Chương 15: Nát CMNR !

- Ư... ư... thoải mái... ưm.. mạnh lên.. mạnh nữa lên...aaaaa !!

Bên trong một căn phòng sang trọng của biệt thự, lúc này một màn biểu diễn xếp hình sôi động đang diễn ra.

Nhân vật chính của chúng ta hôm nay chính là vị Chủ tịch hội đồng quản trị đáng kính của tập đoàn F&B, một ông cụ tên Hạo Nam đã gần 70 tuổi với một khuôn mặt rất chi là đẹp lão ở tuổi xế chiều.

Và một phụ diễn quan trọng khác bên cạnh là một nam thanh niên mặt trắng đẹp trai, nét đẹp của hắn cuốn hút đến nỗi dù là những người gần đất xa trời cũng sẽ phải động lòng.

Lúc này, chỉ thấy vị chủ tịch Hạo Nam đang trần truồng trùng trục nằm sấp ở trên giường, khuôn mặt nhăn nheo hóp háp đang hồng hào như uống rocket 24h, đôi tay ông nắm chặt lấy ga giường, đôi mắt long lanh ướt át, toàn thân run rẩy để mặc cho những tiếng rên rỉ cao vút phát ra từ cổ họng như một thân cây khô của mình.

Cưỡi trên người ông lão..

( Trần Minh : - Con tác khốn kiếp mi nói thêm nữa xem !!

Tác : -..... )

À tác nhầm, phải nói là ngồi bên người ông lão mới đúng, lúc này hắn nhìn ông lão đang tự sướng dưới háng mình (^^) mà khuôn mặt đen còn hơn lọ nồi.

Cuối cùng thật sự chịu không nổi, hắn ngưng lại việc bấm huyệt trên lưng đối phương mà chuyển qua xài kim châm cứu, bộ châm này là trên đường đi đến đây mua được

Trên môi Trần Minh nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.

- Ủa ? Sao dừng lại rồi !! Đừng... dừng.... lại !!!

Đang phê cần mà bị " tụt ", vị chủ tịch đáng kính của chúng ta không chịu nổi sự thiếu thốn trong người mà uốn éo lấy tấm thân " ngà ngọc "

Khóe mắt Trần Minh giật mạnh hai cái, hình ảnh trước mặt này thật sự quá đả kích người rồi, nếu mà bị người quen của hắn nhìn thấy thì chắc có nhảy cầu Rạch Miểu cũng không rửa oan được.

Cầm lên một cây châm, Trân Minh không chút do dự đâm xuống, trong lòng còn đang hả hê mà cười

- Cho chết, dám làm bẩn mắt ta, ta đâm.. đâm... đâm...

- A a a a a a a.....

Cứ mỗi từ đâm trong lòng, Trần Minh lại hung hăng rút một cây kim cắm lên lưng ông lão, một luồng sức mạnh vô hình bắt đầu theo các huyệt vị đặc thù bắt đầu chạy dọc khắp người ông tiến hành phạt mao tẩy tủy.

Nếu có hành gia kiến thức rộng rãi ở đây thì chắc chắn sẽ chấn kinh vô cùng, bởi thứ Trần Minh đang dùng là một cổ phương đã thất truyền chỉ còn trong truyền thuyết.

Trúc Cơ khổ thiên châm !!

Một loại châm thuật thần kỳ có thể loại bỏ tạp chất trong người, kéo dài tuổi thọ. Ngoài ra, đối với các tu giả trên thế giới nó còn có thể cải thiện tư chất của họ, là bảo vật vô giá mà các thế lực phải điên cuồng.

Tất nhiên, Trần Minh thì đéo biết gì về giá trị của thứ này, bởi vì trong trí nhớ của sư phụ hắn thì thời đó nó cũng chỉ tầm thường như cân đường củ tỏi mà thôi.

Về bệnh tình của ông lão Hạo Nam này thì Trần Minh có vô số phương pháp để trị, kiến thức y thuật của sư phụ hắn không phải trò đùa, muốn sướng muốn khổ gì cũng có hết, lúc nãy hắn bấm huyệt cũng là một cách.

Tuy nhiên, hắn ngứa mắt cái lão già này, nên quyết định cho lão chút bài học.

Trúc Cơ khổ thiên châm !! Hai từ " khổ thiên " không phải là thứ con người chịu đựng được.

- A a a a a a...

- Cho lão bỏ tật này !- Trần Minh hả hê trong lòng.

- A a a a... sướng quá... mạnh nữa lên... a a a a a !!

- ..... (@@!!)

Cái WTF ???

Nhìn ông lão dưới thân mình đang quằn quại lên vì .. sướng, Trần Minh há hốc mồm ra đủ nhét cả quả trứng ngỗng vào.

Trong lòng Trần Minh hiện giờ như có một vạn con lừa chạy ngang qua, khiến hắn một lần lại một lần hoài nghi thứ y thuật truyền thừa mình đạt được.

Không phải nói khổ thiên châm là sẽ khiến người đau đớn sao ??

Không phải nói là con người không chịu được sao ??

Vậy cái lão dưới này là cái gì ???

Tác giả, kịch bản này không đúng aaaa !!!

- Ư... ư... ư...

- Lão này bị runM cmnr !!!

Tiếng rên rỉ sảng khoái của ông lão càng ngày càng lớn làm Trần Minh mặt càng ngày càng đen đi, cuối cùng vì không để anh danh cả đời của mình quét rác hắn đành tạo ra một tiểu kết giới cách âm xung quanh hai người, dĩ nhiên cũng thuận tay phong bế luôn thính giác của bản thân.

Tai không nghe, tâm không phiền !

Vì muốn nhanh chóng thoát khỏi tình thế éo cmn le này, Trần Kinh quyết định tăng nhanh tốc độ chữa trị, dù sao cái lão già này cũng đéo sợ đau, cứ bung xả không cần phải xoắn.

Và thế là, khoảng thời gian sung sướng nhất cuộc đời ông lão bắt đầu, từng tiếng rên rỉ ngân dài không dứt bên trong tiểu kết giới.

Ba tiếng sau !!

Bây giờ là 8h đêm, Trần Minh lê lết tấm thân tàn của mình mở cửa phòng bước ra, khuôn mặt hắn trắng bệch đi như người thiếu máu khiến hắn không chịu nổi mà phải tựa người vào cạnh cửa.

Đưa mắt nhìn vào thân ảnh gầy nhom già cả bên trong, hai chân Trần Minh bất giác run lên, hắn không quay đầu lại mà lựa chọn đi thẳng.

Quá là ức hiếp người rồi !! Không ngờ vị bệnh nhân đầu tiên của hắn lại là một tên biến thái như thế này, thiệt xui xẻo hết sức !

Ba giờ vừa qua chính là ba giờ đau khổ của Trần Minh, hắn dám thề là bất kỳ thằng thanh niên bình thường nào trong tình cảnh của hắn thì đã sớm ói hết rồi, nhìn một ông lão rên rỉ dưới chân mình suốt ba giờ quả là một trải nghiệm khủng khiếp không thể nào quên được.

Hai chân run rẩy bước đi, Trần Minh lướt qua dàn hầu gái mà hắn từng chú ý một cách cực kỳ vô thức rồi tự thân bắt đầu đi bộ về nhà.

Bệnh đã trị xong, tiền đã lấy, hắn đếch muốn cùng lão già biến thái kia có bất kỳ liên hệ nào nữa, trải nghiệm hôm này tuyệt đối sẽ là vết nhơ lớn nhất trong lòng hắn suốt đời.

...

Tiểu mục : ( một đoạn ngắn sẽ ảnh hưởng lớn đến cốt truyện sau này )

Sau khi Trần Minh rời đi, ông lão Hạo Nam cũng từ trong mê man mà tỉnh lại, cảm nhận sức khỏe bản thân mình thì ông thấy vô cùng bất ngờ

Cứ như là ông đã trẻ lại mười năm trước vậy, toàn thân dồi dào sức sống.

- Người đâu ??

- Vâng, ông chủ !

Một cô hầu gái nhanh chóng chạy vào sau tiếng gọi của ông Hạo Nam, tuy nhiên khi nhìn thấy thân ảnh trong phòng thì cô như đứng hình lại.

Vị chủ tịch già yếu mấy phút trước còn đi đứng run rẩy mà giờ đây nhìn cứ như một.... trung niên xế chiều ở tuổi năm mươi, mái tóc trắng trở nên lưa thưa đen, đặc biệt là đôi mắt sáng lóa hữu thần cho thấy tình trạng bên trong ông đang cực kỳ tốt.

- Tên nhóc... không, vị thần y đó đâu rồi ??

- Thưa ông chủ, cậu ấy đã về hơn nửa giờ trước rồi. Chúng tôi đã giữ lại nhưng không được, à mà cậu ấy có nhắn ông chủ một câu

- Câu gì ??

- Cậu ấy nói là :" Tiền trao cháo múc, đừng bao giờ tìm ta nữa "

- Vậy à !

Ông Hạo Nam gật nhẹ đầu, bởi vì hình tượng Trần Minh trong lòng ông lúc này đã cai chót vót rồi nên ông cũng chỉ xem đó là thái độ bình thường của bậc cao nhân, hoàn toàn không chút liên hệ nào với biểu hiện của ông trong quá trình trị bệnh.

- Chuẩn bị tiệc tối ! Ta muốn ăn mừng cùng cô chủ các ngươi !!

- Vâng !!

Bước qua người cô hầu gái, ông lão nhanh chân đi trên hành lang, có nằm mơ ông cũng chưa từng nghĩ mình có ngày có thể đi đứng thoải mái như vậy.

Ông muốn nói cho cháu gái mình tin vui này, ông muốn nói cho cô biết ông sẽ che chở cô không để cô ủy khuất bản thân mình nữa !!

Dừng chân trước một căn phòng, ông gõ nhẹ ba cái, không thấy ai đáp lời nên ông cũng đẩy cửa bước vào.

Bên trong căn phòng tối đen, mọi vật đều mờ mờ nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào

Đắm chìm trong ánh sáng huyền ảo đó, một thiếu nữ với nét đẹp như tiên nữ đang ngồi đó, từng tia nguyệt quang chiếu lên người cô làm như tiêu điểm của cả thế giới này.

- Nhã... con. Ông, ông hết bệnh rồi, con không cần phải lấy hắn nữa, không cần nữa....

Giọng ông Hạo Nam như nghẹn ngào đi khi nhìn thấy thân ảnh cô thiếu nữ trong phòng, vì mạng sống của ông cô đã đánh đổi hết mọi thứ của mình, bây giờ ông muốn cô lấy lại nó, lấy lại tất cả.

Dưới ánh trăng, thân ảnh cô gái dần quay người lại, hai bàn tay cô gái nắm chặt lấy một chiếc nhẫn vàng nhỏ bé được xỏ dây đeo trên ngực mình, chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt nhỏ máu

- Vậy... à... thật mừng quá...!

Hai hàng nước mắt như thủy tinh chảy xuống, không phải niềm vui mà là sự đau buồn và mất mát vô tận vô tận...

Chảy dài... chảy mãi.....!!

- Chúng ta.. liệu có thể quay lại bên nhau... không ????

Ps: Tác làm bài thơ này

Nguyệt quang buông xuống khung trời

Nơi đây thiếu nữ lệ rơi tình sầu

Mắt nhìn người đến nơi đâu

Tình xưa liệu có còn sâu ... hỡi người !