Thành phố Hồ Chí Minh về đêm với đèn hoa lung linh rực rỡ, buổi tối ở nơi đây thật sự cũng sôi động không hề kém cạnh mà thậm chí còn hơn cả ban ngày.
Các khu vui chơi, mua sắm, ăn uống, quán bar, vũ trường... và thậm chí cả những nơi đèn đỏ với các cô gái ăn mặc " giản dị " đi lại.
Tất nhiên, một vài nơi ở thành phố này, người dân vẫn giữ được lấy thói quen sinh hoạt của mình, 9h đêm đã là khoảng thời gian mà họ nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Và ở những khu vực đã tắt đèn như vậy được giới trẻ đô thành gọi là...khu tối !
Bạn sẽ không thể biết điều gì sẽ xảy ra với mình ở nơi này nếu đi một mình vào ban đêm, lũ yêu râu xanh cùng bọn tội phạm có ở khắp mọi nơi, chỉ cần một phút bất cẩn bạn có thể trở thành con mồi ngon cho chúng.
Tuy nhiên, với Trần Minh thì hắn cũng chẳng để ý gì đến mấy điều này, tên nào có mắt không tròng kiếm chuyện với hắn thì hắn cũng không ngại làm việc tốt cho xã hội.
Hiện giờ, Trần Minh đang đi lang thang trong một khu tối cạnh dòng sông như vậy.
Hưởng thụ gió đêm mơn man từ ngoài con sông không quá lớn thổi vào, tâm hồn Trần Minh khẽ lắng lại
Chỉ hai ba ngày, quá nhiều chuyện đã xảy ra với cuộc đời hắn ta.
Từ một kẻ bị người yêu ruồng bỏ đến nhận được truyền thừa và sức mạnh siêu nhiên, tất cả đến với Trần Minh một cách quá đột ngột, đến mức hắn thật sự bị choáng ngộp về tương lai của mình.
Hắn, nên làm gì ??
Xưng bá thế giới, xây dựng hậu cung... rồi sau đó lại thế nào ??
Nhìn mẹ mình dần già cõi rồi chết đi, nhìn từng người phụ nữ của mình ra đi mà trong khi bản thân mình vẫn còn trẻ mãi.
Liệu, đó có phải thứ hạnh phúc mà hắn mong chờ !!
- Không !! Ta muốn cùng với những người yêu quý của mình sống một cuộc đời hạnh phúc, tuyệt đối tuyệt đối ta sẽ bảo vệ họ bằng cả mạng sống này. Sống, cùng sống, chết thì cùng chết !!
Ngước mặt lên bầu trời đêm thăm thẳm, Trần Minh thầm đặt ra quyết định quan trọng nhất cuộc đời mình.
Hắn muốn tu luyện thành thần tiên trường sinh bất tử, sau đó thi triển vô thượng bí pháp giúp tất cả người thân của mình cũng trường sinh, rồi cùng nhau ngao du thiên hạ.
.....
Mãi mê với những dòng suy nghĩ của riêng mình, bước chân Trần Minh bất giác vẫn cứ duy chuyển một cách vô thức.
Đến khi hắn để ý lại thì phát hiện bản thân vậy mà đã đi đến khu xưởng hoang cách nhà hắn cũng khá là xa rồi, nơi đây nghe đâu từng là một công ty lớn nhưng vì phá sản ông chủ nhảy lầu nên trở thành như vậy.
Gãi gãi đầu ngượng ngùng, Trần Minh định quay lại thì bỗng dưng hắn cảm thấy một tia không đúng, không gian xung quanh hắn dường như đã bị một lực lượng nào đó phong tỏa rồi.
- Là kết giới, không, nó giống như trận pháp của người tu chân hơn !
Âm thầm tự đánh giá hoàn cảnh của mình, Trần Minh vận dụng một chút âm dương khí lên đôi mắt khiến nó tạm thời trở thành Âm Dương nhãn rồi quét mắt xung quanh.
Trong tầm nhìn của hắn, toàn bộ khu vực 500m này đều đã bị một cái lồng sáng bốn màu bao phủ, trấn ở bốn góc của nó là hình ảnh của bốn loại thần thú Trung Hoa gồm : Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Tứ Tượng Cổn Tiên trận của tu tiên giả, nhưng hình như chỉ là bản giản hóa mà thôi, không đủ để uy hiếp Trần Minh.
- Được rồi, bọn chuột nhắt các ngươi cũng phí sức đối phó ta nhỉ ? Bây giờ thì đi ra đi, núp núp ló ló ở đó làm cái gì !!
-...
Oành !
Thu hồi Âm Dương nhãn, Trần Minh nhàn nhạt nhìn vào một góc không người mà nói, dưới mắt hắn thì có đến tận sáu người đang dùng ẩn thân thuật tại đó, hình như là bốn nam hai nữ.
Tuy nhiên, sau câu nói của hắn thì đối phương như mắt điếc tai ngơ mà chẳng có động tĩnh gì, chỉ là bốn con thần thú có vẻ dị động như chuẩn bị công kích hắn.
Bực mình vì bị ăn bơ, Trần Minh chuyển đổi âm dương lực củ Dâm Nhi thành hỏa lực rồi phất tay ném ra một quả cầu lửa màu xám tro vào chỗ của bọn chúng gây nên một vụ nổ nhỏ không thua kém gì một quả bom mini.
Cũng may là có trận pháp ngăn cản lại tất cả âm thanh, bằng không thì chỉ bằng tiếng nổ lúc nãy có khi sẽ làm kinh động tất cả mọi người trong khu vực, rồi sau đó sẽ là vô cùng vô tận phiền phức đến từ chính quyền.
- Khụ ! Khụ !!
Đợi khói bụi tan đi, thân ảnh của sáu người cuối cùng cũng đã lộ diện, bọn họ lúc này đang nấp sau hư ảnh một con Huyền Quy nên mới không bị thương tích gì.
Ánh mắt họ nhìn Trần Minh lúc này trở nên kiêng dè hơn rất nhiều, dường như đây không phải là một quả hồng mềm như họ vẫn tưởng.
Mặc kệ bọn này đang nghĩ gì, Trần Minh lúc này lại đang rất là chăm chú mà đánh giá hai cô gái trước mắt.
Ừm, mặt xoan mắt phượng, mày ngài, da trắng hồng non mịn, dáng người cũng chuẩn, đánh giá 90 điểm.
Hai cô gái, một người có vẻ lớn khoảng tầm hai mấy, nét mặt quyến rũ thân hình yểu điệu, trên người mang theo một khí chất thành thục mị nhân.
Người còn lại nhỏ hơn, khoảng 15 16, nét mặt thanh tú, thân hình mảnh khảnh, mang cho người khác cảm giác nhu nhược yêu thương.
- Nhìn cái gì, có tin ta móc mắt ngươi ra không ?
Đôi mắt tặc của Trần Minh như một cái máy quét hồng ngoại chiếu rọi từ trên xuống dưới hai người làm cô gái nhỏ hơn nét mặt ngại ngùng ửng đỏ, còn người kia thì trừng mắt lạnh băng quát hắn ta, thanh kiếm trên tay cũng rút ra một phần ra chiều muốn động thủ.
Ngôn ngữ cô nàng này dùng là tiếng việt, tuy phát âm không chuẩn lắm nhưng miễn cưỡng cũng nghe hiểu được.
Mà mãi đến tận lúc này, Trần Minh mới để ý bọn họ có vũ khí a, hai cô cùng hai thằng mặc đạo bào đằng kia đều mang kiếm, còn lại hai thằng là cầm lấy một tấm.. phù chú.
Ặc, phù chú có thể xem là vũ khí không ?? Thôi kệ, râu ria bỏ qua đi....
- Các người muốn gì ?? Ban đêm ban hôm chặn đường zai đẹp là muốn cướp sắc hay sao ??
Tặc nhãn không thu hồi, Trần Minh tùy ý hỏi, hắn có chút suy đoán về việc này nhưng không biết có đúng hay không.
- $^/*##$@&$...
- Dừng !
Một tên mặc đạo phục bước lên nói cái éo gì đó bằng tiếng Tàu mà Trần Minh nghe éo hiểu, hắn đành đưa tay lên chỉ vào cô gái khi nãy.
- Cô nói đi, ta không biết tiếng Tàu.
- Là Trung Hoa !
Cô gái nhỏ phồng má lên phản bác lại Trần Minh một câu, nét mặt đáng yêu làm hắn chỉ muốn hung hăng cắn cho một cái.
- Chỉ Nhược, nói nhiều với hắn chỉ mất thân phận chúng ta.
Cô gái còn lại quát lên một cách lạnh lùng khiến cô nàng tên Chỉ Nhược ủy khuất cúi gằm mặt xuống, khóe mắt rưng rưng nước.
- Tên kia, giao ngọc tỷ ra đây, bọn ta có thể cho ngươi chết toàn thây !
- Á à..
Quả nhiên giống như Trần Minh suy nghĩ, bọn này đến tìm hắn là thật sự là vì thứ đó, chỉ là không ngờ lại ra tay nhanh vậy thôi.
- Các người muốn cái này à !!
Trần Minh cưởi tủm tỉm lấy ra Ngọc tỷ từ chiếc túi sau lưng mình, hắn quơ qua quơ lại một cách tùy ý như đang cầm một que kem hay cái bánh.
- Muốn lấy nó, ta cho các ngươi hay lựa chọn.
Nhìn thấy ánh mắt tham lam như sói nhìn mồi của nhóm người, Trần Minh cười nhạt từ từ nói
Trong sáu người, hai tên tu tiên giả kia có tu vi Luyện Khí đỉnh, còn lại bốn người kia cũng chỉ là Nhất nhị lưu võ giả, đối đầu với một Sơ cấp cổ sư sở hữu trí nhớ và kinh nghiệm của đại năng như hắn thì cũng chỉ là tìm đường chết.
- Thứ nhất, cướp. Chỉ cần các người có bản lãnh thì cứ lao vào, một mình anh chấp hết.
- Thứ hai, giao dịch. Để hai cô nàng kia làm tỳ nữ cho ta thì ta sẽ giao nó lại cho các người.
- Ngông cuồng !
Cảm thấy bị sỉ nhục, cô gái lớn quát lạnh lên, mặt đẹp hàm sương mà rút kiếm ra, một tia hàn khí từ thanh kiếm như băng tinh của cô phát ra khiến sương đêm bị đông cứng lại.
-$€^$^@& ( Tác dịch: Tiến lên, giết hắn !)
Ps : Giới thiệu cảnh giới tu luyện
Tu chân : Luyện khí - Trúc cơ - Kết đan - nguyên anh - hóa thần- luyện hư - hợp thể - đại thừa - độ kiếp ( sơ - trung - hậu kỳ )
Võ tu : Cao thủ - Tiên thiên - Võ sư - Đại sư - Tông sư - Đại tông sư - Võ Vương - Võ hoàng - Võ đế. ( tam lưu - nhị lưu - nhất lưu )
Ninja : Nhẫn giả - Ảnh giả - Linh Giả. ( Hạ - Trung - Thượng. Mỗi cái lại chia làm Phàm - Tinh anh - Siêu việt )
Dị năng : F - SSS.
Yêu tộc, quỷ vật : cấp 1 - 9.
Cổ sư : Ấu cổ - Niên cổ - Thiên cổ. ( không chia giai nhỏ hơn, tùy vào phẩm chất bẩn mệnh cổ mà bằng 1 - 3 giai của mấy cái kia ). Vd : main bây giờ là Ấu cổ sư nhưng Âm Dương Mị cổ là thần cấp nên tu vi bằng với kết đan - võ sư - siêu việt thượng nhẫn - D cấp dị năng - yêu tộc cấp 3.