Chương 35: Liễu Tư Tinh

Câu trả lời đúng tiêu chuẩn của Ngô Nhàn, cùng với đôi mắt trong veo, không nhiễm chút tạp niệm nào, dường như khiến cho cô gái rất ngạc nhiên.

Có điều sau khi lên tiếng chào hỏi với Ngô Nhàn, cô vẫn là bước chân nhẹ nhàng, đi đến bên trong hiệu sách, chậm rãi đi qua các giá sách, bắt đầu tìm sách.

Nhìn vật phẩm được bọc trong dải vải màu trắng dài phải đến 1,2m được đeo ở sau lưng cô gái, trong mắt Ngô Nhàn lóe lên một tia thần sắc suy tư.

Hắn có một loại cảm giác, hình như sắp có kết quả cuối cùng rồi.

Cô gái váy trắng, lẳng lặng đứng ở trong hiệu sách, giống như một bức tranh phong cảnh ưu mỹ nhất.

Con mắt của Ngô Nhàn dừng lại ở trên người cô gái này, ánh mắt chỉ có thưởng thức và tán thưởng nhẹ nhàng.

Hắn vẫn cho rằng, loại mỹ nữ giống như thế này, bình thường chỉ tồn tại ở trong cổ tịch, là sản phẩm do nhóm văn nhân mỹ hóa ra, nhưng mà hắn không ngờ được là, vậy mà loại linh lung kỳ ảo trong suốt, phảng phất như tập hợp tất cả linh tú của đất trời lại toàn bộ tồn tại ở trên người cô gái này.

Cô gái trên người mặc váy trắng này, yên lặng đi qua giữa các giá sách, thỉnh thoảng sẽ đưa bàn tay ngọc lên, từ trong giá sách rút ra một quyển để đọc, nhưng đều là lướt qua rồi thôi.

Ngô Nhàn có thể nhìn ra được, tâm tư của cô gái này, cũng không ở trong hiệu sách, bởi vì trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia của cô, lại mang theo một tia thần sắc ưu sầu nhàn nhạt, mặc dù thần sắc này rất nhạt, nhưng lại bị Ngô Nhàn nhạy bén phát giác được.

Một lát sau, cô gái không còn lật đọc sách nữa, mà đi đến trước mặt Ngô Nhàn, lộ một nụ cười mỉm vói Ngô Nhàn, dùng giọng nói lanh lảnh trong trẻo giống như hoàng oanh bách linh vậy hỏi:

“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, ở nơi này của anh có sách liên quan đến cổ cầm không?”

“Đương nhiên là có.”

Ngô Nhàn khẽ gật đầu, đồng thời liếc nhìn vật phẩm dài mảnh mà cô gái đeo ở sau lưng, cười đáp: “Cửu Tiêu Hoàn Bội là danh cầm thời cổ đại, cây đàn này rất xứng với cô, đều là hợp lại tăng thêm sức mạnh.”

“Thế mà anh lại biết phía sau tôi là đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội?”

Trên mặt cô gái váy trắng lộ ra thần sắc kinh ngạc, nếu như Ngô Nhàn có thể đoán ra được phía sau lưng cô đeo một cây đàn, cô chắc chắn cũng không quá mức kinh ngạc, dù sao, chỉ là thông qua việc quan sát hình dáng, cũng có thể đoán ra được một hai.

Nhưng cây đàn ở sau lưng cô, hoàn toàn bị vải lụa bao bọc, người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này không thể nhìn thấu cây đàn mình đang đeo, vậy thì tại sao hắn lại biết tên cây đàn mà mình đang mang theo chứ?

“Quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi.”

Ngô Nhàn nhẹ nhàng bật cười, cũng không thừa nước đục thả câu, mà là chậm rãi giải thích nói: “Mỗi một bộ danh cầm, đều có hình thể đặc biệt thuộc về mình, mặc dù nhìn đại thể gần tương đương nhau, nhưng thực tế lại có khác biệt rất lớn.

Đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội, rộng khoảng 21cm, đuôi rộng khoảng 5cm, dài một 124cm. Cây đàn cô đeo sau lưng, mặc dù bị vải lụa bao bọc, nhưng cũng không che đậy kín hình dáng cụ thể, cho nên tôi rất dễ dàng có thể đoán ra được.”

Sự tinh tế của Ngô Nhàn, khiến cho đôi mắt trong veo của cô gái mặc váy trắng này mở to, tràn đầy ý kinh ngạc và tán thưởng, bởi vì cô biết, nói thì đơn giản, nhưng thực tế lại không phải như vậy.

Có thể dễ dàng phân biệt ra được cây đàn cô đeo sau lưng như thế, đồng thời hiểu rõ như lòng bàn tay đối với kiến thức các thời cổ cầm, chỉ có thể nói rõ người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này, ở phương diện cổ cầm,có kiến thức và nghiên cứu vô cùng sâu sắc.

“Xin chào, tôi tên là Liễu Tư Tinh, rất hân hạnh được quen biết anh.”

Cô gái váy trắng hào phóng nói với Ngô Nhàn.

“Tôi tên là Ngô Nhàn, cũng rất hân hạnh được quen biết cô.”

Khóe miệng Ngô Nhàn nhếch lên một nụ cười, nói.

“Cô ở đây chờ một chút, tôi đi lấy quyển sách này cho cô xem.”

Ngô Nhàn nhẹ nhàng nở một nụ cười với Liễu Tư Tinh, sau đó trực tiếp đi thẳng đến kệ sách, rút quyển sách “Âm luật toàn giải” kia ra cầm đến.

“Âm luật toàn giải?”

Nhìn quyển sách cổ kính trong tay, chỉ có tên sách, không có tác giả ký tên sách, trên gương mặt tuyệt mỹ của Liễu Tư Tinh lộ ra vẻ có chút kinh ngạc, quyển sách kỳ quái như thế này, cô đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Mở ra xem, tôi tin chắc sẽ không khiến cho cô thất vọng.”

Ngô Nhàn vừa cười vừa nói.

Đương nhiên sở trường của Liễu Tư Tinh là cổ cầm, trong quyển âm luật toàn giải này, sẽ chỉ hiện ra nội dung liên quan đến cổ cầm.

“Thế sao, vậy thì tôi đúng là mỏi mắt chờ mong rồi.”

Liễu Tư Tinh dùng đôi mắt to trong veo giống như biết nói chuyện kia, nhìn Ngô Nhàn một chút, sau đó duỗi ngón tay mảnh khảnh trắng như ngọc, bắt đầu lật đọc “Âm luật toàn giải” ở trong tay.