- Dung à, em nói xem. Em tấn công ta như vậy thì ta phải phạt em ra sao đây ??
Bên trong kết giới, Trần Minh dùng hai tay ôm lấy eo của Hoàng Dung, kéo cô áp sát vào người mình, cảm nhận thấy sự mềm mại cùng hương hoa từ cơ thể cô khiến dục hỏa hắn từng chút từng chút bùng cháy lên.
- Ta... ta... không biết...
Bị một vòng tay rắn chắc ôm lấy, trong mũi tràn ngập hơi thở nam tính cương dương, Hoàng Dung như một con cừu nhỏ trước mặt sói xám mà run lẩy bẩy, cơ thể xụi lơ không còn chút sức lực nào.
- Vậy thì một chút lợi tức là thứ ta sẽ lấy đi từ em lúc này !
Trần Minh nhếch môi cười nhẹ, sau đó không một chút chần chờ cũng như mong đợi câu trả lời của Hoàng Dung, hắn bá đạo cúi đầu xuống chiếm hữu lấy đôi môi đỏ mọng nước của cô
- Ư... ư..ưm..
Bốn cánh môi nối liền với nhau, Trần Minh tham lam mà gặm nhắm nó một cách không thương tiếc, sau đó vẫn không hài lòng, hắn xua chiếc lưỡi của mình sang xâm chiếm đối phương
Hoàng Dung trợn to mắt lên nhìn khuôn mặt đang ở trước mắt mình, cảm xúc tê dại từ môi và lưỡi truyền đến khiến cô trở nên yếu đuối và mộng mị.
Nụ hôn đầu của cô cứ thế đã bị cướp mất, bị một kẻ mà cô chỉ mới quen biết cách đây chưa đầy một giờ, tuy nhiên không hiểu vì sao tận sâu trong lòng Hoàng Dung không có cừu hận hay căm ghét, có chăng chỉ là chút ngọt ngào đường mật.
- Đây là cảm giác hôn môi sao ? Thật tuyệt !
Hai chiếc lưỡi hồng như hai con linh xà quấn quýt bên nhau, để mặc nước bọt chảy dài nơi khóe môi hai người, họ giờ đây đã hoàn toàn chìm đắm vào trong nụ hôn nồng cháy.
- Hơ... hơ... hơ...
Mãi hơn mười phút sau, khi Hoàng Dung đã cảm thấy nghẹn thở vì thiếu không khí thì Trần Minh mới buông tha ra cho cô, nhìn khuôn mặt mỹ nhân trong lòng đang má đỏ hây hây mà hắn cười lên bá đạo
- Nụ hôn này xem như ấn ký, kể từ đây ta chính là chủ nhân của em. Ha ha !
- ....
Nhắm lại đôi mắt đẹp, biết bản thân không thể thay đổi được số phận, Hoàng Dung khuất nhục mà mặt cười đỏ bừng, cúi đầu nói khẽ hai tiếng nhỏ như muỗi kêu
- Chủ... nhân.
- Ha ha, được. Mặc dù ta cũng muốn ăn tươi tiểu yêu tinh là em tại đây nhưng có vẻ như không được thích hợp lắm, bọn kia chờ lâu quá lại xông vào phá đám nữa thì mệt.
Trần Minh buông ra người ngọc ra khỏi vòng tay mình, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, hắn một tay vỗ mạnh ra.
Tứ Tượng trận trấn phái của Võ Đang sơn ở dưới một vỗ của hắn như một tờ giấy mỏng nhanh chóng băng diệt thành vô số điểm sáng nhỏ, chúng nhanh chóng tan biến vào hư không như chưa từng hiện diện trên cõi đời này.
Nếu trên mặt đường không có vô số các hố to rãnh nhỏ thì không ai nghĩ nơi đây vừa diễn ra một trận đại chiến phi nhân loại, nơi mà các loại thần thông vượt tầm hiểu biết của người thường lên ngôi.
Phặc ! Phặc !...
- Đứng im, giơ hai tay lên đầu. Các người đã bị bao vây !
Sau khi trận pháp bị đánh vỡ, chào đón hai người Trần Minh và Hoàng Dung không phải là những cơn gió đêm mát lạnh mà chính là những họng súng đen ngòm đang phát ra hồng quang.
Hơn mười người nam nhân mặc quân phục đang cầm lấy những thanh súng mà Trần Minh nhận ra là những vũ khí ma thuật đang bao vây lấy hai người, khuôn mặt họ nhìn hắn lạnh tanh như đang cảnh cáo là sẽ sẵn sáng nổ súng bất kỳ lúc nào.
Trái ngược với Hoàng Dung đang bàng hoàng ngỡ ngàng, Trần Minh đã dùng tinh thần điều tra biết hết từ trước nên vẫn vô cùng bình thản, thậm chí hắn còn có tâm tình nhìn ngang ngó dọc mà thấy được cô nàng Chỉ Nhược đang bị còng tay trói lại ở một góc xa.
- Các vị đồng chí, có gì bình tĩnh nói a. Ta rất là ghét ai chỉa súng vào mặt mình nên hi vọng các vị có thể cất chúng xuống, nếu không ta không đảm bảo mình sẽ làm những việc gì đâu !!
Với nụ cười tưởng như vô hại trên môi, Trần Minh nhìn về phía một người đàn ông có vẻ là kẻ dẫn đầu mà nói, ánh mắt hắn tỏa ra một áp lực nặng nề khóa chặt lấy ông ta.
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán Nguyễn Thanh rơi xuống, ông ta đã dẫn đầu tổ đặc công Số 4 hơn mười năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông cảm nhận được thứ áp lực kinh khủng như thế chỉ qua một ánh mắt.
Liếc nhìn bãi chiến trường không hề kém cạnh bãi mìn vừa nổ trước mắt, Nguyễn Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi hạ súng trong tay xuống, chín đội viên khác thấy vậy cũng làm theo.
Tuy nhiên, trong ánh mắt của Trần Minh thì họ vẫn đang giữ lấy một tư thế đề phòng, có thể sẵn sàng phản ứng nhanh nhất trong mọi tình huống.
Nói thật, so với các nhân viên chính phủ, Trần Minh vẫn đối với những người lính quân đội này hơn nhiều, bởi vì họ mới chính là những người đã bỏ ra xương máu sinh mệnh mà bảo vệ cho nhân dân tổ quốc.
- Chào đồng chí !!
Cất súng lên vai, Nguyễn Thanh nghiêm người chào theo tư thế chuẩn của quân đội, Trần Minh thấy vậy cũng chào lại.
Là một sinh viên đại học năm hai chính quy, Trần Minh cũng không ít lần từng đi học quân sự do nhà trường bắt buộc, mấy cái nghi thức như vậy cũng không phải xa lạ gì.
- Đồng chí Trần Minh, ngọc tỷ đang nằm trong tay cậu ??
Nguyễn Thanh không hề quanh co mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tính cách của người quân nhân trước giờ không nói bóng gió được thể hiện rõ ràng trong ông ta.
- Không sai !
- Cậu... có thể đến gặp chỉ huy của tôi không ? Ông ấy muốn gặp cậu để bàn vể việc giải quyết nó.
Trần Minh trầm ngâm một chút rồi cũng gật đầu, nói thật chứ hắn cũng đéo muốn giữ thứ này trong người đâu, chẳng có tí lợi ích nào ngoài phiền phức vô cùng vô tận hết.
Đã vậy, lựa chọn chuyển nhượng lại cho quốc gia là một con đường không tồi tí nào. Với nó, hắn có thể yêu cầu họ một số thứ mà hắn cực kỳ mong muốn.
- Tuy nhiên tôi có một điều kiện !!
Trần Minh chỉ vào Chỉ Nhược đang bị trói cùng tên thanh niên đã hôn mê ở phía kia, giọng nói mang theo quyết ý tuyệt đối, nếu đối phương không chấp nhận thì đàm phán sẽ lập tức tan vỡ.
- Tôi muốn ông giao hai người họ lại cho tôi toàn quyền xử lý !!
- Được !!
Tưởng việc gì khó, chứ việc này Nguyễn Thanh cực kỳ sảng khoái đáp ứng.
Ở trước mặt lợi ích quốc gia, lợi ích của một cá nhân chỉ như một hạt bụi không đáng kể. Huống chi đây còn là hai kẻ phạm tội người ngoại quốc thì càng thêm không có gì để suy nghĩ rồi.
- Xe đã chuẩn bị sẵn, chúng ta lên đường ngay thôi !
Nguyễn Thanh chỉ vào một chiếc xe việt dã rằn ri gần đó.
- Ok !
Nắm tay kéo Hoàng Dung nãy giờ vẫn im lặng hóng chuyện cùng lên xe với mình, Trần Minh tinh ý nhìn thấy cái liếc mắt của Nguyễn Thanh với một thuộc hạ, sau đó người kia cầm lấy súng đi đến bên cạnh tên thanh niên còn lại trên mặt đường.
Một tiếng ' Pằng ' lanhn giá vang lên trong đêm, kèm theo đo chính là một sinh mạng vĩnh viễn biến mất trên thế giới.
Bất kể ở thởi đại nào, khi đứng trước ích lợi tuyệt đối thì sinh mạng cũng chỉ như là cỏ dại.......
Ps : tác sẽ nghỉ 4 ngày ăn tết nên mn thông cảm nha.