- Có màu, đổ tăng rồi. Ủa, sao lại là màu cam ??
- Đúng a, sao lại màu cam nhỉ, ngọc không phải màu xanh hay sao ??
-...
Bên dưới, quần chúng đang vây xem thấy vậy thì xôn xao bàn tán, những người đến hội chợ ngày hôm nay đa phần chỉ là tham quan và hiếu kỳ nên thật sự chẳng có bao nhiêu kiến thức về mảng này, duy chỉ có một vài cá nhân là trợn tròn mắt đầy kinh cmn hãi nhìn chằm chằm vào.
- Ực... là hổ phách, hổ phách phải không ?
- Nó, là nó, chính là nó !!
Hai người đàn ông bỗng dưng lên tiếng kinh hô, sau đó dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Trần Minh, không kịp chờ đợi mà bắt đầu hò nhau đấu giá
- Tôi ra giá 30 triệu, cậu bán nó cho tôi đi.
- Ông chủ Lục, ông hơi bị mơ đấy, 30 triệu mà đòi mua nó à, tôi ra 50 triệu
- 70 triệu.
-...
- 100 triệu !! Vị anh em này, bán cho ta đi, sau này có chuyện cứ tìm Ngũ ca này giải quyết cho.
Người ra giá cuối cùng là một gã đàn ông trung niên cao to bưu hãn, trên mặt có một vết thẹo dài nhìn ghê rợn.
Trần Minh có chút động tâm, nhưng suy nghĩ một lát hắn vẫn là lắc đầu, hắn rất tò mò rốt cuộc bên trong viên nguyên thạch của mình là thứ hổ phách gì mà giá trị thế.
Nói về Hổ phách, Trần Minh thật ra có biết một hai, nó là một loại hóa thạch được hình thành từ nhựa cây cổ đại, màu sắc thì khá đa dạng nhưng rất đẹp nên thường được dùng làm đồ trang sức cao cấp.
Trần Minh nhớ mang máng là Lý Nhã trước đây từng nhắc đến thứ này, nghe đâu đến 960k/1g, mắc vãi cmn chưởng.
- Hừ, không biết điều.
Vị Ngũ ca hừ mạnh một tiếng, ánh mắt toát lên vẻ tàn độc rồi không nói thêm gì, mà tên này dường như có thế lực không nhỏ, tất cả thương nhân xung quanh vốn đang nhốn nhao muốn ra giá vậy mà im re hết cả đi.
- Cái này...
Chàng thanh niên Mạnh Đạt e dè nhìn Trần Minh, giá trị của thứ này vậy mà lên đến hàng trăm triệu rồi, ngoài hưng phấn ra hắn còn có chút lo sợ, tay run run không dám mài tiếp.
- Cứ tiếp tục đi !!
Trần Minh gật nhẹ đầu, dựa vào đôi mắt tầm bảo của mình hắn có lòng tin giá trị của nó còn cao hơn nữa, hắn mới không tin tên Ngũ ca kia có thể một tay che trời lấn áp các thương nhân tham lam này.
Rè rè rè...
Manhn Đạt nghe vậy thì thở phào, ông chủ đã nói vậy thì có gì cũng không phải lỗi của hắn, mang theo tâm trạng hứng khởi hắn bắt đầu cẩn thận từng li từng tí mà mài.
Nửa khối nguyên thạch còn lại cũng không quá lớn, chỉ nữa quả bóng bầu dục nhưng bất ngờ là chỉ cần mài một lớp đá mỏng thì bên trong toàn là màu da cam trong suốt nổi lên, điều này có nghĩa là hơn 80% đều là hổ phách chứ chẳng chơi, lên đến vài kg là chuyện hiển nhiên rồi.
Toàn trường thoáng cái yên tĩnh, các thương nhân thì lại một làn nữa há hốc mồm, giá thị trường là 900k/1g cho hổ phách thô nhưng khối này chắc cũng 5-6kg chứ chẳng chơi, rất nhiều người đều không nuốt trôi cái thứ này rồi.
Tay run run nâng lên viên hổ phách bự chảng, Mạnh Đạt giao lại cho Trần Minh để rửa nó, sau khi làm sạch thì một nó bắt đầu phát ra hào quang chói lòa của mình, trong suốt không một chút tạp chất.
- Lạy chúa, là Thủy Tinh Hổ Phách !!
Một người đàn ông mặc vest đen bỗng nhiên vô cùng kích động gào thét lên, sau đó vội vội vàng vàng chen lấn đám đông mà tiến tới
- Tôi mua, tôi mua nó, tôi ra giá 1 tỷ.
Oanh !!
Đám đông như nổ tung đi, họ vừa nghe gì, viên đá trên đài vậy mà có giá trị một tỷ đồng, đây cũng quá ảo đi rồi.
- 5 tỷ tôi mua. Cậu trai trẻ, đây chính là sát giá thị trường rồi !
Một ông lão râu tóc trắng phơ từ phía sau Trần Minh bước đến, bốn người vệ sĩ mặc đồ đen đang mở đường cho ông ta.
- Ok, bán cho ông !
Trần Minh nghĩ nghĩ một lát rồi nhẹ gật đầu, tuy hắn không biết thứ trong tay mình có giá trị thật bao nhiêu nhưng hắn cảm thấy ông ta có vẻ nói thật, nên bán quách mẹ nó cho rồi.
- Ha ha, tốt. Ta là chủ tịch hội đồng quàn trị của tập đoàn F&B, Hạo Nam, đây là danh thiếp của ta !!
Ông lão cười hòa ái đưa đến một tấm thẻ mạ vàng, Trần Minh liếc sơ qua rồi cũng không để ý nhiều mà cất vào túi, thứ hắn quan tâm chính là bản hợp đồng mua bán được vệ sĩ của ông ta đưa đến.
Đọc kỹ một lượt, không phát hiện vấn đề gì hắn mới ký tên vào, sau đó ông lão rất hào sảng xé lấy một tờ chi phiếu ghi lên 5 tỷ đồng rồi đưa cho Trần Minh.
- Ông có năm triệu tiền mặt trong túi không ông ?
Nhận lấy chi phiếu, Trần Minh bỗng nhiên hỏi ông lão. Ông ta có vẻ bất ngờ nhưng vẫn tươi cười gật đầu, lập tức có một bảo vệ móc tiền ra đưa đến.
Cầm lấy năm triệu Trần Minh không chút do dự đưa cho Mạnh Đạt còn đang lộn xộn tinh thần vì giá trị viên Hổ Phách, người ta dù sao cũng góp công giúp mình, số tiền này là nên được.
- Cái này, tôi...
- Cứ cầm lấy đi rồi giúp tôi giải nốt viên kia luôn !!
Nói một câu với Mạnh Đạt, sau đó Trần Minh rất nghiêm túc nhìn ông lão Hạo Nam.
- Năm triệu này cháu mượn ông, xem như phí, lát nữa viên kia cháu tuyệt đối sẽ để dành bán cho ông.
Ngón tay hắn chỉ vào viên nguyên thạch còn lại mà Mạnh Đạt đang cầm lên chuẩn bị mở, giọng điệu chắc chắn trong đó sẽ có thứ quý trọng.
Đôi tay Mạnh Đạt một lần nữa run lên mém nữa làm rơi khối nguyên thạch xuống đất, hắn nhìn Trần Minh đang mặt mũi nghiêm túc mà dở khóc dở cười.
" Đại ca, một lần năm tỷ là quá cmn hên rồi, tham cũng vừa vừa thôi chứ !!"
Ông lão Hạo Nam cũng bất ngờ không kém, sau đó dùng ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn kỹ Trần Minh, thấy hắn thật sự tự tin thì mới thú vị cười
- Được, ta đợi mua nó.
- Chủ tịch, ngài có hẹn...
Một vị vệ sĩ tiến lên nhắc nhở nhẹ, nhưng bị cái phất tay của ông lão đuổi xuống lại.
- Không sao, biết đâu kiếm được bảo bối hù chết mấy lão già kia, ha ha.
- Mạnh Đạt, ok rồi, anh mở đi. À mà mài nó chứ đừng cắt nha !!
- Được.
Rè rè rè..
Mạnh Đạt gật nhẹ đầu, sau đó rất cẩn thận bắt đầu lựa một góc tốt mà mài dần.
Mặc dù trong nội tâm một ngàn cái không tin sẽ đổ tăng tiếp nhưng đã lấy tiền của người ta thì phải làm cho tới nơi tới chốn, Manhn Đạt rất tỉ mỉ từng li từng tí mà mài.
Vào sâu hơn 20mm rồi mà vẫn chưa thấy gì, Mạnh Đạt ngước mắt lên dò ý của Trần Minh, sau khi nghe hắn bảo tiếp tục thì mới mài thêm sâu vào.
Cạch !!
Một tiếng cấn vang lên, Mạnh Đạt thần hồn nát thần tính hoảng hốt ngưng lại, một chấm nhỏ màu xanh nhạt hiện lên trên bề mài của viên đá
- Xanh, xanh rồi !
- Lại tăng nữa !!
- Số may vãi chưởng !!
-...
Dưới khán đài, mọi người tụ tập ngày càng đông, tất cả đều ồn ào xôn xao bàn tán.
Trong dòng người, một người đàn ông nét mặt tái xanh nhìn lên đài, trong lòng hối cmn hận, ghen cmn tỵ .
Người này không ai khác chính là ông chủ đã bán cho Trần Minh hai viên nguyên thạch, nghe thiên hạ bàn tán mà mò đến xem.
Thật tình ông ta bây giờ chỉ muốn lao lên cướp lại hai viên đá ngay lập tức mà thôi, nếu thời gian được quay lại thì ông tuyệt đối sẽ không bán đi hai khối nguyên thạch này.
Tất nhiên, trên đời này không có thuốc hối hận, và ông ta cũng đã vĩnh viễn đánh mất cơ hội phất lên của mình.
- Mài dần bên cạnh nó, cẩn thận chút, có vẻ là một khối lớn !!
Trần Minh đứng trên đài chăm chú chỉ dẫn Mạnh Đạt, dù không có mắt thấu thị nhìn được bên trong nhưng hắn đoán giá trị nó còn lớn hơn viên trước thì chắc chắn không thể tách rời hay vỡ nát được.
Xác xuất lớn là 90% viên nguyên thạch này đều mang ngọc, hơn nữa phẩm chất chắc chắn không thấp đi đâu được.
Rè rè rè...
Màu xanh theo từng mặt mài càng ngày càng hiện nhiều hơn, cuối cùng trở thành một khối nhiều mặt với màu xanh chiếu sáng không hề kém cạnh viên Hổ Phách lúc trước
- Con mẹ nó, thứ này....
Ông lão Hạo Nam trừng râu trợn mắt bước tới, dùng đôi mắt mình để gần vào mà quan sát, sau đó mới than thở mà nói với Trần Minh
- Nhóc con, thần tài với nữ thần may mắn chiếu mạng ngươi rồi !!
- Đây là một khối...........
Ps : Muahahaha !!!