Khu đồ cũ ngày hôm nay thật vắng khách, khi Trần Minh đi đến thì phát hiện chỉ có vài người lèo tèo đi tới đi lui. Mấy chủ quầy thì kẻ nằm dài trên bàn, kẻ thì phất tay đuổi ruồi, kẻ chơi điện thoại... thật sự là tẻ nhạt vô cùng, khác hẳn với vẻ nhộn nhịp mọi khi. Đặc biệt nhất là mấy quầy chuyên bán ngọc thạch đều biến mất không còn một móng, chẳng lẽ tất cả đình công tập thể rồi ??
Trần Minh quét một vòng rồi lộ ra nét hiếu kì, tuy nhiên hắn cũng không phải là kẻ nhiều chuyện nên cũng chẳng quá quan tâm, cần làm cái gì thì vẫn phải làm cái đó!
Lén lút lấy ra một con Tầm Bảo Cổ nắm trong tay, Trần Minh khẽ truyền lấy một ít lực lượng vào. Theo đó vỏ trứng huyết sắc lập tức nứt vỡ ra, một con sâu nhỏ như sợi máu nhanh chóng chui vào người Trần Minh, hơi nhói chút nhưng rất nhanh biến mất.
Theo Tầm Bảo cổ tiến vào, Trần Minh bỗng cảm thấy ánh mắt mình biến hóa. Tất cả những vật mà hắn nhìn thấy bỗng nhiên đều phát sáng lên, có mạnh có yếu có xanh có đỏ đủ hết, khiến hắn phải hoa mắt chóng mặt một hồi mới thích ứng được.
Những ánh sáng đó biểu hiện chính là giá trị của một vật, càng sáng chứng minh nó càng quý giá, mà màu xanh thì là vô chủ, màu đỏ thì đã có chủ rồi.
Trần Minh không thể không một lần nữa cảm thán cổ trùng thần kỳ, kể cả mấy thứ năng lực như vầy cũng có thể dễ dàng có được.
Đi dạo một lượt qua các quầy hàng ven đường, Trần Minh lúc đầu hứng chí bừng bừng nhưng rất nhanh lại ỉu xìu xuống.
Ngoài đây thật sự là không có cái gì tốt hết, nhìn qua nhìn lại thì toàn là mấy thứ ánh sáng yếu nhớt, chắc là toàn đồ dỏm không rồi. Thi thoảng có mấy món giá trị thì ông chủ đều kêu giá cắt cổ, thật sự là tầm bảo cũng không dễ dàng a !!!
Lắc đầu, Trần Minh quyết định không lãng phí thời gian bên ngoài nữa. Hắn lựa chọn một cửa hàng tên là Bảo Gia rồi bước thẳng vào, bên trong hiện có ba người khách coi như là buôn bán tốt nhất rồi.
- Xin chào, cậu muốn mua gì ? Tôi có thể hướng dẫn cho cậu !!
Trần Minh chân trước vừa bước vào thì chân sau một cô nhân viên đã đến chào hỏi hắn, ánh mắt nhìn Trần Minh như thấy trai Hàn vậy, thái độ tốt đáng sợ !
Ngoài cô này ra thì còn hai cô nhân viên nữa, họ đang tiếp đãi ba người khách đến trước bên quầy bình hoa cổ.
- Ừm, nguyên thạch !!
Trần Minh quét cô nhân viên trên xuống một lần rồi bình tĩnh trả lời.
Sở dĩ lựa chọn nguyên thạch là Trần Minh có suy nghĩ của riêng mình, muốn làm giàu thì đồ cổ là một sự lựa chọn không tồi, tuy nhiên vấn đề lớn là Trần Minh không hề có một chút kiến thức nào ở mảng này, cho dù biết nó có gái trị thì cũng không thể giải thích ra, khi đó thì coi như là mua một đống phế phẩm rồi !!
Tất nhiên là còn một cách khác nữa, đó là đem đến mấy nơi chuyên giám định. Tuy nhiên không kể đến uy tín nơi đó thì việc Trần Minh liên tục mua hàng thật nhiều lần cũng sẽ khiến người nghi ngờ, hắn cần là một thứ gì đó làm gọn gàng một lần duy nhất.
- Ách, cái này....
Cô nhân viên nghe vậy thì nụ cười cứng xuống, nét mặt có chút mất tự nhiên cúi người đối với Trần Minh
- Xin quý khách thứ lỗi, bởi vì hội chợ Ngọc Thạch được tổ chức gần đây nên toàn bộ nguyên thạch của tiệm đã được đưa đến đó rồi. Hiện ở đây không còn một khối nào cả ??
Trần Minh khẽ nhíu mày, xui dữ vậy trời, chẳng lẽ lại lãng phí một con tầm bảo cổ lãng xẹt vậy sao ?? Mà khoan, hội chợ Ngọc Thạch.....
- Hội chợ Ngọc Thạch được tổ chức tại đâu ??
- Ở mảnh đất trống số 16 quận Tân Bình, 4h chiều sẽ chính thức mở cửa.
Cô nhân viên tận tình giải thích, ánh mắt nhìn Trần Minh ngày càng mơ màng. Trai đẹp vãi....!!
- Ờ !! Vậy dẫn tôi đi xem mấy món đồ cổ của tiệm đi !
Từ giờ đến 4h còn hơn hai tiếng nữa, Trần Minh không muốn lãng phí chút nào, thà mua vài món đồ cổ về rồi từ từ xử lỹ cũng tốt hơn.
- Vâng !!
Cô nhân viên gật đầu rồi dẫn đường đi trước, Trần Minh bình tĩnh bước theo sau. Địa điểm đầu tiên là một quầy chứa đầy chén dĩa cùng các loại đồ đồng cỡ nhỏ, hoa văn nhìn rất tinh mỹ phức tạp
- Đây là chén thời kỳ Chúa Trịnh, được cung nữ hoàng cung sử dụng.....
- Đây là nghiêng mực Thái Hòa, là của thời....
- Đây là....
Cô nhân viên đối với từng món đồ tiến hành giới thiệu, tuy nhiên sau đó thấy Trần Minh không có hứng nghe thì cũng ngậm lời lại.
Mà cái này cũng chẳng trách được Trần Minh, trong mắt hắn mấy thứ đồ này đa phần cũng có giá trị nhưng không cao, hơn nữa hắn không rành giá đồ cổ, mua lung tung lại sợ bị lỗ. Dù cho có giới thiệu thì cũng vậy thôi, y như đàn gãi tay trâu.........
Tiếp đó là đến khu bình sứ và đồ đồng lớn, Trần Minh nhìn một vòng rồi lại lắc đầu. Thái độ như cưỡi ngựa xem hoa làm nhiều người bất mãn, đặc biệt là một chàng thanh niên lịch lãm càng tỏ ý coi thường rõ rệt
Trần Minh sẽ để ý cái nhìn của hắn sao ??? Ha ha...
- Ồ !!
Đang lúc dự định đi qua khu tạp vật thì khóe mắt Trần Minh bỗng nhếch lên, bước chân mạnh mẽ chuyển hướng. Hắn đi đến một góc rồi híp mắt nhìn kỹ vật trước mắt mình, trong đầu dậy sóng so gió bão còn dữ dội hơn.
- Cái này...... bao nhiêu tiền ??? Tôi mua nó !