Chương 34: Thu thủy là thần, ngọc là cốt

Có điều, khi Lý Thương Ngô vừa mở trang đầu tiên của quyển sách Ngô Nhàn đưa cho hắn, còn chưa đọc được hai trang, trên trán của hắn đã chau lại thành chữ xuyên.

Sau khi nín thở tập trung đọc thêm một lúc, Lý Thương Ngô giống như một quả bóng bị xì hơi, cung cung kính kính đóng quyển sách lại, sau đó đưa trả lại cho Ngô Nhàn.

“Thưa thầy, con, đọc không hiểu.”

Lý Thương Ngô chán nản nói, đồng thời trong ngữ khí cũng không kì được có mấy phần ý kính phục.

Lý Thương Ngô tự cho rằng ở trên phương diện âm luật, mình còn có mấy phần tạo nghệ, nhưng mà quyển sách liên quan đến âm luật này của Ngô Nhàn, thật sự là quá cao thâm huyền ảo, hắn phát hiện bản thân căn bản đọc không hiểu!

“Đọc không hiểu cũng không sao cả, ta cũng không hi vọng con có thể đọc hiểu.”

Ngô Nhàn mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp đó cầm lại quyển sách “Âm luật toàn giải” lần nữa đặt lên trên giá sách.

“Thầy Ngô không chỉ ở trên phương diện cờ vây, có tạo nghệ cao thâm như thế, đến ngay cả đạo âm luật, cũng có nghiên cứu thâm sâu như vậy, có thể nói kiến thức từ xưa đến nay, khiến người khác hổ thẹn!”

Lý Thương Ngô chân thành khen ngợi nói.

“Ha ha, với trạng thái hiện tại của con, vẫn còn chưa học được những ván cờ phía sau của dịch thiên bốn mươi chín ván, những ngày này, con vẫn là quay trở về nghỉ ngơi, đợi đến khi tinh thần tràn đầy rồi quay lại đây. Những ván cờ phía sau của dịch thiên bốn mươi chín ván này, ván nào cũng vô cùng huyền diệu, nếu như tinh thần con có tổn thương, căn bản không thể nào tiến hành học tập được.”

Ngô Nhàn nhìn Lý Thương Ngô, cười mà như không cười nói.

“Hai hai, vậy thì con xin được nghe theo lời dặn của thầy Ngô vậy, đầu tiên quay về nghỉ ngơi trước.”

Bị Ngô Nhàn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của mình, sắc mặt Lý Thương Ngô có chút xấu hổ, sau đó thì cúi người với Ngô Nhàn rồi chào tạm biệt.

Sau khi tiễn Lý Thương Ngô rời đi, trong hiệu sách nhỏ bé, lại lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh.

Mà sau khi có được tin hiệu của cao tầng Trung Quốc thông qua Lý Thương Ngô để gửi cho mình, hòn đá ở trong lòng của Ngô Nhàn, cũng xem như được đặt xuống.

Tuy từ trước khi Ngô Nhàn thể hiện thực lực của bản thân ra ngoài, hắn đã có kế hoạch ứng đối với tất cả phiền phức, nhưng bây giờ loại tình huống này, trước mắt chắc chắn là loại kết quả tốt nhất.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt thời gian ba ngày đã trôi qua.

Trong vòng ba ngày này, trong hiệu sách của Ngô Nhàn, tuy cũng có mấy vị khách đến, nhưng đều không có người nào phát hiện quyển sách “Âm luật toàn giải” mà Ngô Nhàn đặt ở trên giá sách.

Có điều bởi vì quyển sách “Âm luật toàn giải” thứ hai này không có nhiệm vụ bắt buộc mà hệ thống tiếp tục đưa ra, vì thế Ngô Nhàn cũng không gấp gáp, mà tận hưởng nó một cách nhàn nhã.

Thời gian ba ngày yên tĩnh, một thoáng trôi qua, khi buổi chiều ngày thứ tư đến, hiệu sách nhỏ bé, cuối cùng cũng nghênh đón một vị khách “đặc biệt”.

Tinh –

Âm thanh mở cửa vang lên, truyền đến đồng thời với âm thanh mở cửa, còn có mùi thơm nhàn nhạt như hoa sơn chi.

Ngô Nhàn đang nghiên cười chợp mắt ngủ gật ở trước quầy, nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa vào hiệu sách, mà sau khi hắn nhìn thấy người khách này đi vào, cho dù là với định lực hiện tại của hắn, trong hô hấp bình tĩnh, cũng không tránh được có một chút gợn sóng yếu ớt nổi lên.

Người đi vào cửa hiệu sách, là một cô gái người mặc mặc trắng dài, tuổi tác ước chừng hai mươi tuổi, chiếc khăn lụa mềm mại, được đơn giản thắt vào với nhau, tự nhiên khoác ở trên vai.

Làn da trắng như tuyết, giống như ngọc thạch đông cứng tốt nhất vậy, đôi mắt đẹp linh động, tràn ngập ánh sáng, trí tuệ, mũi cao xinh đẹp, hoàn mỹ, đôi môi đỏ mọng hơi khép lại, ánh sáng mê hoặc lòng người, đôi mắt như nước mùa thu ngọc la xương cốt, có thể được coi là tuyệt thế giai nhân!

Cái gọi là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, ở trên người cô gái đã được thể hiện ra một cách sống động.

Cho dù những minh tinh mỹ nữ đã được định trước là nổi tiếng ở kiếp trước, nếu như đứng trước mặt cô gái này, sợ rằng cũng đều phải mất đi ánh sáng hào quang.

Cô gái này, phảng phất như là tinh túy của đất trời tập trung tất cả vào trên người cô, một cỗ khí chất tao nhã như hoa lan, từ trên người cô toát ra ngoài.

Mà chuyện càng khiến cho Ngô Nhàn cảm thấy kinh ngạc đó là, ở phía sau làn váy trắng của cô gái, thế mà lại đeo một vật dài được quấn trong dải vải trên.

“Xin chào.”

Đôi môi đỏ của cô gái hơi mở ra, nhẹ nhàng mỉm cười với Ngô Nhàn, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền lờ mờ, càng khiến cho mị lực được nâng lên một tầm cao mới.

“Xin chào.”

Ngô Nhàn cũng rất lịch sử mỉm cười đáp lại.

Bây giờ tâm cảnh của hắn, dù sao cũng đã có khác biệt rất lớn so với quá khứ, cô gái mặc váy trắng bất ngờ xuất hiện này, tuy khiến cho Ngô Nhàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng sắc mặt của hắn vẫn như trước bình tĩnh điềm đạm, không hề khác biệt chút nào so với lúc trước.