, điều này đối với Liễu Tư Tinh mà nói, đương nhiên là không thể nào hoàn thành được.
Có điều tuy cảm thấy khúc nhạc nổi tiếng được ghi chép ở trong “Âm luật toàn giải” này, căn bản không thể nào diễn tấu được, nhưng chỉ riêng thông qua cầm phổ này, Liễu Tư Tinh có thể cảm nhận được, không thể diễn tấu nổi khúc nhạc tên là Dương xuân bạch tuyết, có lẽ không phải là vấn đề ở khúc nhạc, mà là tích lũy của cô không đủ, không thể nào khống chế được loại khúc ngạc nổi tiếng truyền đời này.
Đến ngay cả cô cũng không thể nào khống chế được nó, thế gian này còn có mấy người có thể khống chế được? Liễu Tư Tinh vô cùng tự tin đối với cấm nghệ của mình, từ nhỏ cô đã tự tin nhất với tài nghệ cổ cầm của mình, cái gọi là danh sư cũng đã bái thầy học nghệ không ít, đến bây giờ, chỉ riêng luận tạo nghệ cổ cầm, cho dù là ở trong toàn bộ giới cổ cầm của Trung Quốc, cũng gần như không có mấy người, có thể sánh vai với Liễu Tư Tinh.
Vì thế cô mới đưa ra những điều kiện vừa rồi với Ngô Nhàn, bởi vì, Liễu Tư Tinh không tin, khúc nhạc mà bản thân mình không thể nào đàn tấu được, một người có tuổi tác tương đương với mình, lại có thể đàn tấu ra.
“Nghe cho rõ đây, Dương xuân bạch tuyết.”
Ngô Nhàn một tay cầm cổ cầm, nhẹ nhàng đặt lên bên trên đầu gối của mình, sau đó hai đầu gối nhẹ nhàng cong lại, thế mà lại tư thế ổn định ở giữa không trung, đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội, được vững vàng đặt ở bên trên đầu gối của Ngô Nhàn, không có một chút run rẩy hay chuyển động nào.
Một loạt hành động uyển chuyển như mây trôi nước chảy này, khiến cho đôi mắt đẹp của Liễu Tư Tinh lóe lên một tia thần sắc ngạc nhiên, cô vẫn luôn không nói cái gì, dù sao, có thể bày ra được tư thế tốt để đàn cổ cầm, không đại biểu cho việc người đó thật sự biết đàn cổ cầm.