Trong phòng tập cũ bỏ hoang nơi cuối trường, Trần Minh một tay xách lê Sửu đi vào, dọc theo con đường đi vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người hắn đều không thèm quan tâm. Việc cần làm thì làm thôi !!
Ném Sửu xuống đất một cái bịch, Trần Minh nhanh chóng điểm nhẹ mấy cái vào huyệt phong ấn năng lực hành động của đối phương. Đừng quên sư phụ hắn còn truyền lại một bộ sách y vô cùng thâm ảo, Trần Minh bây giờ dù không phải thần y nhưng cũng ăn đứt y thuật thời đại này.
- Hì hì, bây giờ trong đây chỉ có tao với mày. Chúng ta có thể thoải mái tâm sự được rầu !!
Trần Minh cười híp mắt vỗ vỗ vào mặt Sửu, bộ dạng y như lưu manh ác bá đang hà hiếp dân lành. Ừ, nếu bỏ qua một loạt sự kiện lúc trước thì đúng là vậy !!
- Mày.. mày muốn làm gì ? Nói cho mà biết, tao là ....
Sửu tái mặt hoảng sợ, nụ cười vô hại của Trần Minh trong mắt hắn giống như là ác ma vậy, một con ác ma đội lốt người.
Chát !!
Một cú tát trời giáng cắt ngang câu hăm dọa của Sửu, Trần Minh vẫn cười tươi rói như mặt trời nhưng lời nói lại lạnh thấu xương
- Bố đếch cần biết chú là ai hay là làm gì ? Khôn hồn thì khai ra đứa nào thuê chú, không thì sống không bằng chết nhé con !!
Ánh mắt Sửu co rút lại, hắn cảm nhận được sự " chân thành " của Trần Minh, đối phương nói được sẽ làm được, dù sợ lắm nhưng nhớ đến lời dặn của chủ thuê hắn lại cố lấy can đảm.
- Có ngon mày giết chết tao đi !!
- A đù, thằng này lì !!
Trần Minh hơi bất ngờ, không thể tưởng được một thằng ma cà bông trong trường lại có ý chí thế này. Một tia ý niệm thu phục bỗng manh nha trong lòng hắn !
- Nếu mày đã quyết tâm thì tao chìu !
Nói rồi, Trần Minh dùng tốc độ mắt thường khó thấy nhanh chóng điểm khắp người Sửu, đồng thời thôi thúc một tia âm dương khí tiến vào trái tim hắn.
Theo hành động của Trần Minh, dòng máu trong người Sửu bỗng dưng thiêu đốt lên, nó sôi trào như là dung nham đang chạy chồm. Không dừng lại ở đó, trong vị trí trái tim bỗng dưng nhẹ chấn động, một bầy Huyết trùng li ti bỗng theo mạch máu chạy lan khắp thân thể. Chúng bắt đầu gặm cắn huyết nhục Sửu khiến hắn phải quằn quại rên rỉ, cảm giác như bị hàng vạn con kiến thôn phệ vậy
- A a a a.... đau.... đau quá... nóng quá....aaaaaaa.... dừng.. dừng lại đi.. tha cho tao đi...aaaaaa !!!
Sửu nằm trên mặt đất lạnh buốt điên cuồng gào thét, hắn muốn lấy tay đi gãi khắp người nhưng lại bất lực. Ánh mắt Sửu đau đớn như muốn lồi ra, mạch máu xanh đỏ hiện rõ lên da hắn, chúng nhúc nhích chuyển động y như những con rắn độc vậy.
- Aaaaaa.... đau quá.. đừng... tha tao... tao nói... cái gì tao cũng nói !!!
Cuối cùng, không chịu nổi dày vò Sửu đưa ra lời đầu hàng, hắn giương đôi mắt đầy tơ máu lên nhìn chằm chằm Trần Minh, bộ dáng như lệ quỷ trong địa ngục vừa bò ra.
Trần Minh lạp tức giải trừ cho đối phương, thú thật hắn cũng bị dọa không nhẹ. Đây là lần đầu tiên hắn dùng thuật này, nó được gọi là Huyết Trùng phệ tâm thuật, là một môn y thuật dùng cổ để chữa trị ung thư. Trần Minh chỉ định khiến đối phương ăn chút đau khổ ai dè hiệu quả khủng bố vậy !!
- Nói đi !!
- Là... là Lý Nhã thuê tao ! _ Sửu suy yếu nói, ánh mắt lóe lên một tia sáng độc ác.
- Không thể nào !!
Ánh mắt Trần Minh trừng lớn lên thấp giọng hô.
Lý Nhã ! Chính cô ấy muốn hại hắn hay sao ??
Không !! Không thể nào !!
Trần Minh dùng sức lắc đầu, mặc dù hai người đã chia tay nhưng hắn cũng chưa bao giờ hận cô, hơn nữa hắn cụgx quá hiểu rõ cô mà, tuyệt đối không thể có chuyện đó !
- Là thật đó !!
- Chính Lý Nhã đã tìm đến rồi thuê bọn tao, cô ta muốn bọn tao đánh mày một chầu rồi yêu cầu mày không được quấn quýt cô ấy nữa.
Sửu dùng giọng điệu đáng tin nhất có thể nói, sự điên cuồng trong mắt càng mãnh liệt hơn.
- Mày có thể hỏi cô ta mà, cô ta chắc chắn sẽ không chối bỏ đâu !!
- .... !
Trần Minh ngẩn người, sự thật là vậy sao, cô ấy thật sự tuyệt tình đến thế sao ?
- Chuyện này tao sẽ tra rõ !! Nếu mọi chuyện mày nói dối thì hậu quả mày hiểu.
Trần Minh đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng điêu nhìn Sửu. Bắt gặp ánh mắt đó Sửu thấy rùng cả mình, hắn tuyệt đối tin tưởng đối phương nói được làm được. Nhưng phóng lao thì phải theo lao, tuyệt đối không thể rút lui giữa đường được.
- Vậy ok, tao đi đây !!
Trần Minh phủi phủi bụi trên mông rồi lững thững bước đi, hai tay hắn cắm vào túi quần vẻ mặt đăm chiêu. Tất nhiên là đang nghĩ về vụ Tầm Bảo cổ chứ không phải Lý Nhã, chia tay là tình hết, nếu đối phương đứng ơ phía đối địch thì sẽ là kẻ thù rồi. Căn bản chẳng có gì phải xoắn !!
- Này này này, thả tao ra đi chứ !!
Phía sau căn phòng cũ, Sửu gặp Trần Minh nói đi là đi thì quýnh lên. Hắn vẫn còn bị điểm huyệt nằm dưới đất đây này !!
- Một tiếng sau nó tự giải !!
Âm thanh Trần Minh vang vọng lại từ xa, nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hút.....
------
Mang theo tâm tình không mấy vui vẻ, Trần Minh cúp hết mấy tiết buổi chiều rồi lết xác về nhà. Lúc đi ngang qua nhà Ngọc Trân thì thấy đóng cửa kín mít, chắc là hai vợ chồng đều đã đi làm hết. Lại nghĩ đến thân hình mềm mại cùng hương thơm ngọt ngào của Ngọc Trân là thằng em Trần Minh lại nóng lên, không được rồi phải tăng nhanh tốc độ kiếm tiền để giải tỏa sinh lý mới được !!
Nghĩ như vậy, Trần Minh lập tức tăng nhanh tốc độ bước vào nhà. Ở trong phòng, hắn ném bừa chiếc cặp lên giường rồi lấy hủ đựng Tầm Bảo Cổ ra.
Bên trong hủ thủy tinh lúc này đã hoàn toàn khác so với lúc trước, không còn là một đống chất lỏng đỏ choét bốc khói nữa mà đã ngưng động thành mười quả trứng nhỏ như hạt đậu. Đây chính là Tầm Bảo cổ, chỉ cần đưa ít năng lượng vào thì nó sẽ lập tức nở ra ngay.
- Bữa nay phải xem vào tụi mày rồi !!
Trần Minh cười hắc hắc, sau đó cẩn thận lấy ra hai quả trứng cất vào túi của mình. Mỗi con Tầm Bảo cổ có thể sống bốn giờ đồng hồ, hai quả là đủ để thực hiện kế hoạch rồi !!
Bước ra khỏi nhà, Trần Minh hứng chí vừa đi vừa ngâm nga một điệu hát. Mục tiêu đầu tiên của hắn chính là Khu đồ cũ, muốn tầm bảo thì ở đó là thích hợp nhất rồi !!
-