Chương 17: 10 Giây Suy Nghĩ

- Haizzz, tại sao phải khổ như vậy, ta thật ra là một con người hòa bình. Chúng ta có thể ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước yên lành ngồi nói chuyện mà !!

Né qua một đạo kiếm khí hình bán nguyệt do cô gái chém tới, mặc cho nó cày nát mặt đường ra một cái rãnh dài. Trần Minh ung dung cất lại chiếc ngọc tỷ vào trong cái túi vải của mình.

Xoẹt ! Xoẹt !

Hai bóng người di động với tốc độ cao lướt đến hai bên trái phải Trần Minh, đồng thời chém ra một kiếm cực nhanh, để lại hai đường cung màu bạc lạnh lẽo.

Cong !! Cong !!

Thoải mái đưa tay ra chặn lại hai thanh kiếm, một lớp Âm dương khí màu xám tro bao bọc lấy cánh tay hắn ta khiến nó không một chút tổn hại nào, ánh mắt Trần Minh thoáng chốc âm trầm đi.

- Nếu các người đã không muốn thì ta rất hân hạnh tiễn các ngươi một đoạn đường ! Chết đi !!

Khuôn mặt Trần Minh lúc này như bị một lớp màn đen che khuất, chỉ để lộ ra một đôi mắt phát ra hàn quang khiếp người.

Hai bàn tay chắp lại thành đao, nhanh như cắt đâm ra, lập tức đục lấy một lỗ máu to đùng trước ngực trái hai kẻ trước mặt.

Trái tim bị đánh nát không còn một mảnh vụn, chết đến không thể chết hơn.

Phặc !!

Lạnh lùng rút tay ra, để mặc máu tươi đỏ thắm đang nhỏ xuống nền đường cùng hai xác người đổ xuống, ánh mắt hắn không hề mang một chút cảm xúc nào nhìn về phía hai tên cầm phù chú phía xa.

Nơi thật, đây là lần đầu Trần Minh giết người, tuy nhiên đối với hắn lại không có chút cảm giác gì sợ hãi hay khó chịu, chỉ bình bình thản thản như đánh chết hai con kiến trước mặt mà thôi.

Nhưng điều này cũng không phải là Trần Minh xem sinh mạng như for rác, chỉ do hắn kế thừa toàn bộ ký ức cùng kinh nghiệm của sư phụ hắn nên mới vậy mà thôi.

Đối với Cổ, một vị đại năng bước lên từ phàm nhân, số người ông ấy từng giết là nhiều đến chết lặng, kẻ vô tội hay có tội thì một khi đã trở thành kẻ thù là sẽ bị hủy diệt không chút nương tay.

- Quái... quái vật !!

Nét mặt lạnh lùng của cô gái thoáng chốc biến thành rung động cùng cực, kèm theo tới là sự hoảng sợ đối với màn biểu diễn huyết tanh vừa rồi.

Còn cô nàng Chỉ Nhược thì đã sớm mặt cắt không còn giọt máu quay người nôn mửa ra, chứng tỏ cô ta vẫn chưa được rèn luyện nhiều, vẫn còn chỉ là một bình hoa di động.

Xoẹt !! Xoẹt !!!

Hai đạo kiếm khí phá không bắn tới, góc độ xảo huyệt tập trung vào cổ và phần dưới của Trần Minh nhưng vẫn bị hắn một cái lắc mình né đi hết.

Sau đó, mang theo đôi tay nhuốm máu của mình, Trần Minh bước từng bước đi đến chỗ của hai tên thanh niên cầm phù chú, hai cô gái kia hắn chọn định rồi nên không có ý làm tổn thương bọn họ.

- $^_÷;×#* ( dịch : Thanh Long tại thiên, cấp cấp như luật lệnh !)

- /&×€$^=€×;#&× ( dịch : Bạch Hổ tại địa, cấp cấp như luật lệnh !)

Tiếng bước chân của Trần Minh trên nên đường vang lên như tiếng gọi của tử thần, đứng trước áp lực khủng bố từ hắn, hai tên thanh niên nghiêm nghị kết ra vô số thủ ấn đánh vào lá bùa trên tay khiến chúng cháy rụi hóa thành hai tia sáng bay vào trong trận pháp.

Ngao ! Hống !

Lập tức, từ hướng tây và đông, hai tiếng hổ gầm long ngâm liên tiếp vang lên.

Một con Thanh Long uy vũ vạch mây lao xuống, một con Bạch Hổ thần hùng đội địa chui lên. Đây là hai chung cực sát thức của Tứ Tượng trận, triệu hồi ra hư ảnh thần thú tiến hành giảo sát địch nhân.

- Thần thú sao ??

Trần Minh cười nhạt, cái thứ trước mắt hắn mà là Thần Thú thì cái Trái Đất này bị hủy diệt cmnr, đây cùng lắm chỉ là thứ hàng nhái Made In China mà thôi, trước mặt hắn cũng chỉ là long nê cọp giấy.

- Biến đi cho khuất mắt ta !!

Giơ bàn tay lên, hôi quang lưu chuyển quanh quẩn trên đó rồi phóng ra hóa thành hai đại thủ trên đỉnh đầu chúng, Trần Minh không chút lưu tình ấn xuống.

Ầm ầm !!

Lập tức hai tiếng bạo tạc kinh thiên vang lên, sóng xung kích nổ bắn ra đánh mạnh lên thành trận pháp khiến nó lung lay như con thuyền nhỏ giữa biển, bất cứ khi nào cũng có thể sụp đổ đi.

Hai tên thanh niên bị dư âm quét trúng như diều đứt dây bay lướt đi gần mười mét đập xuống mặt đường, gãy vô số xương cốt, gây mạch cũng đứt thành từng khúc.

Hai cô nàng kia thì may mắn hơn, vì Trần Minh không muốn nhan sắc họ xảy ra vấn đề nên đã đứng chắn trước mặt họ, dư chấn của vụ nổ còn không thể để lại nổi một nếp nhăn trên áo hắn.

Lúc này, hắn đang đứng đối diện cách cô gái lớn hơn chỉ vài mươi cm, chóp mũi hắn thậm chí còn có thể ngửi thấy hương oải lan phát ra từ người cô.

Nở nụ cười tà dị, Trần Minh dùng hai ngón tay nhuộm máu của mình nâng cằm cô lên, ánh mắt hắn như một hắc động không đáy cuốn sâu vào tâm hồn cô gái, mị lực kinh thiên cua hắn ầm ầm tỏa ra áp vào tinh thần của cô.

- Nói cho ta biết, tên em là gì ??

- Ta.. ta... ta là .. Hoàng Dung

Tâm trí trong phút chốc thất thủ trở nên mụ mị, Hoàng Dung đánh rơi thanh kiếm của mình một cái ' keng ' xuống đường, cô lắp bắp nói ra tên của mình một cách vô thức.

- Tên hay a...

Nụ cười của Trần Minh lúc này càng sâu hơn ba phần, hắn dùng hai ngón tay mình xoa nhẹ cằm cô rồi áp mặt mình vào bên chiếc tai trắng nõn như dương chi bạch ngọc của Hoàng Dung.

- Em thất bại rồi, nên từ nay về sau em sẽ chính là người hầu của ta !!

- Không.. không.. thể. Ta tuyệt đối không làm người hầu của ngươi !!

Một tia thanh minh thoáng chạy qua não hải của Hoàng Dung, ý chí tự do cùng sự kiêu ngạo khiến cô lấy lại được một chút tỉnh táo.

Cắn mạnh một cái vào lưỡi mình, ánh mắt Hoàng Dung bắn phá ra một tia liều lĩnh

- Cửu âm bạch cốt chưởng !!

Toàn bộ nội khí tụ tập về lòng bàn tay, Hoàng Dung dùng hết sức lực bình sinh đánh ra một chưởng, cô không hi vọng có thể giết hay trọng thương tên quái vật trước mắt này, mục đích của cô chỉ là tạo điều kiện cho tiểu sư muội của mình trốn thoát.

- Chỉ Nhược, chạy đi, mau lên....

Một chưởng toàn lực của Hoàng Dung đánh lên ngực giống như gãi ngứa cho Trần Minh, bước chân hắn không xê dịch dù là một milimet.

Tuy vậy, nét quật cường của cô nàng trước mắt này lại càng khơi dậy hứng thú trong lòng hắn a, vậy là hắn cũng để mặc cho cô gái tên Chỉ Nhược kia đạp khinh công chạy... lại cõng một tên thiếu niên chạy đi.

Từ lúc đầu thì Trần Minh đã nhìn thấy ánh mắt ái mộ của hai người này dành cho nhau rồi, nên giờ đây thấy hành động của Chỉ Nhược hắn cũng không mấy bất ngờ.

Hơn nữa hắn tin chắc rằng, cô nàng này chạy không thoát... nhóm người kia nhất định sẽ bắt họ lại !

Còn Hoàng Dung, lúc nhìn thấy tiểu sư muội của mình đi chạy qua kia cõng lấy tình lang thì cô thật sự chỉ có một xúc động muốn chửi má nó.

Sư tỷ đây liều sống liêut chết tạo điều kiện cho ngươi thoát thân, vậy mà đầu tiên nhất ngươi lại nghĩ đến cứu lấy một kẻ của môn phái khác, đây là cái lý lẽ gì thế trời, giưac người và người còn đâu tình nghĩa dành cho nhau.

- Thế nào, sư muội nàng quả nhiên trọng ' tình ' a !!

- Im đi !

Bị Trần Minh trêu chọc, Hoàng Dung đỏ mặt gắt gỏng, một tay cô còn đang đặt trên ngực hắn ta và cằm thì đang bị giữ lấy. Một tư thế ám muội mà 90% sẽ khiến kẻ nhìn thấy phải hiểu lầm.

- Được rồi, kẻ không liên quan đã rời đi ! Người hầu của ta, chúng ta nên tiếp tục chứ hả ?

- Ai là người hầu của ngươi, Hoàng Dung ta dù có chết cũng không chịu nhục. Giết ta đi !!

Đối mặt với khuôn mặt tà dị cùng mị lực của Trần Minh, trái tim Hoàng Dung bất tranh khí đập loạn hết cả lên, nếu hắn theo đuổi cô một cách đường hoàng thì chắc cô đã gục trong một nốt nhạc mất rồi.

Nhưng rất tiếc, hai người lại là kẻ địch, và lòng tự trọng không cho phép Hoàng Dung khất nhục.

- Không, không, ta làm sao có thể giết nàng chứ. Nhiều lắm thì ta sang Trung Quốc bắt hết người trong môn phái nàng, nam giết nữ hiếp, từng người từng người một là được. Theo ta nghĩ thì một kẻ ngang với một võ sư như ta thì san bằng môn phái nàng có lẽ không khó nhỉ ??

Vẫn giữ nụ cười tà dị trên môi, Trần Minh nhẹ nhàng nói ra lời nói khiến trong lòng Hoàng Dung rét lạnh.

Quả thật, phái Nga Mi của nàng cao nhất cũng chỉ có một lão tổ Tiên Thiên đỉnh phong, nếu bị Trần Minh tìm đến chính là đại họa.

- Ngươi... ngươi... là ác ma..

- Phải, ta là ác ma. Thế nào, ta cho nàng mười giây suy nghĩ. Sau mười giây dù nàng đồng ý thì cũng chỉ có thể làm tình nô của ta mà thôi, nghĩ kỹ đi !

10...

9...

8...

7...

6...

5...

- Được rồi, ta đồng ý !!

Hai hàng lệ óng do nhục nhã chảy ra, khuôn mặt Hoàng Dung đầy tuyệt vọng như vừa đưa chân vào địa ngục.

Mà sự thật cũng gần như là vậy, chỉ với câu nói đó của cô, cánh cửa của một vực sâu u tối của nhục dục và tà ác đã mở rộng ra, chỉ đợi cô bước thêm một chân còn lại xuống.

- Ha ha ha....

Ps : tâm hồn tác giả tà ác nên tâm hồn thằng main nó cũng vậy, nữ hầu nữ nô là chuyện thường. Nhưng ta dị ứng với mấy cái vụ gangbang hay SM nặng nên mấy bác không cần lo " mặn " quá nuốt không nổi !!😊😊😊😊