Chương 36: Cô muốn nghe cái gì

Ngô Nhàn dùng một loại thần sắc vô cùng tự tin nhìn Liễu Tư Tinh, hắn biết, quyển sách thần này, tuyệt đối có thể chinh phục được bất kỳ người nào say mê âm nhạc.

Mà quả nhiên sự thật cũng đúng như Ngô Nhàn dự liệu, sau khi chỉ mới lật đọc một chương, hai mắt của Liễu Tư Tinh, giống như là bị một lực hấp dẫn nào đó, không có cách nào rời khỏi được trang sách.

Bên trong hiệu sách nho nhỏ, vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng xào xạc khi Ngô Nhàn lật sách.

Mà điều khiến cho Ngô Nhàn có chút kinh ngạc đó là, ngay từ đầu tốc độ đọc của Liễu Tư Tinh này gần như là đi ngang, khi đọc đến vị trí một phần tư của quyển “Âm luật toàn giải”, tốc độ cô đọc, mới gần như chậm lại, hai đầu lông mày, cũng dần dần nhíu lại.

Vị trí một phần tư, nhìn có vẻ rất ít, nhưng phải biết là, quyển “Âm luật toàn giải” này, có thể bao gồm toàn bộ kiến thức về cổ cầm, một cô gái gần hai mươi tuổi, có thể đọc hiểu được một phần tư quyển “Âm luật toàn giải”, thành tích này, đã đủ để coi thường rất nhiều người hiểu cổ cầm!

Khi một tia nắng ánh sáng hồn hôn, chiếu vào bên trong hiệu sách, Lưu Tư Tinh mới giống như tỉnh lại từ trong mơ ngẩng đầu lên.

Chỉ có điều, lúc này trong đôi mắt đẹp của cô, lại tràn ngập thần sắc kinh hỉ và chấn động.

“Đây, quyển sách “Âm luật toàn giải” này, quá lợi hại! Kiến thức và bản nhạc được ghi chép ở trong đây, thế mà mình lại chưa bao giờ nhìn thấy!”

Lưu Tư Tinh xoa xoa quyển sách “Âm luật toàn giải” ở trong tay, tâm tình trong lòng khó mà bình tĩnh lại, chấn động mà quyển sách “Âm luật toàn giải” này mang đến cho cô, là trải nghiệm mà từ trước đến giờ trong mười chín năm cuộc đời của mình cô chưa bao giờ có được.

Lưu Tư Tinh rất khó hình dung loại cảm giác này, cảm giác đó giống như là, khi bạn đã đi đến điểm cuối trong một lĩnh cực nào đó, hoặc là đã có thể nhìn thấy được vị trí cuối cùng ở đâu, lại bất ngờ phát hiện, cái gọi là đỉnh cao và điểm cuối đó, chẳng qua chỉ là điểm khởi đầu mới mà thôi, sau điểm đó, còn có sự rực rỡ vô hạn, cùng với một thế giới rộng lớn hơn nhiều đang chờ đợi bạn!

“Ngô Nhàn! Quyển sách này, rốt cuộc anh có được từ đâu vậy?”

Trong lúc kích động, Lưu Tư Tinh trực tiếp dùng bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của mình, túm lấy bàn tay cả Ngô Nhàn, có điều tiếp đó hình như Lưu Tư Tinh ý thức được có điều không ổn thỏa, nên nhanh chóng thu bàn tay của mình lại.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng hiện lên hai vệt ửng hồng, nhưng cô vẫn dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Ngô Nhàn.

Từ nhỏ Lưu Tư Tinh đã say mê con đường âm luật, từ cổ cầm được Trung Quốc truyền lại từ cổ đại đến giờ, lại càng khiến cô vô cùng say mê.

Điều kiện gia đình của Lưu Tư Tinh vô cùng tốt, từ nhỏ đều đã tiếp súc với danh sư cổ cầm có tiếng, sách cổ liên quan đến cổ cầm mà cô từng đọc, càng là không thể đếm được.

Nhưng mà quyển sách “Âm luật toàn giải” ngày hôm nay cô đọc được, nội dung trong đó, thế mà cô lại chưa từng đọc được một chút nào từ những nơi khác!

“Quyển sách này hả --“

Ngô Nhàn nhìn thần sắc khao khát trên khuôn mặt của Lưu Tư Tinh, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Quyển sách “Âm luật toàn giải này”, là do tôi viết.”

“Là anh viết?”

Sau một hồi yên tĩnh ngán ngủi, Lưu Tư Tinh nhẹ nhàng cười khúc kích, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười tinh nghịch.

“Tôi không có đùa với anh.

“Cô không tin?”

Dường như Ngô Nhàn đã nhìn ra được suy nghĩ ở trong đầu Lưu Tư Tinh, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười mỉm.

“Có thể mượn đàn Cửu Tiêu Bội Hoàn của cô dùng một chút không?”

Ngô Nhàn biết, không để lộ một hai chiêu, Lưu Tư Tinh này rất khó tin tưởng những điều hắn nói, hơn nữa, trong thời gian mấy ngày này, tuy Lưu Tư Tinh nghiên cứu thông thấu toàn bộ quyển sách “Âm luật toàn giải” này, tạo nghệ ở phương diện âm luật, cũng đã đạt đến mức trước nay chưa từng có, không có người nào có thể đạt được đến bước đó, nhưng hắn vẫn luôn không có thời cơ thực sự sử dụng nó.

Vì thế đến bây giờ, Ngô Nhàn cũng không tránh khỏi có chút hơi ngứa tay.

“Được thôi.”

Lưu Tư Tinh mím mím môi, sau đó vẫn đưa đan Cửu Tiêu Bội Hoàn ở sau lưng cho Ngô Nhàn, tiếp đó nhẹ nhàng bỏ lớp vải lụa bọc ở trên đó ra, từng tầng từng tầng một.

Thuận theo lớp vải lụa bọc quanh được lấy ra, một cây cổ cầm với vẻ ngoài được sơn màu đỏ, có phong vị cổ xưa dần dần xuất hiện trước mặt Ngô Nhàn.

“Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đó.”

Lưu Tư Tinh nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngô Nhàn, cô thật sự không muốn liên tưởng Ngô Nhàn nói khoác đang đứng trước mặt này, với vị Ngô Nhàn công tử phiên phiên ôn nhuận như ngọc vừa nãy nữa.

“Đưa cho tôi đi.”

Ngô Nhàn không hề nói nhiều cái gì, chỉ kiên định đưa hai tay của mình ra, nhận lấy cây đàn Cửu Tiêu Bội Hoàn từ trong tay Lưu Tư Tinh.