Chương 10: Phiền Phức To Rồi

Món đồ mà Trần Minh nhắc đến là một pho tượng phật Di Lặc bằng đất sứ nung cao khoảng nửa mét, tuy thủ thuật điêu khắc tinh mỹ nhưng với tay gà mờ về đồ cổ như hắn còn nhận ra là đồ giả thì thôi rồi.

Trần Minh chú ý đến thứ này bởi vì trong mắt hắn nó rất là quái, nửa thân trên thì ánh sáng mờ nhạt không có tí giá trị gì đáng nói, trong khi đó nửa thân dưới lại phát ra hào quang chói lòa.

Mất 1s suy nghĩ, Trần Minh kết luận là bên trong đó chắc chắn có dấu huyền cơ, biết đâu lại là bảo bối tuyệt thế gì đó thì sao.

- Cái này... giá 300 nghìn .

Cô nhân viên nhìn sơ vào bản giá rồi mĩm cười nói với Trần Minh, thái độ tốt đến thần kỳ, với anh đẹp troai thì dĩ nhiên là phải được ưu đãi hơn rồi.

- Được, tôi mua.

Trần Minh cực kỳ dứt khoát móc từ trong bóp ra một tờ 500k đưa cho cô tiếp viên thanh toán, vì đại nghiệp kiếm tiền hôm nay hắn coi như đã dốc hết 5tr tiền để dành riêng của bản thân rồi.

- Quỷ nghèo.

Tên khách hàng trẻ tuổi mặc áo vest sang lịch lãm đang chọn bên khu gốm sứ thấy vậy thì nhếch mép khinh bỉ nhỏ một tiếng, hắn đâu biết rằng Trần Minh tai thính còn hơn tai chó đã nghe lọt không sót một từ nào

Hơi nhíu mày, Trần Minh nghĩ một chút rồi nói với cô nhân viên

- Ở đây có búa không, cho tôi mượn một cái được chứ !!

- A, có. Quý khách đợi một lát !

Cô nhân viên hơi bất ngờ nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, thông thường trong trường hợp này cô sẽ phải từ chối một cách thẳng thừng, nhưng hôm nay vì zai đẹp cô bất chấp hết.

Lát sau, cầm trong tay chiếc búa đóng đinh, Trần Minh đặt tượng phật xuống đất rồi không hề do dự một búa đập ngang thân.

Choảng !!

Không có gì bất ngờ, tượng phật bị một búa đập vỡ nát ra, vì sợ ảnh hưởng đến món đồ bên trong mà hắn đã cố gắng khống chế sức mạnh vừa đủ.

Hành động đập đồ này của Trần Minh rất nhanh thu hút sự chú ý của ba vị khách kia cùng hai cô nhân viên khác gần đó, tất cả đều tò mò đưa mắt nhìn sang xem là có chuyện gì.

- Đó... cái gì kia ?

Bỗng nhiên, một nữ khách hàng ăn mặt bít bùng kín mít nhẹ kinh hô lên, âm thanh thánh thót tựa như chim hoàng yến.

- Cái a đù.. ngọc tỷ !!

Trần Minh trừng lớn con mắt ra mà nhìn khối ngọc xanh nằm trong đống mảnh vụn, chỉ cần nhìn hoa văn tinh mỹ cùng hàng trữ triện bên dưới và khí tức cổ xưa thì bất cứ ai đều sẽ liên tưởng đến món đồ trong truyền thuyết đó.

Dùng tốc độ ánh sáng, Trần Minh lập tức cầm nó lên rồi dấu ngay vào trong chiếc túi vải sau lưng mình, cũng may hôm nay hắn dự là sẽ mua nguyên thạch nên mới mang theo nó.

Trong cảm giác của hắn, những người có mặt tại đây ai cũng động lòng tham rồi, dù sao đây cũng chính là một báu vật liên thành, thậm chí có người nhanh trí đã kịp lấy ra điện thoại chụp ảnh lại.

" Hỏng bét "

Trần Minh thầm than một tiếng, lập tức chân như bôi mỡ tranh thủ lúc mọi chuyện còn chưa quá huyên náo mà lập tức chuồn đi.

Mãi khi hắn khuất bóng những người trong cửa hàng mới phản ứng lại, tên thanh niên lịch lãm lập tức móc lấy chiếc Iphone mới cáu của mình âm trầm gọi điện

- A Tần, điều tra kẻ trong hình cho ta !!

Bên kia, hai người khách khác dường như cũng có hành động tương tự.

........

- Phù, kỳ này không xong rồi !

Cách tiệm một khoảng hơn 500m, Trần Minh lén lén lút lút từ trong một con hẻm đưa đầu ra quan sát, trong lòng bất đắc dĩ đến cùng cực

Nếu mà hắn biết thứ bên trong pho tượng này lại là ngọc tỷ thì hắn đã chịu khó bê nó về nhà rồi, bây giờ thì hay, chưa biết thật hay giả nhưng phiền phức chắc chắn sẽ liên miên bất tận tìm đến a.

Chính phủ này, các thế lực tư nhân này, báo chí này, thế lực ngầm này...

Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của bảo vật tuyệt thế, giá trị của thứ trong túi hắn này chính là có tiền cũng không mua nổi.

- Mà kệ mịa đi, nước đến đất ngăn, chỉ cần mình cố gắng tu luyện đủ thực lực thì còn kẻ nào phiền phức mình được nữa.

Nghĩ vậy, Trần Minh càng quyết tâm cố gắng tu luyện hơn, còn tu luyện thế nào thì ai cũng hiểu rồi nhé !

Hội chợ ngọc thạch tại quận Tân Bình còn đến gần hai giờ nữa mới mở cửa nên Trần Minh đành ghé vào một tiệm cơm gần đó làm một chầu no bụng, sau đó lại ngồi chơi điện thoại một lát rồi mới đi vào.

Khu đất trống số 16 là một công trình thi công dang dở, mặc dù vị trí của nó cũng khá là " vàng " nhưng do một số vấn đề về giấy tờ mà bị bỏ hoang đến tận nay, cỏ mọc cao đến hơn mắc cá người.

Tuy nhiên, hôm nay bởi vì hội chợ được tổ chức tại đây nên nó cũng đã được dọn dẹp khá sạch sẽ, từng gian hàng tạm bợ bằng gỗ và nilon được dựng lên khắp nơi, người đến người đi đông như mắc cửi.

Chen chúc trong dòng người, Trần Minh dạo quanh qua các gian hàng, ánh sáng từ bảo vật từ mọi phía chiếu rực lên làm hắn hoa cả mắt, bất đắc dĩ hắn đành phải tạm đóng lại năng lực của tầm bảo cổ.

Dạo một lượt khắp cái hội chợ, Trần Minh hứng thú dừng chân ở khu trung tâm một thời gian, tại đây có đặt bốn chiếc máy khai thạch và rất nhiều người cũng đang đứng quan sát.

Đứng xem khoảng một giờ, Trần Minh nhìn hơn mười người giải thạch, tuy nhiên có chín là lỗ vốn chỉ có một là có vẻ lời nhỏ mà thôi.

Mất đi hứng thú, Trần Minh rời khỏi khu trung tâm rồi tìm đại một cửa hàng nhìn hơi gọn gàng rồi đi vào.

Nói thật, Trần Minh rất bội phục mấy người này, dám đứng trước mặt thiên hạ giải thạch, không ra ngọc thì thôi, ra ngọc tốt thì đợi xã hội đen đến thăm nhà đi là vừa.

- Khách hàng, cậu cứ chọn thoải mái, hàng ở đây là nhập từ Myanmar, đảm bảo chất lượng.

Bên trong cửa hàng hiện có hơn mười người khách đang lựa chọn nguyên thạch, ông chủ thấy Trần Minh ăn mặc đơn giản tiến vào thì có chút khinh thường nói một câu rồi quay sang tiếp tục nói chuyênn cùng khách lớn.

Lắc lắc đầu vì thói khinh người của những kẻ này Trần Minh càng thêm quyết tâm mua hàng tại đây, lấy đi bảo vật của kẻ này hắn mới không có chút áp lực lương tâm nào.

Mở ra năng lực của tầm bảo cổ, ánh mắt Trần Minh quét qua khắp cửa hàng, những viên nguyên thạch dưới mắt hắn đều phát ra những vòng sáng thể hiện giá trị của mình.

Bảy phần là đá trống không có ngọc, hai phần có nhưng không phải quá sáng.

Thấy vậy, Trần Minh đi đến một viên nguyên thạch nằm trong một phần kia, tuy nhiên nhìn thấy bảng giá 10tr là hắn rụt cổ lại ngay, mua về không biết có đủ lời hay không.

Lắc đầu, hắn bỏ qua chúng mà đi đến chỗ quầy giá rẻ, tại đây có hai viên thuộc dạng đáng giá nhất cái cửa hàng này

500k và 1tr là giá của chúng.

- Ông chủ, ta mua hai cái này !!