Chương 13: Cũng Là Kẻ Có Tiền Rầu

- Đây là một khối ngọc Lục Bảo thủy tinh chủng !

- Lại là thủy tinh ??

Trần Minh nghe ông lão Hạo Nam nói ra tên viên ngọc thì hơi khó hiểu, lúc nãy là Hổ Phách Thủy Tinh giờ lại là Lục Bảo Thủy Tinh, rốt cuộc nó là gì chứ.

Nói chung thì trong lĩnh vực ngọc thạch này Trần Minh vẫn chỉ là một con gà mờ, nếu không có Tầm Bảo Cổ bậc hack thì hắn đi đổ thạch chắc chắn 99% sẽ thua mạt nghiệp.

- Thủy Tinh à, đó là một dạng phân định phẩm chất của các loại Ngọc nói chung, dựa vào độ trong suốt và phản quang của nó mà phán định. Chia làm nhiều loại nhưng quý nhất là Băng Chủng và Thủy Tinh.

Ông Hạo Nam vuốt ve viên ngọc Lục Bảo mà Trần Minh đang cầm trong tay mà từ từ giải thích, ánh mắt ông nhìn nó càng ngày càng sáng lên, có lẽ thứ này thích hợp làm quà cho cháu gái ông vào sinh nhật sắp tới.

- Vậy à, vậy là đáng giá ha...

Trần Minh ra vẻ hiểu biết gật gù, chứ thật ra hắn có hiểu con mẹ gì đâu, cái hắn quan tâm chủ yếu là giá trị của nó bao nhiêu mà thôi, câu nói của hắn chính là đang nhắc khéo ông lão ra giá.

- Người trẻ tuổi thật nóng vội..

Ông Hạo Nam vuốt chòm râu trắng muốt của mình cười nhẹ lắc đầu, sau đó vươn ra hai ngón tay

- Hai tỷ !

Trần Minh nhíu nhẹ chân mày, tuy hắn không hiểu giá thị trường lắm nhưng nếu hai viên phẩm chất như nhau, viên sau còn to hơn gấp đôi viên trước thì không lý nào giá lại thấp hơn hết.

- Là 20 tỷ !!

Ông lão Hạo Nam cười nhẹ khi thấy nét mặt Trần Minh, càng nhìn ông càng cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này thú vị, dường như hắn ẩn chứa những bí mật khó hiểu nào đó.

- À, 20 tỷ, vậy ok !!

Trần Minh gật đầu cái rụp, sau đó không một chút do dự mà đưa luôn viên ngọc cho ông lão, tuy nhiên ông lại không tự tay ra nhận mà là một vị bảo tiêu tiến lên đưa chi phiếu và cầm nó đi.

- Xin lỗi, thân thể lão già này không tốt.

Ông Hạo Nam cười nhẹ mà nói rằng, tuy nhìn mặt ông hồng hào khỏe mạnh nhưng bởi lúc còn trẻ từng đi lính nên ám tật vẫn còn ở trong người khiên ông không thể sống được bao lâu nữa

- Ồ !!

Trần Minh không có gì phiền lòng, thong thả nhận lấy chi phiếu bỏ vài túi, sau đó hơi tò mò, hắn dùng chút Âm Dương lực của Dâm nhi dựa theo phương thức đặc thù mà nhập vào đôi mắt nhìn chằm chằm ông lão

- Hừm, ám thương 104 chỗ, khí huyết suy bại, ước tính còn sống được 1 năm nữa.

Thuận miệng, Trần Minh đọc ra luôn các chứng bệnh của ông Hạo Nam, sau đó một tia linh quang chợt lóe lên khiến khóe môi hắn nhếch nhẹ một vệt cung tà ác

- Làm sao cậu biết !!

Ông lão Hạo Nam bất ngờ cực kỳ, không thể tin được một tên thanh niên mới hơn hai mươi mà lại chỉ bằng một cái liếc mắt là nói được tình trạng cơ thể của ông, thứ mà phải vận dụng Tây Y tối tân nhất mới xét nghiệm ra được.

- Chậc chậc...

Trần Minh đưa một ngón tay ra trước lắc qua lắc lại, trang bức ( chảnh chó ) phong phạm không chê vào đâu được

- Không những biết được, mà còn trị được. 100 tỷ, bảo kê ông sống thêm 10 năm.

- Thằng nhóc, đừng ở đây giở trò lừa đảo, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không hả ??

Trần Minh vừa dứt lời, một tên bảo tiêu đứng phía sau ông Hạo Nam lập tức gầm lên giận dữ. Mà không biết có phải ảo giác không mà Trần Minh lại cảm nhận được từng tia sợ hãi rất nhạt trong giọng nói tên này.

- Liên quan đéo gì đến mi, bảo tiêu thì cút qua một bên chơi. Chỗ người lớn nói chuyện cấm xen vào !!

Trần Minh khinh bỉ một cách trắng trợn ra mặt, ai đối tốt với hắn hắn sẽ đối tốt lại, còn mà không thì xin lỗi, có bao xa cút bao xa, chọc điên hắn không ngại xài chút thủ đoạn đặc thù nào đó.

Dù sao thân là một Cổ sư, ám chiêu là thứ hắn không thiếu nhất.

- Mày...

- Được rồi, số 5 lui ra. - Ông lão quát lớn một tiếng, sau đó trầm ngâm rồi nói với Trần Minh

- Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, theo ông.

- Ok.

Trần Minh nhún vai không sao hết, sau đó trong ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người hắn cùng ông lão Hạo Nam cất bước rời đi, cũng may lời nói của hai người không hề lớn nếu không với số tiền chục tỷ tram tỷ vừa đề cập chắc chắn sẽ gây ra một vụ ầm ĩ không hề nhỏ chút nào.

Trên con đường bên ngoài hội chợ ngọc thạch, một chiếc Limousine 8 chỗ sang trọng đang đỗ thu hút vô số ánh nhìn, bêc ngoài hào nhoáng cùng sang trọng của nó đi đến bất kỳ đâu cũng là tiêu điểm sáng chói nhất.

Cộp.

Theo chân ông lão lên xe, Trần Minh hết ngó đông lại ngó tây, sờ sờ mó mó khắp nơi, bộ dạng như một tên nông dân lên thành phố, cái gì cũng thấy mới lạ.

- Sau này ta cũng phải mua một cái, không hai cái, xài một cái chưng một cái.

- Xì, một chiếc xe này giá 100 tỷ đấy, loại như ngươi suốt đời cũng mua không nói đâu !!

Tên bảo tiêu số 5 ngồi ở tay lái phụ nghe Trần Minh lẩm bảm thì quay lại mỉa mai, thằng nhãi này không biết chỗ nào thấy Trần Minh không vừa mắt mà gay gắt với hắn suốt từ nãy đến giờ.

- Bố giàu hơn mi....

Trần Minh tỉnh bơ quất lại một câu khiến số 5 nghẹn họng, quả thật bây giờ trong túi hắn có đến tận 25 tỷ lẻ 300 nghìn, bằng với cả cuộc đời làm bảo tiêu của số 5 rồi.

Kể cả ông Hạo Nam cùng ba tên bảo tiêu khác cũng thấy thật lạ, số 5 hôm nay bị gì mà như lên cơn bệnh dại thế không biết nữa.

- Vậy chúng ta đi đâu đây ??

- Biệt thự của ông, nó ở trung tâm quận 12.

- À !

Trần Minh gật gù, sau đó móc ra chiếc dế iu của mình bắt đầu gọi về cho mẹ bảo rằng sẽ về trễ, tất nhiên là không thể thiếu được một tràng phê phán của bà rồi.

Quận 12 cách quận Tân Bình cũng không xa, với tài năng đua xe tốc độ của tài xế thì họ chỉ mất hơn 20 phút là đến nơi.

Trong thời gian đó, Trần Minh cùng ông lão Hạo Nam chém gió cùng nhau một cách khí thế, càng nói càng hăng càng nói càng hợp, chỉ hận gặp nhau muộn mà thôi.

Chiếc Limous sang trọng lướt tiến vào khu biệt thự, sau đó dừng trước chiếc cổng lớn mạ bạch kim sáng toanh, chỉ liếc sơ qua của kính mà Trần Minh đã không thể không cảm thán về độ xa hoa của nơi này

- Kẻ có tiền quả nhiên phung phí, có lẽ ta nên lấy thêm tiền trị liệu chăng ??

Được rồi, vòng đi vòng lại con hàng này vẫn chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, còn người khác sống trụy lạc thế nào hắn cũng hoàn toàn kệ mẹ nó, quan tâm làm cái đéo gì.

Tuy nhiên, có một điều Trần Minh thật sự không biết là, bên trong ngôi biệt thự kia, một bóng hồng thân quen đang ngồi ngẩn ngơ nhìn về phía hắn.

Kết cục nào sẽ đi đến cho hai con người đã rời xa nhau, vận mệnh sẽ an bài là Ly hay là Hợp.

Tất cả, đều do ý... thằng tác giả !!

Ps : Muahahaha !!