Sau một tiếng " Bíp " rõ to của hệ thống kiểm tra, cánh cổng hợp kim bạc của căn biệt thự tự động mở ra để chiếc xe tiến vào.
Chạy trên con đường nhỏ trong sân, Trần Minh hồ hởi nhìn qua kính xe thì nhìn thấy vô số cảnh vật tuyệt đẹp, thậm chí trên thảm cỏ một số động vật nhỏ còn ngước đầu lên nhìn lại hắn ta.
" Sau này mình cũng phải mua một ngôi nhà như thế này cho mẹ !!".
Trần Minh âm thầm quyết định, mẹ hắn đã khổ cả đời để nuôi hắn lớn khôn rồi, hắn nhất định phải cho bà cuộc sống tốt đẹp hơn ở quãng đời còn lại.
- Thế nào ? Thích chứ ?
Ông Hạo Nam vuốt râu cười khà, lúc trước thấy thằng nhãi này nhận 20 tỷ mà mặt cứ tỉnh bơ phát ghét, bây giờ cuối cùng cũng có thể khiến hắn kinh ngạc rồi.
- Người giàu quả nhiên hoang phí !!
Trần Minh thật thà đáp lại một câu làm ông lão muốn sặc cả nước miếng, đây chỉ là một trong vài ngôi biệt thự của ông thôi, hắn là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe hay sao.
Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ rộng rãi cạnh hồ bơi, mọi người lục tục đi xuống rồi tài xế mới điều khiển xe chạy vào gara cất đi.
- Mừng ông chủ về nhà !! Chào mừng khách nhân đã đến !!
Bốn người hầu gái từ trong nhà bước ra dàn thành hai hàng dọc hai bên cúi người đồng thanh hô làm Trần Minh sững sờ.
Hầu gái, là hầu gái đó !!
Váy dài trắng đen, có riền hoa xung quanh các mép váy, trên đầu thì đội một tuy băng màu trắng, chuẩn trang phục thường thấy trong các anime.
Đối với một tên ghiền anime như Trần Minh thì quả thật là kích thích hơi bị lớn.
- Ừ, ở nhà thế nào ?
Trong khi Trần Minh còn đang lộn xộn tinh thần thì ông lão Hạo Nam đã bắt đầu hỏi thăm các cô hầu gái, có vẻ ở đây có điều gì đó mà đã làm ông lo lắng.
- Vâng, mọi sự vẫn ổn ạ. Tiểu thư vẫn không rời phòng !!
- Vậy à !
Nghe lại báo cáo, ông Hạo Nam thở dài một hơi, sau đó dẫn theo Trần Minh cùng tiến vào nhà.
Ngôi biệt thự này nhìn bên ngoài thì có vẻ hiện đại, tuy nhiên kể các bố trí lẫn phong cách nội thất bên trong đều khá là có vẻ trung cổ châu Âu.
Những bước vẽ nghệ thuật đủ mọi loại phong cách được treo trên tường làm Trần Minh nhìn như say sưa, ngoài anime ra thì âm nhạc và hội hoạ chính là những đam mê khác của hắn.
Đặc biệt là bức họa phục chế nàng Mona Lisa, tỉ mỉ đến từng chi tiết, tuyệt đối là thủ bút của một bậc đại sư.
- Mời ngồi.
- Vâng.
Không khí có vẻ trang nghiêm khiến Trần Minh bất giác cũng thu liễm lại chút tính tình lông bông của mình, hắn và ông lão cùng nhau ngồi xuống ghế xô pha đối diện nhau.
Lập tức có một hầu gái trẻ tiến đến châm trà cho hai người rồi khom người lui ra, dường như quy củ ở nơi đây có vẻ rất nghiêm khắc.
Nhìn cặp vếu do khom người mà hơi rủ xuống của cô hầu làm Trần Minh sợ rằng nó sẽ xé áo mà ra, thật sự quá to rồi, là E hay là F nhỉ ??
- E hèm !!
Thấy thằng nhãi trước mắt mình một bộ sắc sắc nhìn lấy cô hầu, ông Hạo Nam bất đắc dĩ đánh tiếng gọi hồn hắn lại, đồng thời ông cũng có thêm một đánh giá mới về con hàng này
Một têm dâm trùng !!
Nếu Trần Minh mà biết được suy nghĩ của ông Hạo Nam thì chắc chắn hắn sẽ nhếch mép mà cười đê tiện
Làm trai cho đáng mặt trai
Có gái không nhìn cắt dái dẹp đi !!
Ok ! Chuẩn men.
- Về việc cậu nói lúc nãy...
- À.
Trần Minh gật gù, nhấp một ngụm trà thầm khen ngon một tiếng rồi mới thong thả đáp lời.
- Là thật, ông nhiều lắm chỉ sống được 1 năm nữa thôi. Còn nếu cái thứ trong người mà phát tác sớm thì bốn tháng là lên bàn thờ.
-...
Ông Hạo Nam im lặng, có cần thẳng thắn như thế không, cứ như đang trù ta chết không bằng.
- Khụ, ý ta là hỏi về việc cậu có thể chữa trị cho ta sống 10 năm nữa thật không ??
- Dĩ nhiên là.. thật rầu. Gạt ông làm gì, tôi còn đợi 100 tỷ tiền công chữa bệnh nữa đó.
- À... mà thật ra tôi có thể cho ông sống thêm đến 20 năm cơ, chỉ là cái giá sẽ rất lớn đó !!
Nói rồi, Trần Minh đưa hai ngón tay ra chà xát cùng nhau, vẻ mặt hám tiền muốn ăn đòn vô cùng.
Và quả thật, sống gần hết đời người như ông Hạo Nam cũng suýt chút nữa không kiềm chế được mà cho người đánh hắn một trận, chỉ là suy nghĩ đến lời hắn nói nên mới nhịn xuống mà thôi.
- Cứ chữa hết bệnh đã, mà cậu có cần chuẩn bị gì không ??
- À thật ra cũng có, ông chuẩn bị cho tôi một... tờ chi phiếu 100 tỷ trước đi. Có tiền mới có động lực làm việc, hắc hắc.
-....
Được, ông chịu thua thằng nhãi này, chưa thấy ai mà ham tiền như hắn.
Nghĩ vậy, ông Hạo Nam dứt khoát xé ra một tờ chi phiếu ghi ghi rồi đưa cho hắn.
Bốc !
Cầm lấy thứ sẽ là cơm là gạo của mình, Trần Minh hí hững búng một cái.
- Ok, bây giờ cho tôi một căn phòng yên tĩnh, chúng ta có thể bắt đầu rồi.
- Được, vậy cậu theo tôi, chúng ta vào trong phòng tôi. Các cậu ở lại !!
Ông Hạo Nam nói với Trần Minh và hai người bảo vệ đứng sau lưng ông rồi sải bước đi trước, hắn nhún vai một cái rồi cũng đi theo, lúc vượt qua Số 5 thì cảm giác của hắn nhạy bén phát giác được một tia sát ý.
- Nhà giàu quả nhiên lắm thị phi, nuôi nhầm một con sói mà cũng chẳng biết .
Trong lòng than thầm, bước chân thì vẫn không chút do dự bước tiếp.
Nếu là Trần Minh của trước đây thì chắc chắn hắn sẽ sợ bóng sợ gió khắp nơi, nhưng giờ khác rồi, không nói đến sức chiến đấu vô song do Dâm nhi mang lại thì cơ thể hắn cũng đã được cường hóa đến mức vượt qua phạm trù nhân loại rồi, trừ khi là vũ khí hủy diệt cấp bậc tên lửa thì mới may ra uy hiếp được hắn.
Cạch !!
Trong phòng của ông Hạo Nam cũng không được trang trí xa hoa quá nhiều, một giương ngủ cao cấp rộng lớn, vài vật dụng thường thấy nữa thì hết rồi, bắt mắt nhất cũng chỉ có khung cửa sổ là có tầm nhìn đẹp tuyệt.
- Được rồi, bây giờ ta phải làm gì ??
- Cởi đồ ra, nằm lên giường, chổng mông lên.
Trần Minh cười đê cmn tiện, còn giơ ra một ngón giữa làm thủ thế quốc tế nữa, trên đầu ngón tay hắn, một đoàn huyết quang lưu chuyển quanh quẩn.
Điều này khiến ông lão như Hạo Nam phải lạnh run lên một chặp, cúc hoa thít chặt, còn đối với dị tượng của Trần Minh thì ông không để ý nhiều, sống trong tầng lớp cao tầng cả đời người, loại cao nhân nào mà ông chưa từng thấy, có thêm một người cũng chả có gì lạ.
Cắn răng do dự một lát, cuối cùng khát vọng sống cũng chiến thắng bản năng, ông Hạo Nam từ từ cởi lấy quần áo của mình, khuôn mặt ủy khuất như một thiếu nữ bị hấp diêm
Ừ, trừ cái thân thể còm nhom nhăn nheo và cái ấy bé tí ra thì cũng giống thật !!
Nằm sấp trên giường, mân mê mông mình, giọng ông Hạo Nam run lẩy bẩy làm Trần Minh cười muốn sml.
- Nhẹ... nhẹ tay thôi, đây là lần đầu của ta !!
-....
Ps : Oa ha ha ha, không có BL đâu nhé, các you không nên kỳ vọng !